Editor: Đờ
Quý Nghiêu làm càn nhưng không hiểu sao khiến Dương Hạ thả lỏng rất nhiều nhưng vết thương lại đau nhức hơn, khó lòng mà chịu được.
Hắn mệt mỏi ngồi dựa vào tường đá, cau mày không thèm đả động Quý Nghiêu.
Quý Nghiêu cũng không cười nữa, thấp giọng hỏi: "Khó chịu lắm à?"
Dương Hạ khép hờ mắt.
Quý Nghiêu giơ tay chạm lên trán hắn, mồ hôi chảy ròng ròng.
Quý Nghiêu tỉ mẩn lau đi, nói: "Ta đưa ngươi ra ngoài."
Trời đã tối hẳn, khu rừng tối mịt do bị các tán lá phủ kín.
Tiếng côn trùng kêu vang từ nơi xa vọng lại.
Quý Nghiêu hỏi hắn: "Công công còn sức đứng dậy không?"
Dương Hạ mím môi, vai phải trúng tên, cả cánh tay phải không có lực, chỉ có thể dùng tay trái bấu vào tay Quý Nghiêu mà gượng dậy.
Mà có khi lúc lăn xuống va chân vào đâu, hắn vừa đứng thẳng dậy hai chân đã run lên, đau đến mức suýt ngồi thụp xuống.
Quý Nghiêu cầm tay hắn, thở dài: "Thôi, để ta cõng công công vậy."
Dương Hạ lập tức ngẩng đầu, sững sờ nhìn Quý Nghiêu.
Quý Nghiêu cúi đầu nhìn Dương Hạ.
Gương mặt thiếu niên mơ hồ trong bóng đêm, không nhìn rõ nhưng nhiệt độ trong lòng bàn tay lại nóng bỏng vô cùng.
Quý Nghiêu chẳng đợi hắn lên tiếng, ngồi luôn xuống, quay lưng về phía Dương Hạ.
Dương Hạ đờ ra, không động đậy, Quý Nghiêu cong môi, nói: "Sao, công công ngại à?"
Giọng Dương Hạ ấm ách: "...!Quý Nghiêu." Hắn không biết nói gì, cứ đứng đần ra đó.
Quý Nghiêu cười khẽ: "Công công ngại ngùng như thế từ lúc nào vậy."
Một lát sau lưng Quý Nghiêu mới được một thân hình gầy yếu, cứng đờ dán lên.
Hai tay Quý Nghiêu đỡ vào dưới mông Dương Hạ, đứng dậy.
Dương Hạ im lặng không nói.
Quý Nghiêu cõng Dương Hạ, chậm chạp đi khỏi khe núi hẹp dài, nghiêng ngả đi trên đường núi.
Quý Nghiêu nói: "Ngươi đừng ngủ, ta không cõng người chết đâu."
"Nếu công công chết ta để cho sài lang ăn ngươi luôn."
Qua hồi lâu Quý Nghiêu mới nghe Dương Hạ nói: "Ngươi đã sớm biết ta tiếp cận ngươi là có ý đồ."
Quý Nghiêu nói: "Biết."
Dương Hạ im lặng giây lát, hỏi: "Vì sao?"
Quý Nghiêu biết hắn hỏi cái gì, mỉm cười rồi hỏi lại: "Công công ở lãnh cung bao giờ chưa?"
Đương nhiên là Dương Hạ chưa từng.
Quý Nghiêu nhớ tới nhũng năm Thái hậu còn sống, cung nhân đều là người của bà ta, Quý Nghiêu giả ngoan giả ngu, làm một đứa ngốc không biết gì, ngày nào cũng như đi trên băng mỏng.
Quý Nghiêu không biết sao mình lại muốn sống nhưng thấy chết đi thì nhạt nhẽo quá nên cố gắng sống qua ngày.
Có một ngày, y bám lên tường, bên dưới có một người thiếu niên thanh tú, xinh đẹp, kiễng chân đưa lồng tay cho y, cười trong veo.
Quý Nghiêu nhạy bén mà đã ngửi ra đằng sau nụ cười kia có sự hờ hững lạnh băng.
Nhưng thế thì sao? Y ở vực sâu đã lâu, không sợ ác ý của thế gian này.
Quý Nghiêu bóp bóp mông Dương Hạ, suồng sã mà vỗ một phát: "Công công muốn chơi thì ta chơi với công công, đúng không nào?"
Dương Hạ tức giận: "Quý Nghiêu!"
Quý Nghiêu liếm răng nanh, không để ý, nói tiếp: "Ta cõng công công đi xa như thế rồi mà xin thưởng tí cũng keo kiệt à?"
Dương Hạ lạnh lùng nói: "Ta không nhờ ngươi cõng."
Quý Nghiêu nhếch khóe miệng, cười nói: "Mạnh miệng lắm."
"Rõ là công công đau đến rơi nước mắt còn gì.
Xuất thân thái giám mà chưa thấy ai đỏng đảnh như công công, chịu đau không được, chịu khổ cũng không xong."
Dương Hạ lạnh lùng nói: "Thái giám thì làm sao?"
Quý Nghiêu nhấm nhẳng đáp: "Không sao..." Chưa dứt lời đã bị Dương Hạ bóp cổ, uy hiếp: "Câm mồm."
Quý Nghiêu không giật mình, cố ý đi ngả nghiêng, lúc này Dương Hạ mới ôm lấy cổ y, dán chặt lên như sợ bị ngã.
Quý Nghiêu lại bật cười, vỗ mông hắn.
Tiếng vỗ giòn tan.
Y nói: "Công công đừng quên ngươi bây giờ vậy mà đang nằm trong tay ta đó.
Phải nghe lời không ta có đầy cách gây sức ép cho công công."
Dương Hạ mím môi, im lặng.
Hắn ghé vào lưng Quý Nghiêu.
Chẳng biết từ khi nào Quý Nghiêu đã cao lớn tới nhường này.
Rõ ràng, lần đầu tiên gặp nhau y chỉ là đứa trẻ gầy tong teo vậy mà hiện giờ bờ lưng đã rộng đến vậy, vóc dáng đã cao lớn nhiều rồi, khác hẳn với cơ thể gầy gò của hắn.
Hẳn là vì Quý Nghiêu là một người đàn ông đầy đủ, sự phát triển của y tốc độ nấm mọc sau mưa, chọc vào vết thương nhỏ của thái giám.
Trong lòng Dương Hạ hơi hơi hâm mộ không rõ tên.
Ngực hắn dán lên lưng Quý Nghiêu.
Đi một quãng đường dài, rồi sau lưng Quý Nghiêu đã ướt nhẹp.
Dương Hạ giật mình, dường như có thể cảm nhận được nhịp đập tái tim của Quý Nghiêu qua một lớp da thịt khiến hắn hơi váng đầu.
Một lát sau, Quý Nghiêu nghe thấy Dương Hạ gọi mình, giọng thật nhỏ như chẳng thể nói năng bình thường.
Quý Nghiêu dừng bước, quay lại hỏi: "Làm sao vậy?"
"Vai đau à?"
Dương Hạ buồn bực đáp: "Ta...!ta muốn đi tiểu."
Quý Nghiêu "À" một tiếng, nhẹ nhàng thả Dương Hạ xuống: "Ta đỡ ngươi đi."
"Không cần." Mặt Dương Hạ có vẻ lúng túng, nói vô cùng quyết đoán.
Quý Nghiêu bất chợt phản ứng lại mới nhớ ra Dương Hạ là thái giám, khác với y.
Quý Nghiêu ngẩn ngơ, ngây thơ nhìn chằm chằm Dương Hạ.
Ánh mắt nóng như lửa cháy khiến Dương Hạ như phải bỏng, mím môi lườm Quý Nghiêu.
Quý Nghiêu "chậc" một tiếng, nói: "Công công đi đi."
Y nhìn vào mắt Dương Hạ, mỉm cười, nói: "Ta cũng muốn đi tiểu."
Dương Hạ cả giận quát: "Quý Nghiêu!"
Quý Nghiêu lười biếng mà đáp lời, một tay ôm lấy vai Dương Hạ, nửa tha nửa đỡ người ra phía sau cây, hỏi: "Có muốn ta cởi quần giúp công công không?"
Dương Hạ giận dữ, trước mắt tối sầm lại, loạng choạng.
Quý Nghiêu tóm được tay hắn, nói: "Đừng giận, đang bị thương đấy!"
Dương Hạ nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi ở đây...!làm sao ta tiểu được!"
Quý Nghiêu cười đến là vô hại, khoe ra chiếc răng nanh, vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu: "Công công cứ tiểu đi thôi."
Dương Hạ đờ ra không nhúc nhích, Quý Nghiêu nói: "Công công không muốn tiểu hả? Chốc ta cõng lại tè đầy lên người ta."
Sắc mặt Dương Hạ càng khó coi, oán hận nhìn Quý Nghiêu, cảm thấy nhục nhã ê chề, đôi mắt đỏ lên, khàn giọng cầu xin: "Điện hạ, cầu xin người, quay sang chỗ khác được không?"
Quý Nghiêu đứng tại chỗ, lại thân thiết mà giơ tay sờ gò má hắn: "Liên quan đến công công thì ta đều muốn xem cả."
Y giơ tay ôm eo Dương Hạ, thơm lên tai hắn, tay kia thì cởi dây lưng: "Nghe lời, cho ta xem, nhé?"
Dương Hạ nắm chặt ngón tay y, hơi thở gấp gáp, lại nặng nề, mặt lúc đỏ lúc trắng, giận tới run người.
Quý Nghiêu kiên nhẫn chờ hắn.
Lúc lâu sau Dương Hạ mới mở lòng bàn tay đầy mồ hôi ra, buông xuôi bờ vai, chỉ hận chẳng thể cuộn mình lại.
Trong lòng Quý Nghiêu vừa thích thú lại thương tiếc, liếm tai hắn, vuốt ve rồi cởi quần Dương Hạ ra.
Trong rừng tối đen, chẳng nhìn rõ cái gì.
Quý Nghiêu lùi lại thì thấy Dương Hạ khó khăn mà ngồi xổm xuống.
Quý Nghiêu kinh ngạc nhìn Dương Hạ, tiếng nước tí tách truyền đến bên tai nghe đến là rõ ràng.
Quý Nghiêu hít sâu một hơi, không quay đi mà chỉ bước sang bên cạnh.
Đột nhiên, có người hô một tiếng: "Điện hạ?"
Y ngẩng đầu, quát to theo bản năng: "Đứng lại!"
Quý Nghiêu híp mắt nhìn người đi tới.
Người kia trẻ tuổi, vận trang phục của Cẩm y vệ, bên hông đeo tú xuân đao(1):"Tiêu Bách Niên."
Quý Nghiêu không biết võ công, thật sự không biết.
***
(1)Thời nhà Minh, "Tú Xuân Đao" thường dành cho những người có chức vụ nhất định trong lực lượng Cẩm Y Vệ.
Nó không chỉ là vũ khí chiến đấu mà còn là biểu tượng cho sự mạnh mẽ, quân tử, lòng trung quân báo quốc của một đấng nam nhi trong thiên hạ.
Đây là thanh đao có độ dài tổng thể là hơn 77cm một chút.
***
Lời editor: Đợt dịch nè khá căng thẳng mà trùng vào lịch thi của tui nữa nên vừa thi vừa chống dịch khó lòng mà ra truyện được:< Nhớ mọi người ghê.
Danh Sách Chương: