Đoàn người chầm chậm tiến vào, mỗi bước đều thập phần cẩn trọng, ai cũng bật chế độ nghênh chiến không dám thả lỏng.
Lại thêm cứ một đoạn lại có một loại yêu thú kỳ lạ bay tới.
Kẻ đánh người giết, kẻ la người hét.
Nói tóm lại là vô cùng loạn lạc, lại không có người vì vậy mà tử vong, nhưng số vết thương lại tăng lên không ít.
Đan dược mang theo, y tiên đã cấp đến một nửa.
Tính toán chuyến đi này cần hai vị tiên y thế vậy mà lại không đủ.
Đánh mắt nhìn sang vẫn còn một người biết y thuật là Lục Bảo nhưng lại không có ai mở miệng dám nhờ.
Minh Hải nhìn ra bọn họ muốn gì, nhưng miệng không mở thì hắn cũng lười bảo Lục Bảo ra tay.
Phong Sơn thì không bàng quan như vậy, Ngài ấy cau mày nhăn trán đến ưu phiền, cũng đã tự tay trị thương cho những người kia.
Minh Hải cũng vì vậy mà đau lòng không ít, mới đi được một đoạn ngắn đã tiêu hao nhiều khí lực như vậy, hắn là lo cho Phong Sơn của hắn sẽ lao lực đến mức nào, cũng vì thế mà đau lòng không thôi.
Buồn bực không muốn nhìn thêm nữa liền quay đầu đi.
Những vết thương nhỏ được chữa trị nhanh, dùng linh đan phục hồi rồi tiếp tục lên đường.
Những kẻ thực lực yếu một chút, chỉ dựa vào quan hệ mà lao tới đây lúc này đã cảm thấy hối hận vô cùng.
Đi thêm một đoạn nữa, lúc này không gian bỗng trở lên yên tĩnh lạ thường, mọi người đều vì sự yên lặng này mà đổ mồ hôi căng thẳng hơn nữa.
Thái Sơn tiên tôn ra hiệu để tất cả các nhóm ngừng di chuyển, cẩn thận quan sát.
Nhưng một vị tiên nhân nào đó vì hoảng loạn mà bước chân đạp trúng một nhánh cành khô.
Không khí yên tĩnh vì tiếng cành gãy mà bỗng trở lên vang vọng.
Không một giây thừa thãi, không kịp để phản ứng lại, một mũi gai từ đâu bay tới ghim thẳng vào ngực vị tiên nhân kia khiến hắn không kịp biết chuyện gì vừa xảy ra thì đã ngã gục xuống.
Những người đi cùng vì vậy mà càng hoảng sợ nhịp chân vì thế mà luống cuống hơn, âm thanh tạp nham cũng vì thế mà càng nhiều hơn.
Ngay lúc Thái Sơn tiên tôn liền hô lên:
- Các vị tiên hữu khởi hộ pháp lên!
Những người còn đủ tỉnh táo phản ứng lại đều nhanh chóng kết trận hoặc phóng pháp hộ thân.
Những kẻ phản ứng không kịp thì đã đồng ngoạt ngã xuống, căn bản cứu không kịp.
Đợi pháp trận hộ thân che kín nhóm người thì đã có ba người nữa ngã xuống, nhanh không có lấy môt động tác thừa.
Thái Sơn tiên tôn cẩn trọng truyền âm.
- Các vị nhanh bình tĩnh lại, duy trì tiên khí, tăng cường hộ pháp, chúng ta còn chưa biết kẻ địch là ai không thể lại có người thương vong nữa!
Phong Sơn bên này mắt nhìn chằm chằm người ngã xuống mà đau lòng, mạng người vậy mà mất đi rồi.
Mặc dù không thân không thích nhưng nhìn người khác ra đi không rõ ràng như vậy thì cũng thương cảm không thôi.
Đợi thương cảm qua đi ngài mới nhận thức được rằng có người đang vì ngài mà chắn trước mặt.
Không biết từ bao giờ một thân ảnh cao lớn, mặc một y bào đen nhánh đang đứng trước mặt ngài ấy.
Thân ảnh đó hôm nay ngài mới nhìn thật kỹ, thì ra lưng hắn rộng lớn như vậy.
Trước nay hắn luôn chỉ đứng sau lưng ngài, nay lại vì ngài mà che chắn phía trước.
Mặc dù hắn che không chỉ là mình ngài, hắn che cả cho Lục Bảo, che cả cho Phượng Hoàng đỏ nhưng mà..
Ngài bỗng thấy an tâm đến lạ.
Phong Sơn lúc này không dám động vì sợ động sẽ kinh động tới kẻ thù, chỉ đành yên lặng nhìn bóng lưng phía trước.
Tất cả mọi người đều đè ép hơi thở xuống thấp nhất cố gắng quan sát xung quang.
Có người mở cả thiên nhãn quan sát phía trước nhưng kẻ địch vẫn chưa hề xuất hiện.
Kẻ địch này cũng quá nguy hiểm rồi, thân ảnh chưa lộ đã khiến bên phía người đi tìm dược chuyến này thiệt bốn mạng.
Địch tối ta sáng, họ không thể làm gì đành kiên nhẫn chờ đối phương xuất hiện.
Thêm một lúc sau, đoán chừng nửa canh giờ sau, phía trước đoàn người bỗng nghe một trận gió, trận gió này không hề dễ chịu.
Lại mang theo hơi ấm ấm, cùng với mùi tanh hôi.
Có người vội che miệng sợ bản thân sẽ ói tại chỗ.
Cái cơn gió này cũng lạ quá đi!
Lại thêm một khắc nữa, cái xác của vị tiên nhân kia bỗng bay lên, rồi trên không trung biến mất dần từng đoạn.
Không, là bị xé ra từng đoạn, máu chảy xuống mặt đất tóc tách, [email protected] thịt nham nhở.
Có người vì cảnh tượng này mà kinh hãi đến tròng mắt muốn văng ra.
Lại một khắc sau, phía trước từ từ hiện ra một thứ còn đáng sợ hơn.
Đó là một con mãng xà cực lớn, nó thì ra có thể dùng thuật tàn hình cho nên mới không ai nhận ra nó.
Nó to lớn như một cây đại thụ, thân nó dần dần hiện ra, một màu đen tuyền.
Vừa có thể tàn hình, vừa có màu sắc đen tuyền như thế dù ngày hay đêm nó ẩn nấp ở đâu cũng là điều vô cùng dễ dàng.
Nhín kỹ vào mắt nó, một màu trắng đục, thì ra nó bị mù.
Cũng chính vì nó mù cho nên mới dựa vào âm thanh mà tấn công con mồi.
Nếu nó mà nhìn được e rằng đoàn người đã sớm chết không còn ai.
Những người bị giết kia cũng là do để lộ phương vị khiến nó nhắm tới.
Vấn đề là bọn họ vẫn chưa biết con mãng xà yêu này dùng gì để tấn công.
Thanh Tùng tiên tôn dùng một ý kiếm đánh tới không trung, nghe tiếng động con Xà yêu đành nhả con mồi trong miệng rồi nhanh chóng dựng đuôi phóng một mũi gai đến phía đó.
Nó cũng nhanh chóng tàn hình lại khiến bản thân nó ẩn nấp kỹ càng.
Minh Hải trong lòng lẩm bẩm chửi:
- Cái tên điên này tự cho bản thân là đúng, khiến xà yêu ẩn mất rồi.
Lại nói, bọn yêu thú ở đảo tự trị này có sở thích tấn công bằng đuôi hay gì mà toàn là gai từ đó mà ra thế!
Thái Sơn tiên tôn cũng khẽ cau mày vì hành động này của Thanh Tùng tiên tôn.
Phải nói vị tiên tôn của núi Thất Sơn này trước nay ít nói, cũng ít ra mặt.
Ngài ấy trước nay chẳng quan tâm gì, chỉ để ý mỗi luyện kiếm tiên, luyện đến nghiện.
Những người luyện kiếm thường ưu nhã phong lưu, nhưng riêng Thanh Tùng lại một thân mộc mạc, mộc mạc đến độ xuề xòa.
Quần áo đầu tóc cũng thuộc dạng đơn giản nhất, đến áo cũng chỉ toàn một màu nâu nhẹ để không tốn thời gian kén chọn.
Từ nhỏ ngài ấy đã tiết kiệm thời gian làm việc khác, chỉ dành cho luyện kiếm.
Đến nay cũng hơn hai trăm năm vẫn một bộ dạng như này.
Dù cả Thiên Nguyên đại lục ngài ấy là Kiến tiên mạnh nhất! Chỉ có mỗi kiếm pháp mới là thứ ngài ấy quan tâm, đi cả chặng đường chẳng để ý tới ai mà chỉ một mình luyện kiếm.
Lên đảo rồi cũng chỉ lặng lẽ đi phía sau chứ chẳng động tiếng nào, cũng chẳng tham gia bàn bạc.
Vậy mà lúc này ánh mắt lại toát vẻ mong chờ, đúng là kiếm si.
Chắn hẳn nhìn vết đâm trên xác mấy tiên nhân kia mà nổi hiếu kỳ đi!
Chuyến đi này có sự tham gia của bốn vị tiên tôn, chỉ riêng Ngọc Linh Tiên tôn là không đi, bởi vì Chu Tước vừa mới thay tân đế, nàng cần ở lại đó hộ pháp.
Mặc dù là nói những người tu tiên không mấy tham gia chuyện hoàng thất, thế nhưng vị Ngọc Linh Tiên tôn này trùng hợp lại chính là công chúa hoàng triều nên không muốn cũng đành dành chút tâm tư.
Vì động thái của Thanh Tùng tiên tôn mà bọn họ lại phải đứng đó thêm một canh giờ bất động.
Có người đã không thể duy trì được tiên pháp hộ thể dành nhờ các vị tiên tôn che chở.
Phong Sơn bỗng thấy bản thân vậy mà không giúp được gì, Ngài đi cùng nhóm với Minh Hải lại được hắn che cho đến bây giờ còn chưa phải vận tiên khí hộ pháp.
Nhưng lại vô phương truyền xa đến thế, còn đang suy nghĩ xem làm cách nào để có thể bảo hộ đám người kia.
Lúc này Minh Hải cũng cảm thấy người phía sau đang thấp thỏm lo âu, cho nên hắn quay lại truyền âm cho Phong Sơn.
- Tiên tôn, Ngài giúp ta bảo hộ đám lục bảo, để ta dò xét kẻ địch một phen.
- Ngài đừng vội, con xà yêu kia còn chưa rõ phương hướng, rất khó có thể tham chiến với nó!
Minh Hải lúc này mới quay đầu lại cười với Phong Sơn một cái:
- Yên tâm, ta tự có chừng mực!
Nói xong hắn còn cười tươi hơn nữa để trấn an Phong Sơn, nói chứ được Phong Sơn lo lắng cho hắn đang vui đến điên lên được!
Phượng Hoàng Đệ Nhất cùng với Phong sơn thoát khỏi tấm phòng hộ lao thẳng lên.
Phong Sơn phía dưới tiếp tục phòng hộ bảo vệ cho Lục Bảo.
Vì lúc nãy đã nhìn thấy thân hình của con xà yêu kia cho nên Phượng Hoàng liên bay đên đến độ cao mà con xà yêu không với tới được.
Nó bay trên trời cũng không sợ đối phương bò dưới đất.
Nó liền há miệng phun một ngụm lửa nhỏ.
Bởi vì đám tiên nhân còn ở dưới lên nó không thể thổi lửa quá lớn được, đành chỉ dùng bốn phần sức đốt cho đám cây bên dưới rụng bớt lá mà thôi.
Đám lá vì nóng mà rụng xuống kia trùng hợp lại rơi xuống đất vừa khéo phủ lên người xà yêu.
Nó có thể tàn hình nhưng thân xác nó thực ra vấn ở ngay đó, đám người kia nhìn ra đống là đắp trên người xà yêu mà không dám thở, bởi vì thực ra xà yêu cách họ chỉ mười bước chân!
Xà yêu cảm nhận được bản thân nó đang bị lộ diện cho nên xoạt một cái liền động cho lá rơi xuống hết.
Nó cũng rất nhanh trườn đi, nhưng vì sự di chuyển này mà để lại dấu vết không nhỏ dưới đất.
Vì đặc tính ẩn thân được mà nó ít khi di chuyển, nay đã phải di chuyển thì liền để lại vệt hằn không nhỏ.
Thế nhưng bởi vì nó vẫn tàn hình nên hướng tấn công của nó vô cùng khó xác định.
Đám người phía dưới vấn như cũ bất động chưa dám ra tay, chỉ riêng Thanh Tùng kẻ cuồng đấu ấy là ngự kiếm bay lên phía bên cạnh Minh Hải.
- Ta tham chiến cùng ngài!
Đây là câu đầu tiên Thanh Tùng nói cùng với Minh Hải.
Minh Hải cũng không ngại có thêm người trợ giúp.
Nói thực trong đám tiên tôn ở Thiên Nguyên, ngoài Phong Sơn thì cũng chỉ có Thanh Tùng khiến hắn vừa mắt.
Một người không khoa trương nhưng thực lực cũng không nhỏ.
Đám người kia căn bản quá cẩn trọng, mặc dù cũng là tốt nhưng quá mất thời gian, chẳng phải họ có tới bốn tiên tôn, lại thêm Ma Vương như hắn sao phải sợ một con xà yêu chứ.
Dù nó hóa yêu, dù nó có dùng yêu thuật, dù nó có mạnh và chưa xác định được cấp độ nhưng nó chỉ có một con.
Minh Hải gật đầu với Thanh Tùng, hắn nói:
- Nghe nói ngài có thể ngự vạn kiếm.
Vậy khiến cho con xà yêu kia một thân nhuốm đỏ liền có thể để tất cả mọi người thấy nó rồi!
Vốn định dùng lửa Phượng Hoàng nhuộm cháy nó thì cũng có thể nhìn ra, nhưng vừa thử qua lửa nhỏ không ăn thua mà lửa to sợ rằng cháy hết cả đám người kia mất! Thanh Tùng cũng gật đầu lại, ngài ấy liền niệm một câu một ngàn chiếc lá bay lên cao như được vũ trang thêm sắc nhọn.
Thì ra đây là hóa kiếm, đã vậy còn hóa một lúc ngàn kiếm như này, thực quá phi thường đi!
Thanh Tùng phất tay một cái liền thấy ngàn chiếc lá lao thẳng cuống dưới.
Một âm thanh gào thét vang lên, một vệt máu, hai vệt máu, ba vệt máu từ từ chảy ra.
Con xà yêu bị tấn công thì cũng không nằm yên chờ chết, nó biết bản thân bị trăm vết cắt thì cũng không ẩn thân thêm nữa, nó liền theo hướng tấn công mà phóng kim tới.
Lúc này do đã biết vũ khí của nó là gì mà Thanh Tùng tiên tôn có thể tránh được mũi kim kia.
Cùng là người luyện kiếm thì nghe âm thanh xé gió của vật nhọn kia ngài ấy có thể định hướng được dễ dàng.
Né một kim ại một kim, không để nó chiếm ưu thế, ngài liến một phất tay nữa khiến "vạn kiếm" lao về phía xà yêu.
Nó bị thương tới nguốm đỏ toàn thân, đám người phía dưới thì vẫn như cũ yên thân phòng hộ.
Xà yêu hà miệng lên rồi bất giác nó phòng người lên trên, nó gần như dựng đứng cả người, nó liền phun ra một ngụm độc về phía Minh Hải và Thanh Từng.
- Cẩn thận có độc!
Minh Hải hô lên rồi kẹp chân vào người Phượng Hoàng, nó hiểu ý liền liệng một vòng tránh xa độc kia.
Thanh Tùng cũng nhờ Minh Hải hô lên mà kịp thời né tránh.
Độc này bay lên rồi không trúng ai nên lại rơi xuống dưới như một cơn mưa độc.
Đám người phía dưới lúc này mới rời bỏ màng phòng hộ mà bay tản mác ra tránh né.
Lúc sau thì tất cả đã lộ diện nghênh chiến.
Xà yêu vung đuôi quật mạnh một cái khiến đám người phía dưới kẻ chạy không kịp liền bị quật ngã.
Xà yêu tuy to lớn nhưng lại nhanh nhẹn vô cùng, một sự trái ngược hiếm thấy.
Ai có thể bay liền đồng loạt bay lên cao, những người tu chưa tới chỉ có thể đứng trên ngọn cây.
Minh Hải khẽ nhếch miệng, một đám cố đấm ăn xôi, đã không có thực lực còn đi theo làm quân thế mạng.
Phong Sơn đã đem theo Lục Bảo bay lên bên cạnh Minh Hải từ bao giờ.
Vì Phượng Hoàng lúc này không nên biến to, biến to sẽ khó lòng tấn công và phòng thủ cho nên đành để Phong Sơn tự mình ngự phong.
Minh Hải quay sang Phong Sơn áy náy:
- Vất vả Tiên Tôn rồi!
Phong Sơn không hiểu ý Minh Hải nói, cũng không biết vất vả như nào, vất vả chuyện gì chỉ gật đầu lại với hắn.
Lúc này toàn bộ đồng loạt tấn công khiến cho xà yêu không kịp phản kháng, chỉ một lát nó liền bỏ mạng.
Đợi khi xà yêu phơi xác rồi lúc này Mạnh Thường mới lên tiếng.
- Lục Bảo, chẳng phải ngươi nói đã từng đến đây à? Tại sao lại không biết ở đây có xà yêu?
Lục Bảo ấm ức nói:
- Tiên Tôn, ngài phải biết nơi này rộng lớn, đi một lần có thể trải nghiệm hết sao?
Minh Hải nhướn mày, nói:
- Lục Bảo nhà ta chỉ có nhiệm vụ tìm ra giải dược, còn những thứ khác cậu ấy không quản nổi.
Các ngươi nếu sợ hãi thì có Tiên Tôn bảo hộ, người của ta không có nhiệm vụ bảo hộ các ngươi!
- Ngươi..
Đám người kia bị nói vậy có rất nhiều bất mãn, tức giận mà không thể làm gì, dù sao cũng chưa thể lật mặt nhau lúc này.
Thái Sơn tiên tôn lại phải lần nữa đứng ra giải hòa rồi lại sắp xếp cho mọi người cùng nhau tiếp tục lên đường.
Qua trận vừa rồi thì tách nhau cũng không phải là cách, lúc cần phòng hộ lại càng khó khăn.
Vì vậy thay đổi chiến thuật, mọi người lại cùng nhau gộp lại một chỗ rồi lên đường.
Lúc này Minh Hải lại quay sang Phong Sơn nhẹ giọng:
- Chúng ta đi thôi!.
Danh Sách Chương: