Bệnh viện Maria có diện tích rất lớn, tổ hợp tòa nhà chính mang kiến trúc hình chữ nhật và ở giữa là một công viên nhỏ.
Tầng một dành cho khoa cấp cứu, phòng khám đa khoa, v.
V.
Tầng hai là phòng khám chuyên khoa, có đủ thứ từ chụp cộng hưởng từ đến xét nghiệm máu.
Tầng ba là ICU – Đơn vị chăm sóc tích cực.
ICU gồm những bệnh nặng khó xác định được diễn biến.
Tầng bốn là phòng mổ và phòng kiểm tra đối chiếu.
Ví dụ, phẫu thuật mở sọ không chỉ là một phương pháp điều trị mà còn là phương pháp chẩn đoán, vừa mổ vừa kiểm tra, xét nghiệm hoặc làm giải phẫu bệnh, do đó bệnh nhân chỉ phải chịu đau đớn trong một lần phẫu thuật.
Đôi khi chẩn đoán quan trọng hơn nhiều so với điều trị.
Trong y học hiện đại, có những phương pháp điều trị tương ứng cho các bệnh lý khác nhau, hoặc có những bệnh không thể điều trị.
Chẩn đoán có liên quan trực tiếp đến chất lượng của bệnh viện.
Một bệnh nặng hoặc hiếm gặp cần có sự tư vấn của các chuyên gia trong nhiều lĩnh vực.
Lương Tập đến bệnh viện đúng giờ, lấy lý do bị bàn chân bẹt để đi khám.
Dù đã gần bốn giờ chiều nhưng vẫn có khá đông người chờ khám bệnh.
Lương Tập bước vào phòng tư vấn, sau khi kiểm tra, bác sĩ lấy làm tiếc nói với Lương Tập, căn bệnh này không có cách chữa trị, nhưng có thể sử dụng các phương pháp vật lý để giúp Lương Tập thoải mái hơn, chẳng hạn như sử dụng miếng lót được chế tạo đặc biệt cho bàn chân bẹt.
Bác sĩ đề nghị Lương Tập chọn các bài tập cho phần thân trên nhiều hơn và khuyên Lương tập không nên làm công việc lao động tay chân nhiều, chạy đường dài hay leo núi.
Không chỉ vì chân Lương Tập thiếu sức bền mà còn dễ làm tổn thương bàn chân.
Sau một thời gian ngắn, Lương Tập về cơ bản đã hiểu cách bố trí của tầng một, từ phòng cấp cứu lấy một bộ quần áo y tá, tự nhiên bước vào thang máy, đi thang máy đến nhà xác ở tầng hầm.
Càng nhanh càng tốt.
Máy phát điện và nhà xác bệnh viện được đặt ở tầng hầm.
Nhà xác có ba phòng, thêm một văn phòng ở giữa, các nhân viên đang làm thủ tục giấy tờ.
Khi nhân viên nhìn thấy Lương Tập, đang định hỏi thì Lương Tập đã che miệng lại, làm như muốn nôn.
Nhân viên ân cần hỏi: "Anh có sao không?"
"Tai nạn giao thông." Lương Tập chỉ vào đầu mình: "Sếp yêu cầu tôi bình tĩnh lại."
Nhân viên hiểu ý của Lương Tập, chắc cậu trai trẻ này xử lí vụ tai nạn giao thông nào đó, kinh khủng quá nên buồn nôn.
Nhân viên bèn nói: "Tùy tiện ngồi đi." Anh ta đã gặp rất nhiều trường hợp như thế này rồi.
Lương Tập ngồi nghỉ một lúc, sau khi trò chuyện với các nhân viên và biết các thi thể ở đây được đặt trong ba phòng khác nhau.
Có phòng dành riêng cho bệnh truyền nhiễm.
Phòng để thi thể chưa xác định được nguyên nhân cái chết, các bác sĩ sẽ cố gắng thuyết phục gia đình bệnh nhân khám nghiệm tử thi.
Ngoài ra còn có một phòng để thi thể chung.
Anh nhân viên đứng dậy, dùng thẻ nhân viên mở khóa cửa phòng để thi thể chung, lấy tập hồ sơ bằng bìa cứng.
Khi nhân viên đi ra, Lương Tập đứng dậy hỏi: "Mấy giờ anh tan làm?" Đã xác định đồ vật có thể mở cửa.
Nhân viên: "Sáu giờ."
Lương Tập gật đầu: "Cảm ơn, tôi đi đây."
* * *
Lương Tập vừa bước ra khỏi thang máy liền nhìn thấy một khẩu súng đang chĩa vào mình.
Mẹ kiếp! Bảo mật ở đây thật trâu bò..
Lương Tập bị đẩy sang một bên, một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi giơ súng bắn một phát lên trần nhà, gầm lên: "Lùi lại, lùi lại."
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Hóa ra người đàn ông này tên Dolly, anh ta đã lao vào bệnh viện với một khẩu súng, đuổi bệnh nhân và nhân viên y tế đang chờ về phía lối đi.
Nhân viên bảo vệ không dám nổ súng bừa bãi.
Khi Dolly đi đến thang máy, trùng hợp Lương Tập đi ra, nhân tiện bị kẹt trong đám đông con tin.
"Vào đi." Dolly lại nổ súng, ra lệnh cho bảy con tin tiến vào phòng thay đồ của nhân viên nữ.
Karin, em gái của Baker, cũng nằm trong số các con tin, cô đang định nhân lúc Dolly quay lưng lại sẽ hạ gục hắn ta.
Từ bên cạnh Lương Tập ngay lập tức nắm lấy cổ tay cô an ủi: "Không sao đâu, không sao đâu, đừng sợ." Anh tháo khẩu trang ra.
"Anh?" Một thời gian không thấy Lương Tập.
Tại sao Lương Tập lại đến bệnh viện làm y tá?
Lương Tập đỡ vai Karin bước vào, thì thầm: "Hắn ta không có ý định giết ai cả."
Karin: "Ôi!" Cô bây giờ không dám hành động liều lĩnh, cô không chắc mình có thể lừa được Lương Tập.
Phòng thay đồ của nhân viên nữ bố trí tương tự chữ vương, lối đi ở giữa, tủ và ghế ở hai bên, phòng tắm ở phần sâu nhất của căn phòng.
Dolly đóng cửa phòng thay đồ, khóa cửa bằng một sợi dây xích được ngụy trang thành một sợi dây chuyền vàng quấn quanh cổ.
Dolly nhìn các con tin rồi hét to: "Ngồi xuống, tất cả ngồi xuống".
Các con tin ngoan ngoãn ngồi trên chiếc ghế đẩu dài ở lối đi.
Điện thoại của Dolly vang lên, anh ta nhấn nghe, trả lời bằng giọng rất dịu dàng: "Bảo bối, không sao, không có việc gì.
Ngoan ngoãn, cha đang có chút việc bận, lát nữa gặp lại."
Sau khi cúp điện thoại, Dolly cúi đầu dựa vào tường.
Đột nhiên, Dolly bước nhanh đến cửa phòng thay quần áo, mở hé cửa hét lên: "Cảnh sát ở đâu? Cảnh sát ở đâu?"
Lương Tập và Karin ngồi cùng nhau trên ghế, Lương Tập vỗ mu bàn tay Karin như dỗ trẻ con: "Không sao đâu, đừng sợ."
Karin nhìn Lương Tập, muốn cười nhưng lại cảm thấy bất đắc dĩ.
Karin hỏi: "Tại sao anh lại ở đây?"
Khi Lương Tập an ủi Karin, ánh mắt của anh đều hướng về phía Dolly, khi nghe thấy câu hỏi, anh quay lại ghé sát tai Karin để giải thích.
Karin nghi ngờ quay đầu lại, hơi thở của cô phả vào mặt Lương Tập, khiến người Lương Tập nóng lên.
Cô y tá béo ngồi đối diện bất mãn nói: "Đang bị bắt cóc đấy, hai người có thể nghiêm túc hơn một chút được không?"
Lương Tập và Karin cùng nhau quay đầu lại, Lương Tập lúng túng nói: "Tại sao chúng ta lại ở đây?"
Karin hơi khó chịu trong lòng, cô rất ghét sự rung động bất chợt, dù chỉ một chút.
Lương Tập có ngoại hình đẹp, nhưng chỉ được thôi, hình mẫu Karin hướng đến một người đàn ông ít nhất phải mạnh mẽ hơn mình.
Vậy thì tại sao Karin và Lương Tập lại đột nhiên có cảm giác rung động? Từ quan điểm tâm lý học, Lương Tập hoàn toàn là vì thấy sắc nên ảnh hưởng đến vấn đề tình dục.
Và Karin đã bị ảnh hưởng bởi tín hiệu do Lương Tập phát ra.
Như ở trường học, một nam một nữ thường xuyên bị bạn học ghép đôi, sau đó không hiểu từ lúc nào lại ở bên nhau.
Khi người ngoài cuộc bóp méo một sự thật, suy nghĩ của người trong cuộc cũng có thể bị bóp méo, điều này được gọi là ám thị trong tâm lý học.
May mắn thay, cả hai đều có lý trí, Lương Tập biết rằng có một khoảng cách lớn về thân phận và đẳng cấp giữa anh và Karin.
Karin là một bác sĩ ngoại thần kinh được giám đốc bệnh viện Maria đánh giá cao.
Xinh đẹp, dáng chuẩn, học thức cao, có tương lai xán lạn.
Anh lại là thám tử kiếm sống ở khắp mọi nơi.
Suy nghĩ này của Lương Tập cũng là tâm lý ám thị.
Mặc dù bản thân Lương Tập nghĩ rằng thám tử là nghề tuyệt vời, nhưng các chương trình trò chuyện trên TV và văn hóa Internet lại chế nhạo nghề thám tử một cách tàn nhẫn.
Phản ứng của mọi người sau khi biết bạn làm thám tử, tất cả đều ngụ ý thám tử là một nghề cấp thấp.
Những người tham gia vào các nghề nghiệp cấp thấp, tự nhiên được coi là những người cấp thấp.
Mặc dù Lương tập nghĩ nghề thám tử là tốt, nhưng anh biết rất rõ thế giới bên ngoài nghĩ gì về nghề thám tử.
Anh đánh giá cao bản thân và cũng biết rằng những người khác coi thường nghề nghiệp của anh.
Karin thực sự không thích Lương Tập, cô ấy không phản đối việc làm bạn, nhưng không thể tiến xa hơn.
Là một người phụ nữ mạnh mẽ, thật khó để Lương Tập yếu ớt có được sự tôn trọng của Karin.
Kết quả: Một người càng mạnh thì càng có xu hướng sử dụng vũ lực hơn là luật pháp để giải quyết xung đột.
Huống gì Karin, người chưa bao giờ quan tâm nhiều đến luật pháp và các quy tắc.
Dolly ngồi dưới đất, vẻ mặt mệt mỏi nhìn các con tin đang hoảng sợ: "Chỉ cần các ngươi phối hợp, ta sẽ không làm hại các ngươi."
Một bệnh nhân nam ngoài sáu mươi tuổi hỏi: "Anh bạn, có chuyện gì xảy ra vậy?"
Dolly lắc đầu, lấy mũ lau nước mắt, cầm súng, dựa lưng vào tủ đồ, đôi mắt vô hồn chờ cảnh sát đến..
Danh Sách Chương: