• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Khi các cản trở đều đã trải qua, đoàn người ban đầu đã thiệt hại một phần ba số người, những người còn lại đều ít nhiều bị thương, nặng hoặc nhẹ.

Chỉ riêng Phong Sơn là chỉ sờn áo, rách tà còn bản thân ngài ấy lại không sao cả.

Mà cái sự bình an đó là do Minh Hải một lòng bảo hộ Ngài ấy mà có.
- Vương, sắp tới rồi.
Là tiếng của Lục Bảo nhẹ nhàng nói phía sau, cậu vào tới nơi này liền nhận ra ngay sự quen thuộc.

Phía trước khu rừng tiến vào đều ít nhiều thay đổi, hơn thế lối vào cũng không giống nhau, lúc trước cậu là đi vào bằng đường khác, bây giờ lại là một đường khác mà thôi.
Nhưng vừa đặt chân đến nơi này cậu liền biết, nơi cần tới cũng tới rồi.

Vừa hay nó lại chính là trung tâm khu rừng.

Mọi người khi nghe cậu nói vậy thì nhất loạt đều quay qua nhìn cậu.

Có kẻ mừng đến cười lớn, có kẻ lại thở phào một hơi.

Cuối cùng có thể về rồi.
Nhưng trái lại sự hào hứng của người khác, Minh Hải lại hơi cau mày.

Cái khí áp này không đơn giản, nhưng vị Tiên Tôn khác cũng thấy điểm khác biệt và nhất loạt đề phòng lên.

Thái Sơn Tiên Tôn lên tiếng:
- Lục Bảo, cậu nói xem nơi này có gì nguy hiểm không?
Lục Bảo biết người này cũng không thật lòng đối đãi với Vương cậu, nhưng chí ít những giả ý của người này cũng không quá lộ liễu khiến cậu không chán ghét.

Vì thế cũng trả lời lại Thái Sơn Tiên Tôn một cách nhàn nhạt.
- Nơi này khi trước đám người chúng tôi tới cũng có một người luyện tới Tiên nhân cảnh, cũng là người có tu vi cao nhất rồi.

Người đó nói có một khí áp kinh khủng quanh đây, vì vậy chúng tôi chỉ lấy thứ chúng tôi muốn lấy rồi quay lại mà thôi.
- Thứ mọi người lấy khi đó là gì?
Người bên cạnh Thái Sơn Tiên Tôn nóng lòng mà dò hỏi.
- Là một loại bảo thạch.

Nó trong hang động phía kia.
Vừa nói Lục Bảo vừa chỉ tay về hướng đông nơi cậu đứng, nơi đó vừa hay có một hang động lớn.

Mà cái khí áp đáng sợ kia cũng trùng hợp từ đó mà ra.

Sau đó cậu tiếp lời:
- Nơi đó nghe trưởng đoàn của chúng tôi nói có một yêu thú vô cùng khủng khiếp.

Chúng tôi thực lực không đủ, lại cũng như bây giờ, khi đến đây đều mang thương tích nặng cho nên chỉ yên lặng lấy thứ cần lấy.

Mà cũng chính lúc đó một người bên ngoài này mới vô tình trúng thứ độc kia.
Tay cậu lại đổi hướng chỉ vào đám quả bên cạnh cách nơi họ đứng không xa.

Đó là thứ độc mà cậu và đám người kia đang tìm kiếm.

Giải dược cũng nằm ở ngay đó.
Một dược sư tiến lên phía trước nghiên cứu một lúc, dùng tiên lực tahwm dò một chút xác định những lời cậu nói là đúng liền lui lại báo lại tình hình cho đám Thái Sơn Tiên Tôn nghe.

Sau khi nghe xong mọi người gật gù xác nhận rồi tiến hành thu độc và giải quả kia vào trong trữ vậy mang theo.
Mọi chuyện tưởng thế là xong, có thể trở về rồi nhưng lại có biến cố xảy đến.

Là một nhóm người không biết vì sao lại tiến về phía hang động.

Đợi khi phát hiện ra thì Thái Sơn Tiên Tôn liền truyền âm đến:

- Mấy người đang làm gì? Còn không mau rút lui!
Nhưng không kịp để đám người chẳng biết là hiếu kỳ hay tham lam kia ra thì một tiếng rống lớn liền vọng ra.

Đám người trong đó bị dọa một trận ùn ùn chạy thoát thân
- Không hay rồi, thực sự trong đó có yêu thú! Nó tỉnh lại rồi!
Liếc mắt thấy những thứ đám người kia ôm trên tay mà chưa kịp cho vào trữ bảo thì liền phán đoán ra.

Bọn họ là đi thu thập bảo vật, có lẽ tham lam quá mà lấy phải thứ không lên lấy, vô tình đánh thức yêu thú.
- Sơn cái gì, chúng ta có nhiều người như thế còn sợ một yêu thú.
Minh Hải nãy giờ không lên tiếng, hắn vốn yên lặng đứng dựa vào một gốc cây từ khi tới nơi này.

Phong Sơn thì bận bàn bạc cùng cách Tiên tôn khác mà không chú ý hắn khiến hắn buồn chán mà nhắm mắt dưỡng thần.

Đợi khi tiếng rống kia phát ra thì hắn mới mở mắt.

Mà lúc này bởi sự kiêu ngạo kia của Mạnh Thường mà lên tiếng.
- Ngu ngốc!
Mạnh Thường Tiên Tôn bị mắng lấy làm sỉ nhục mà phẫn nộ lên tiếng:
- Ngươi vừa nói cái gì?
Minh Hải lười nhác đứng thẳng người lên, phất tay một cái bay về phía bên cạnh Phong Sơn, hắn bật sẵn chế độ bảo vệ người bên cạnh hắn:
- Ta chính là nói vị Mạnh Thường tiên tôn đây quá ngu ngốc, người có biết yêu thú trong đó là cái gì hay không?
Thái Sơn tiên tôn lúc này e dè nói:
- Sẽ không phải là một cổ thú đi?
Lời nói ra mọi người đồng loạt quay đầu nhìn nhau thăm dò, ánh mắt hiện tia kinh hãi.
Cổ thú là một loại thú từ viễn cổ, nó đã trải qua ngàn vạn năm cùng thiên địa.

Là một sự tồn tại hiếm gặp, và vô cùng kh ủng bố.

Ai có thể bình tĩnh nổi khi nghĩ tới điểm này.
- Cũng chỉ là suy đoán, còn chưa xác định thực hư làm sao có thể..
Mạnh Thường tiên tôn lên tiếng nói, nhưng Minh Hải lười nhác tranh luận cùng.

Hắn nhấc tay lên, ngón tay khẽ động một chút.

Một hòn đá từ trong đám bảo thạch mà một kẻ đang ôm trong lòng liền bay tới.

Hòn đá nhìn qua rấ bình thường, nhưng Minh Hải nhấc tay còn lại lên, tụ ma khí trên đầu ngón tay, sau đó điểm nhẹ lên bề mặt nó.

Một cỗ khí lực cực lớn đánh đến, xung quanh viên đá liền bụi lên mù mịt.

Minh Hải lại phẩy nhẹ tay một cái, đám bụi đá bay hết, viên đá dần lộ ra.
Nó không phải viên đá bình thường, những sắc tím hồng bám bên ngoài cũng chỉ là lớp linh thạch bám lên.

Bề mặt thực sự của viên đá kia lại khắc một loại bùa chú! Thạch chú, là điểm trận! Trận pháp Thạch Bàn là một trận pháp từ viễn cổ, từ vị trí đặt thạch chú có thể tạo ra những trận pháp khác nhau.

Mà nơi này vậy mà lại có thạch chú.

Nhín viên thạch chú bán bụi kia chắc chắn cũng đến cả vạn năm canh mắt trận rồi đi.
Minh Hải biết, hắn đương nhiên biết, nơi này thực ra khi trước chính là do Thiên Đạo cùng với đám người bọn hắn phân tách ra.

Nơi này giam chính là Giao Long chín đầu.

Nó chục vạn năm trước gây họa cho nhân gian khiến Thiên Đạo phải giam lại.

Nó cùng với Thiên Đạo đều là tồn tại vô cực cho nên khó lòng giết được nó, chỉ có thể áp chế nó ở đây.

Mà chục vạn năm nay chắc lão Thiên Đạo ham vui kia quên củng cố mắt trận cho nên mới bị đá người này dễ dàng tháo ra mang đi như thế.

Đúng là tức chết hắn.


Nếu Giao Long thực sự tỉnh lại gây tổn hại đến cho Phong Sơn thì hắn sẽ đi nhổ râu Thiên Đạo!
Hắn không muốn lằng nhằng thêm, nhìn qua Phong Sơn một cái như thể trấn an Ngài ấy.

Sau đó túm kẻ vừa ôm thạch chú bay vào hang động.

Mà đám người kia thấy vậy thì giật mình, sau khi phản ứng lại liền hét lớn:
- Ngươi muốn làm gì..
Sau đó lũ lượt bay theo sau.
Phong Sơn cũng bay tới vào trong hang động cùng đám người kia.

Chỉ có Phượng Hoàng cùng Lục Bảo đứng ở ngoài.

Thực ra lúc trước là Minh Hải dạn dò bọn họ phải ở yên ngoài này.

Phượng hoàng là yêu thú, nó đứng dưới bóng cổ thú chính là tồn tại vô nghĩa, còn bị áp chế thần thức khiến nó có thể thành tay sai cho cổ thú vì thế Minh Hải không cho nó vào.

Vừa vặn nó ở ngoài có thể bảo vệ Phong Sơn cùng Lục bảo.

Nhưng tiếc là Phong Sơn đã bám sau Minh Hải từ bao giờ.

Nó đành truyền ý sang cho Minh Hải:
- Chủ nhân, không hay rồi, Tiên Tôn vào trong rồi! Thuộc hạ ngăn không kịp..
Minh Hải nghe vậy thì cau chặt mày, vậy hắn chỉ còn cố gắng bảo vệ Phong Sơn của hắn mà thôi.
- Không sao, ngươi ở yên đó, trong này có ta!
Phượng Hoàng đệ nhất tuy rằng vẫn còn vô cùng lo lắng nhưng nó cũng đã bình tâm hơn chút.

Nó cũng biết, chủ nhân thực sự đối đã nó, Tiên Tôn vào đó nhưng là ngoài ý muốn cho nên chủ nhân vẫn không trách phạt nó mà kêu nó ở ngoài.

Đấy là ngài ấy cũng đang bảo hộ nó, nó liền cảm thấy ấm áp vô cùng.
Kẻ lấy thạch chú chỉ chỗ lấy thạch cho Minh Hải, hắn liền ném người đó cách xa một chút rồi tự mình đi tới đó.

Vừa hay đám Phong Sơn cũng bám theo tới nơi, Ngài liền đỡ người kia dậy.
Minh Hải bay tới trước điểm mắt trận, sau đó vận khí cực mạnh áp chế thạch chú vào lại vị trí.

Mà lúc này trong hang động, yêu thú Giao Long đang vùng vẫy muốn thoát ra khiến cho hang động vì vậy mà trấn động rung chuyển cực mạnh.
Dù vận hết khí lực nhưng thạch chú vẫn như một thỏi nam châm cùng chiều với mắt trận, nó cứ đẩy lại ra ngoài mà không thể dung nhập lại.

Phong Sơn thấy vậy liền bay tới, Ngài không nói hai lời liền vận chân khí cùng Minh Hải đẩy thạch chú về phía mắt trận.
Như muối bỏ biển, sự ra sức của Phong Sơn vẫn không thể thay đổi tình hình, Thái Sơn tiên tôn lúc này quay ra các tiên hữu khác gật đầu.

Bọn họ liền cùng nhanh ra sức đẩy thạch chú về chỗ của nó.

Lúc này lực đạo mới có chút chênh lệch, viên thạch chú dần dần tiến gần lại mắt chú.
Đúng lúc đó, kẻ đang nằm dưới đất nãy giờ liền giở thủ đoạn, hắn đáng một chưởng về phía đám người Minh Hải.

Kẻ này trước giờ thực lực vẫn chỉ là Tiên Nhân Cảnh, không hiểu tại sao ngay lúc đánh lực kia ra lại mang lực đạo của Đạo Tôn cảnh khiến cho đám người phía trước bị đánh bật vào trong.

Chỉ có Minh Hải vẫn kiên trì đứng đó.
Thanh Tùng tiên tôn là người lấy lại ý thức nhanh nhất.

Ngài liền vận đạo đem kiếm pháp tấn công về kẻ kia.

Ngay sau đó các tiên nhân khác cùng đồng loạt quay hướng tấn công người đó.

Chỉ riêng Mạnh Thường tiên tôn vẫn sứng sốt đứng đó.


Mất một lúc mới hét lớn:
- Khuê Anh ngươi đang làm cái gì?
Đó là đệ tử của Mạnh Thường tiên tôn, hắn là cánh tay phải của Mạnh Thường, là đệ tử chân truyền của ngài ấy.

Bây giờ đệ tử của mình lại đang làm cái trò chống đối tiên môn, sát hại đồng đạo này hắn còn chưa thể cảm hiểu được.
Mà lúc đó Minh Hải còn đang vận khí bên này mới lên tiếng:
- Hắn bị thao túng rồi, chắc chắn khi rút mắt trận đã bị khí tức của yêu Long xâm chiếm tâm trí rồi.

Hắn đột nhiên tăng tu vi lên như vậy nếu không ngăn kịp các người chờ dọn xác hắn đi!
Mạnh Thường sờ viên linh đan cường thể hắn mang theo lúc đầu, viên này vốn dĩ hắn mang theo muốn chờ thời cơ chiến cùng Minh Hải một trận.

Ai ngờ lại có sự tình này, hắn cắn chặt răng, đem viên đan dược lên miệng nhai nát.

Một cỗ khí tức ngay lập tức bao phủ quanh người hắn.

Tiên Tôn nhanh chóng lên thành Đạo Tôn.
Thái Sơn bên này đang nghênh chiến thì quay sang lo lắng:
- Mạnh Thường Tiên Tôn, ngài đây là?
Không thể nào lại là bị taho túng tiếp chứ? Nếu vậy thì nguy rồi, hai đạo tôn thì bọn họ thực sự không chống đỡ nổi.
Phong Sơn vừa ngay lúc đó vì đứng ở tuyến đầu mà bị đánh bay bật lại phía sau.

Minh Hải đang vận khí hoảng hốt quay qua gọi:
- Phong Sơn..
Một tiếng gọi mang theo bao nhiêu lo lắng, đau lòng.

Nhưng hắn không thể ngừng việc đang làm.

Đem tức giận hóa thành khí tức, hắn hét lớn một tiếng.

Xung quanh hắn cũng như thay đổi thành một luồng khí khác, hắn toàn lực đem thạch chú kết ấn vào, nhưng thiếu một chút.
Phong Sơn liền nhanh chóng đứng lên mặc kệ thương thế mà vận công pháp cùng hắn đẩy thạch chú.

Sắp được rồi!
Mạnh Thường lúc này cũng đang đứng đối kháng với Khuê Anh đệ tử của hắn.

Hai người đang cùng ở tu vi Đạo Tôn cho nên uy lực mạnh hơn rất nhiều.

Hang động cũng vì vậy mà rung lắc càng dữ dội.
- Khuê Anh, nhìn ta, tỉnh táo lại đi!
Vừa đánh Mạnh Thường vừa không ngừng gọi tên đệ tử của hắn.

Không ngừng kêu đệ tử của hắn hãy tỉnh táo lại.

Nhưng Khuê Anh kia bị kiểm soát tâm trí cho nên không phản ứng lại.

Hắn vẫn toàn lực tấn công về phía sư phụ hắn.
Minh Hải tức giận gia lệnh.
- Các người nhanh lại đây.

Kết trận thì hắn sẽ bình tĩnh lại!
Thanh Tùng lại là người phản ứng lại nhanh nhất, ngài ấy tức tốc quay lại vận khí.

Vì lúc này Minh Hải đã toàn lực vận khí cho nên chỉ thêm Thanh Tùng tiên tôn thạch chú liền được kết lại đúng chỗ.

Mắt trận khởi động.

Toàn bộ hòn đảo liền như được bọc một sắc vàng mới.

Tiện thể Minh Hải đã phân phó đám người kia cùng nhau trấn áp, củng cố lại trận pháp một lần nữa.
Các vị tiên tôn đồng loạt bay lên cao rồi điểm kết trận lại.

Yêu Long từ từ yên lặng lại.

Tiếng gầm rú của nó càng lúc càng nhỏ lại rồi mất hẳn.
Khi này Khuê Anh kia cũng vì vậy mà ngất đi.

Mạnh Thường tiến lại định đỡ hắn lên thì Minh Hải bay tới gạt tay hắn ra.


Đồng thời phất tay một cái, Khuê Anh liền bị bay lơ lửng lên.

Minh Hải đem Hắc Hỏa bọc xung quanh người kia.
Mạnh Thường ngay lúc đó vì ức chế tăng tu vi mà suy yếu hẳn.

Hắn yếu ớt lên tiếng thều thào:
- Ma Vương..

ngươi muốn làm gì?
Minh Hải lười trả lời hắn, tiếp tục dùng hắc hỏa lên Khuê Anh.
Phong Sơn lúc này cũng do khi nãy bị đánh trọng thương lại vận khí quá sức mà yếu ớt chạy lên túm lấy tay Minh Hải.

Nhưng bởi suy yếu mà suýt ngã ra, Minh Hải phản ứng nhanh, vòng tay qua giữ eo Phong Sơn, mà bởi lực đạo mạnh mà Phong Sơn dúi đầu lên vai Minh Hải.

Ngài ấy định đứng lên thì bị Minh Hải siết chặt eo lại gằn nhẹ:
- Ở yên đó.
Hắn đang tức giận, tức giận mình người trong lòng hắn không tự lượng sức, giận vì Ngài ấy không biết tự bảo vệ bản thân, giận vì Ngài ấy bị thương, giận vì hắn không kịp che chở cho Ngài ấy.
Phong Sơn nghe ra giọng tức giận của Minh Hải thì cũng bất giác không động đậy, chỉ yếu ớt nói:
- Ma Vương đang làm gì vậy? Người đó ngừng tay rồi mà?
Minh Hải trừng sau gáy Phong Sơn, trừng ngài.

Muốn tét vô mông ngài một cái, người bị thương là Ngài ấy, người lo lắng cho người khác cũng vẫn là Ngài ấy.

Ngài ấy muốn làm bồ tát hay gì?
Dù giận, nhưng hắn vẫn đè nén lại mà nói:
- Bị khí tức yêu Long thao túng nếu không đốt hết khí tức hắn sẽ nhập ma.

Các ngươi muốn hắn đọa ma?
Tất cả đồng loạt yên lặng lại, không một ai dám lên tiếng nữa.

Hắc Hỏa đúng thật có thể thiêu đốt linh hồn và oán khí.

Không ai lên tiếng ngăn cản nữa mà chỉ yên lặng đứng nhìn.
Minh Hải cũng ngừng tay lại sau khi dốt hết yêu khí trên người tên kia.

Mạnh Thường khó nhọc đi tới đỡ lấy đồ đệ của mình, thấy Khuê Anh hơi thở ổn định liền thở phào một hơi.

Sau đó hướng tới Minh Hải cúi đầu nói:
- Cảm ơn Ngài, Ma Vương.
Có thể là do bản thân Mạnh Thường quá ác cảm cho nên luôn cho rằng ma tộc xấu xa, cũng vì oán giận trong lòng mà sinh ra những ý nghĩ xấu.

Thế nhưng nay thấy Minh Hải lại ra tay cứu đồ đệ của hắn thì ngay lập tức dao động trong lòng.
Sau khi động tĩnh ngừng hẳn thì đám Phượng Hoàng cùng Lục Bảo cũng đã chạy vào trong.

Đám y sư, dược sư đồng loạt chạy lên cứu người.

Có kẻ ngu ngốc muốn đỡ Phong Sơn Tiên Tôn ra chữa trị thì bị Minh Hải trừng mắt.

Người của hắn không cần kẻ khác chữa, hắn tự làm!
Hắn liền lôi chín loại linh thảo từ trong ngọc bội ra rồi luyện chế ngay trước mắt mọi người.

Những dược sư quanh đó nhuốt nước bọt thèm muốn nhìn đám dược tahro quý hiếm kia.

Có những loại cả đời bọn họ chưa được sờ tới bao giờ bởi quá quý hiếm.
Hắn luyện thành một viên linh đan rồi trực tiếp ép nó vào trong miệng Phong Sơn cho Ngài ấy nuốt xuống.

Sau đó điểm huyệt cho ngài ấy nghỉ ngơi, cùng không nói hai lời liền bế ngài ấy bay lên lưng Phượng Hoàng.

Lục Bảo thấy vậy cũng lon ton chạy theo rồi trèo lên lưng Phượng Hoàng.
Hắn chỉ buông lại một câu:
- Về thôi!
Sau đó ngài bay vụt lên rồi trở về.
Hòn đảo này sau khii lập lại trận pháp thì đám yêu thú cũng yên lặng hơn, vì vậy đám tiên nhân kia cũng có thể thẳng một đường phi hành ra ngoài để trở về.

Người thương nhẹ mang theo người thương lặng mà tiến ra..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK