Mới đầu Dương Hạ không để ý, về sau, khi đối diện với tiểu hoạn quan kia hắn mới nhíu mày.
Trần Tri đứng cạnh Quý Nghiêu. Vị đế vương trẻ tuổi lười biếng tựa vào ghế phê tấu chương, quyển phê quyển không, chỉ chọn quyển mà y muốn đọc.
Dương Hạ nói xong, xoay người đi, ánh mắt đảo qua người Trần Tri. Tiểu hoạn quan lạ mặt kia cũng nhìn Dương Hạ, thần thái kính cẩn, vâng lời.
Dương Hạ không nhìn nữa.
Mấy năm nay bên cạnh Quý Nghiêu không có người khác, có khi Dương Hạ cảm thấy không thể tin nổi nhưng thực sự là họ đã bên nhau tám năm.
Tám năm.
Trần Tri là hoạn quan mới vào cung, mười sáu, mười bảy tuổi, đúng là độ tuổi mà lần đầu Dương Hạ gặp Quý Nghiêu.
Quý Nghiêu giữ cậu ta lại bên cạnh.
Quý Nghiêu không giải thích, Dương Hạ cũng không hỏi nhưng lại tra lai lịch của Trần Tri, vài tờ giấy mong manh đặt trên bàn Dương Hạ.
Gã nhịn tức được còn Triệu Tiểu Đoạt thì không có cách nào nhẫn nhịn khi thấy Dương Hạ chịu thiệt. Hai ngày tiếp theo, không thấy Dương Hạ làm gì, cậu dẫn người theo, tránh Hoàng đế, trói Trần Tri lại, bịt miệng, đưa đến Nội quan giám.
Trời tháng Chạp rét đậm, trong phòng lại ấm áp vô cùng, một nội thị đứng một bên hâm rượu cho Dương Hạ, mùi rượu thơm ngào ngạt. Triệu Tiểu Đoạt hấp tấp tiến vào, toàn thân mang theo gió Bắc lạnh lẽo, gọi: “Cha nuôi ơi.”
Dương Hạ biếng nhác nhìn cậu: “Hấp ta hấp tấp.” Hắn hất hàm: “Ngồi đi.”
Triệu Tiểu Đoạt vừa thấy Dương Hạ, tức thì con báo biến thành mèo con, đặt cả thanh đao không bao giờ rời thân xuống, ngồi quỳ trên thảm nhung, hai tay đặt lên đùi, ngoan ngoãn gọi: “Cha nuôi.”
Dương Hạ đáp lời, mấy ngón tay trắng muốt cầm chén rượu, nói: “Rượu mới ủ đấy, uống một chén cho ấm.”
Triệu Tiểu Đoạt nghe lời, cầm uống, xong mới càu nhàu: “Cha nuôi còn lòng dạ mà uống rượu.”
Dương Hạ liếc cậu, ung dung hỏi: “Làm sao mà không có lòng dạ?”
Triệu Tiểu Đoạt nói: “Có người bắt nạt ngài.”
Dương Hạ mỉm cười, hỏi: “Hả?”
“Cái tên tiểu hoạn quan kia đó.” Triệu Tiểu Đoạt nhìn Dương Hạ: “Ỷ vào việc giống cha nuôi một tí mà tiếp cận Bệ hạ, bụng dạ đúng là khó lường!”
Dương Hạ nhìn lên, đột nhiên hỏi cậu: “Tiểu Đoạt, ngươi làm cái gì rồi?”
Hắn hiểu rất rõ đứa con nuôi này của mình.
Triệu Tiểu Đoạt mím mím môi, nói: “Con trói nó lại.”
“Người đang ở bên ngoài kia, giao cho cha nuôi xử lý.”
Dương Hạ tức đến bật cười, nhìn Triệu Tiểu Đoạt, hỏi: “Người của Bệ hạ mà ngươi cũng dám trói?”
“Nó không phải người của Bệ hạ!” Triệu Tiểu Đoạt lập tức cao giọng nhưng vừa thấy ánh mắt của Dương Hạ, vai cậu lại chùng xuống, giống như con chó nhỏ không phục, lại lẩm bẩm: “Mà nếu có phải, con càng phải trói lại, không chỉ trói mà phải làm thịt nó!”
Dương Hạ hỏi: “Tại sao?”
Triệu Tiểu Đoạt chớp mắt, nói: “Lỡ nó được Bệ hạ sủng ái thì chẳng phải cha nuôi sẽ rất buồn ư.”
Dương Hạ giật mình: “… Sao ta lại buồn?”
Triệu Tiểu Đoạt ngẩn ngơ, chớp chớp mặt: “Bệ hạ thích người khác, cha nuôi không buồn ư?”
Dương Hạ nghĩ, hắn sẽ buồn ư?
“Buồn…” Dương Hạ nghiền ngẫm từ này. Nếu Quý Nghiêu thích người khác… Dương Hạ chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Từ khi còn là thiếu niên choai choai Quý Nghiêu đã nói thích hắn, vô cùng chân thành tha thiết, nhiệt tình thân mật như ôm hũ kẹo đầy dâng lên trước mặt hắn.
Dương Hạ dè dặt, lại cẩn thận mà xem kẹo trong hũ là kẹo thật hay thạch tín bọc đường.
Thời gian trôi qua, Dương Hạ đắm chìm trong đó, không phân biệt được là thật hay giả mà hắn cũng không muốn làm nữa. Nhưng chưa từng nghĩ rằng Quý Nghiêu sẽ thu lại hũ kẹo, đưa cho người khác.
Nghĩ đến đây, Dương Hạ nhíu mày.
Bất thình lình, hắn hỏi: “Nó giống ta lắm ư?”
Triệu Tiểu Đoạt lắc đầu rồi lại gật đầu. Ở trong lòng cậu, tiểu hoạn quan kia còn chẳng sánh được với một sợi tóc của Dương Hạ, làm sao mà giống được, nhưng Hàn Chương bảo giống, thế chắc là giống rồi.
Dương Hạ đứng dậy, hỏi: “Người đang ở bên ngoài à?”
“Vâng.” Triệu Tiểu Đoạt cũng vội đứng lên. Hắn đi phía trước. Cửa mở ra, gió lạnh thấu xương. Tiểu hoạn quan kia quỳ trên mặt đất, miệng bị nhét vải, người run lên vì lạnh.
Hai nội thị đeo đao đứng phía sau cậu ta.
Dương Hạ nhìn tiểu hoạn quan kia từ trên cao xuống. Hắn thản nhiên nói: “Ngẩng đầu lên.”
Trần Tri run rẩy ngẩng đầu lên, ánh mắt kinh hoàng lại phẫn nộ, miệng ú ớ nói gì đó. Dương Hạ giơ tay, Triệu Tiểu Đoạt đi lên tự rút miếng vải trong miệng cậu ta ra.
“Ra mắt đốc công.” Giọng Trần Tri nhẹ nhàng: “Nô tài phạm phải điều gì sai trái mà đốc công lại đưa nô tài tới nơi này?”
Dương Hạ không đáp, nhìn xuống, thần thái ngạo mạn vô cùng. Hắn nhìn khuôn mặt kia thật kỹ, chẳng nhẽ Quý Nghiêu không phải điều tra kẻ phía sau tên này mà thực sự thích nó?”
Quý Nghiêu coi trọng nó?
Trần Tri quỳ lâu, đầu gối run lên. Cậu ta cũng nhìn Dương Hạ. Biết mình cũng hơi giống Dương Hạ, mà quyền thế thì quá mê hoặc người, khi Quý Nghiêu nhìn cậu ta ngẩn người, trái tim Trần Tri cũng đã nhảy ra ngoài.
Đối với hoạn quan, hoặc là trở thành quan to nắm quyền hoặc là chờ già rồi xuất cung, thậm chí, chẳng cần chờ đến già đã chết từ lúc nào.
Quý Nghiêu độc sủng Dương Hạ tám năm khiến cho rất nhiều kẻ cùng đường sinh ra tâm tư khác.
Trần Tri là một trong số đó.
Mà cậu ta lại có ưu thế hơn người khác. Trần Tri có vẻ ngoài hơi tương tự Dương Hạ.
Trần Tri cũng nghe ngóng được thủ đoạn của Dương Hạ, trong lòng hơi sợ hãi nhưng khi nhớ tới ánh mắt Quý Nghiêu nhìn mình thì như người chết đuối gặp được khúc gỗ trôi sông, có thêm một chút sức mạnh. Cậu ta nói: “Bệ hạ vẫn chờ nô tài dâng canh…”
Lời chưa dứt đã nghẹn lại. Dương Hạ lạnh lùng nhìn cậu ta.
Dương Hạ đi tới trước mặt cậu ta, hỏi Triệu Tiểu Đoạt: “Nó giống ta chỗ nào?”
Triệu Tiểu Đoạt nói: “Mắt ạ, anh bảo ánh mắt giống.”
Dương Hạ cười khẩy, nâng cằm Trần Tri, nhìn thật kỹ đôi mắt kia, ánh mắt đáng sợ, tựa hồ như tự hỏi mà cũng giống đang hỏi Trần Tri: “Giống ta ư? Giống không?”
Trần Tri run lên. Quý Nghiêu thích đôi mắt cậu ta. Y từng tỉ mỉ sờ lên, lưu luyến nơi đuôi mắt, mặc kệ Trần Tri có đau không mà ấn đến khi đỏ lên, nói khẽ: “Đôi mắt này, quả nhiên chỉ đẹp khi ở trên người Dương Hạ… Chậc, phí phạm.”
Y ghé lại bên tai Trần Tri, cười vui vẻ, nói, Trẫm móc mắt ngươi ra có được không?
Trần Tri nhũn cả chân, chưa kịp nói gì Dương Hạ đã rụt tay lại như ngại bẩn. Hắn rút khăn ra lau. Bên ngoài viện có tiếng bước chân, Quý Nghiêu đứng cách đó vài bước, nhìn hắn.
Ánh mắt hai người chạm nhau, vẻ mặt Dương Hạ bình thản, nói: “Khoét mắt nó ra.”