" Thần, chúng ta đi đâu vậy ? "
Hắn vòng tay ôm lấy eo cô, hôn hôn lên đôi môi nhỏ nhắn. Gương mặt đầy vẻ nhu tình nói - " Anh đã đặt sẵn nhà hàng rồi. Bây giờ chúng ta đi mua điện thoại cho em, tiện thể đi dạo phố một chút. Lát nữa sẽ đến nhà hàng ăn trưa. Em thấy được không ? "
Hàn Lệ Ái nở nụ cười ngọt ngào, tựa đầu vào ngực hắn.
" Vâng "
Chiếc xe màu đen sang trọng lăn bánh lướt nhanh trên mặt đường, đưa cô và hắn đến khu phố mua bán sầm uất nhất Bắc Kinh. Nơi này được mệnh danh là khu phố "bạch kim" bởi ở đây chuyên kinh doanh mua bán những mặt hàng xa xỉ phẩm. Là nơi giành cho những quý cô, quý ông cấp bậc thượng lưu đến mua sắm. Từ quần áo đến nước hoa... vân vân và vân vân, vô số các loại mặt hàng đều là những thương hiệu cao cấp và đắt tiền. Những cửa hàng sang trọng thiết kế xung quanh đều là kính xây dựng san sát nhau, tạo nên một dãy phố hào hoa kính mỹ.
" Lấy cái này, tôi muốn xem thử " - Vương Lãng Thần đưa tay chỉ vào chiếc điện thoại iphone đời mới nhất .
Cô nhân viên bán hàng chăm chăm nhìn hắn, nuốt nước bọt. Thò tay vào tủ kính lấy điện thoại ra đưa cho hắn xem thử. Người đàn ông trước mắt quả thật đẹp trai đến mức không thể tưởng tượng được làm cho cô gái có chút mê mẩn.
" Mời quý khách xem qua "
Từ lúc Hàn Lệ Ái và hắn bước vào cửa hàng điện thoại thì tất cả mọi người có mặt ở đây đều trầm trồ không rời mắt nhìn đôi nam nữ đẹp đẽ kia. Nam cao lớn, anh tuấn phi phàm. Nữ lại nhỏ nhắn, xinh đẹp diễm lệ như một nữ thần.
" Em thấy cái này thế nào, thích không ? " - Hắn cầm điện thoại đưa đến trước mặt cô, vui vẻ hỏi.
Hàn Lệ Ái cười cười nói - " Em xài hãng này từ trước đến giờ, tất nhiên là phải thích rồi "
" Được rồi, vậy chúng ta lấy cái này "
Nói rồi, hắn quay vào nhìn người nhân viên bán hàng, thấp giọng mở miệng - " Chúng tôi lấy cái này "
" Vâng " - Cô nhân viên mỉm cười đáp.
Ra khỏi cửa hàng điện thoại, Hàn Lệ Ái xoay nhìn đám người vệ sĩ lẽo đẽo theo sau. Cô có chút buồn cười hỏi - " Sao hôm nay anh lại hứng thú muốn đi dạo phố cùng em vậy ? "
" Chỉ là đột nhiên muốn thử cảm giác được nắm tay em đi dạo " - Vương Lãng Thần vừa nói vừa nắm chặt tay cô kéo đi.
Tên đàn ông này từ lúc nào đã biết nói mấy câu ngọt ngào như vậy không biết. Cô mỉm cười trêu đùa - " Muốn đi dạo phố mà anh đem cả đám người theo sau như vậy, thật sự là quá gây chú ý rồi đấy Vương thiếu gia "
" Anh muốn đảm bảo an toàn trên hết cho em " - Hắn cười cười vén tóc mái của cô sang bên tai.
Hàn Lệ Ái lắc đầu cười khổ. Cũng phải, hắn dù gì cũng là người trong giới xã hội đen. Tuy rằng cô không biết rõ chi tiết nhưng cũng nhận ra được vị trí của hắn trong giới rõ là không phải tầm thường.
Vị trí quyền lực, cao cao tại thượng đi kèm với nó là sự nguy hiểm không lường trước. Trong giới xã hội đen, không có thứ gọi là pháp luật nhưng lại có luật rừng, kẻ mạnh thì làm vua, kẻ yếu thì chết. Giải quyết sự việc bằng ván cờ sinh tử là chuyện thường tình xảy ra. Cho kẻ theo sau ám sát cũng không ngoại lệ .
Nghĩ đến đây, cô cảm thấy trong lòng thật lo âu. Nhưng mà cô không thể bắt hắn từ bỏ và thực tâm cô cũng không muốn ép hắn theo ý muốn bản thân. Cô muốn hắn có thể tự do làm điều mà hắn thích. Đối với Vương Lãng Thần, nếu hắn sinh ra để phù hợp với con đường này thì cô sao có thể ngăn cản chứ ? Cô cũng chỉ có thể ở bên cạnh hắn, ủng hộ hắn, trao cho hắn tình yêu của cô.
" Trời bắt đầu trở lạnh rồi. Chúng ta đi mua một ít quần áo cho em " - Vương Lãng Thần giọng trầm ấm nói.
" Nhưng em ở nhà đã có rất nhiều quần áo rồi không cần mua thêm đâu " - Cô vội vàng lắc đầu. Thật sự là quần áo cô không thiếu, có khi chất đầy hết các tủ rồi cũng nên.
Nhưng hắn một mực không nghe, kéo tay cô vào một cửa hiệu quần áo gần đó.
" Ngoan, đừng từ chối anh "
Mấy cô nhân viên bán hàng vừa nhìn thấy hai người đã niềm nở ra tiếp đón. Nhìn cách ăn mặc và vẻ ngoài của Hàn Lệ Ái cùng hắn thôi cũng đã đoán được khách V.I.P là đây. Vẻ ngoài động lòng người cũng như khí chất vương giả đã làm đôi nam nữ nổi bần bật giữa rừng người từ khi mới bước chân vào cửa.
" Đem tất cả các kiểu váy mới nhất của mùa đông năm nay ra đây, tôi muốn cho cô ấy thử " - Vương Lãng Thần nghiêm giọng lên tiếng với người nhân viên.
Người nhân viên mừng rỡ, liền đưa tay lên - " Mời tiểu thư vào đây, cửa hàng chúng tôi vừa nhập về mấy mẫu váy mùa đông năm nay của những thương hiệu thời trang nổi tiếng rất đẹp. Chắc chắn tiểu thư sẽ rất thích "
Cô có chút chần chừ nhìn người bên cạnh. Vương Lãng Thần mỉm cười - " Em mau vào thử đi, thử cho anh xem. Anh ngồi đây đọc báo chờ em "
Hàn Lệ Ái đành cắn môi gật đầu.
...............................................
" Các người chậm chạp thật đấy. Nhanh chân lên đi chứ ! Tôi trả lương cao cho các người không phải để các người đi dạo phố đâu ! "
Giữa khu phố mua bán sầm uất, giọng nói lảnh lót của một cô gái vang lên. Đó là một cô gái có mái tóc ngắn xinh đẹp, dáng người cao ráo như người mẫu. Ăn mặc rất thời trang, trên mặt còn đeo kính mát. Theo sau cô ta còn có hai ba người xách túi lớn, túi nhỏ khệ nệ.
Người quản lý thấy vậy liền chạy lên phía trước, có chút lo lắng nói với cô gái - " Nhan Tuyết, đã đến giờ quay phim rồi. Chúng ta phải mau chóng trở về. Đạo diễn từ nãy đến giờ cứ gọi điện cho tôi liên tục "
" Chị không thấy tôi đang mua sắm sao ? Diễn viên thì cũng cần có nhu cầu riêng chứ, nói bọn họ dời giờ quay chậm lại vài tiếng đi " - Nhan Tuyết khó chịu lên tiếng.
" Nhan Tuyết, cô đã dời giờ quay mấy lần rồi, lần nào quay phim cũng đến trễ. Đạo diễn không được vui đâu " - Katie nghiêm túc nói.
Katie đã làm quản lý cho Nhan Tuyết được năm năm. Ít nhiều cũng hiểu được tính tình kiêu ngạo cùng khó chịu của Nhan Tuyết. Katie thật sự nhiều lúc không thể chịu nổi. Nhan Tuyết là một nữ diễn viên nổi tiếng hàng đầu của màn ảnh hoa ngữ, lại còn là một trong tứ đại hoa đán xinh đẹp của Trung Quốc. Nhưng ít người biết được ngoài đời Nhan Tuyết "khó ưa" đến mức nào. Katie tuy rằng đôi lúc không chịu được Nhan Tuyết nhưng cô cũng vì bát cơm, danh lợi của bản thân mà đành nhịn xuống. Chỉ cần việc làm Nhan Tuyết trở nên nổi tiếng thì là việc gì cô cũng giúp .
" Tôi là diễn viên chính, đóng hay không là quyền của tôi "
" Nhan Tuyết, cô đừng như vậy. Nếu như lần này cô còn bỏ quay thì đạo diễn sẽ thực sự nổi giận. Với lại... "
Katie vừa nói vừa nhìn xung quanh - " Cô là diễn viên nổi tiếng, đám người paparazzi bám theo rình mò cô rất nhiều. Bọn họ là chờ đợi để kiếm sơ hở của cô. Nếu như họ chụp được cảnh cô thoải mái tung tăng đi dạo phố mua sắm trong khi cả đoàn phim phải ngồi chờ cô. Cô nghĩ đám nhà báo kia sẽ viết cái gì, chưa nói còn thêm mắm thêm muối. Sẽ gây bất lợi cho danh tiếng của Nhan Tuyết cô "
Nhan Tuyết càng lúc càng cảm thấy bực bội, cô ta khoanh tay trước ngực trừng mắt - " Katie, chị nói quá nhiều rồi đấy. Hôm nay tôi tâm trạng không tốt sẽ không thể đóng phim được, có gì mà nói chứ ! "
Cô ta nói rồi hất mặt xoay người bước chân đi trên đôi giày cao gót cao đến mười phân. Người quản lý thực sự bó tay không thể làm gì được. Lại nhìn ba người trợ lý sau lưng mình bị biến thành kẻ sai vặt, thật đúng là muốn phát điên.
Nhan Tuyết vừa sải chân bước đi vừa nhìn ngắm dãy cửa hàng quần áo sang trọng. Đột nhiên, một cửa hiệu thời trang lớn ở góc đường làm cô ta chú ý. Không thể không chú ý khi mà trước cửa hiệu đó có cả đám người vệ sĩ đứng ngoài canh gác.
Cô ta tò mò đến gần cửa hiệu, gỡ cặp kính mát xuống, đôi mắt nhìn vào bên trong qua cửa kính. Nhan Tuyết ngay lập tức trừng mắt lớn, kinh ngạc lại mừng rỡ.
Người đàn ông đang ngồi trong cửa hiệu không ai khác chính là Vương Lãng Thần. Dáng người cao lớn dũng mãnh như báo, khoác trên mình bộ vest đắt tiền, gương mặt anh tuấn, lạnh lùng lại ngạo mạn không thể lẫn vào đâu. Hắn ngồi vắt chéo chân trên ghế sopha, tay nhàn nhã lật mấy trang của tờ tạp chí. Từng cử chỉ đều toát lên khí thái vương giả quyền quý. Người đàn ông này chỉ cần nhìn qua thôi đã khiến phụ nữ điên cuồng.
Mười năm nay, Nhan Tuyết chưa bao giờ ngừng mong nhớ về người đàn ông đó. Từ khi tốt nghiệp đến khi trở thành một diễn viên nổi tiếng, cô ta lúc nào cũng nung nấu ý định trở thành một người phụ nữ bên cạnh Vương Lãng Thần.
Mấy năm nay, từ khi Vương Lãng Thần từ bỏ quyền thừa kế, hôn ước kia cũng bị hủy bỏ. Hắn đã tự thân mình lăn lộn nơi chốn hắc bang, ngồi lên vị trí cao nhất, là ông trùm mafia quyền lực và giàu có. Phụ nữ nào cũng muốn làm người tình của hắn, một đêm thôi cũng mãn nguyện. Nhưng mười năm nay Vương Lãng Thần lại trở nên lạnh lùng, lãnh khốc, dù là một phụ nữ hắn cũng không có để bên cạnh. Như vậy, lại như một sức hút chết người đối với phụ nữ.
Nhan Tuyết chưa bao giờ từ bỏ. Mười năm nay, chỉ cần biết tin tức hắn xuất hiện ở đâu, cô ta đều ngay lập tức đi đến đó. Nhưng khi đến được đó, hắn lại rất lạnh lùng không buồn liếc mắt nhìn cô ta. Cô ta còn bị đám vệ sĩ ngăn cản không cho đến gần hắn. Cô ta đã yêu hắn lâu như vậy, bám theo hắn lâu như vậy vì sao hắn một chút cũng không để ý đến cô ta.
Hôm nay lại vô tình gặp Vương Lãng Thần ở đây, Nhan Tuyết nhất định phải gặp được hắn. Cô ta chỉ cần viện cớ vào mua quần áo là sẽ qua được đám vệ sĩ kia. Nhưng mà đây là cơ hội ngàn năm có một, Nhan Tuyết muốn nắm chắc lấy sự chú ý của hắn. Bỗng dưng, cô ta nghĩ ra một kế.
Vừa lúc đó, Katie và ba người trợ lý đuổi kịp theo tới. Nhan Tuyết quay người gấp gáp nói với người quản lý - " Katie, chị nhờ trợ lý giúp tôi giả vờ gọi phóng viên đến đây. Nói rằng vừa nhìn thấy diễn viên Nhan Tuyết với Vương Lãng Thần cùng nhau đi mua sắm "
Katie trừng mắt kinh ngạc nhìn cô - " Vương tiên sinh ? Là thiếu gia tập đoàn Vương thị ? Đó chẳng phải là người mà một năm trước giới báo chí đã viết rất nhiều bài về việc nghi vấn cô là người phụ nữ của Vương tiên sinh khi phóng viên chụp được hình hai người cùng nhau xuất hiện ở nhà hàng Đế Đô ? "
" Phải, anh ấy đang ở đây. Nên tôi muốn chị gọi giúp tôi "
" Nhan Tuyết, chẳng lẽ cô lại muốn... "
" Chẳng phải chị từng nói để được nổi tiếng thì phải có chỗ dựa sao ? Vương Lãng Thần không phải kim chủ hoàn hảo nhất hay sao ? " - Cô ta có chút cáu gắt nói.
Katie ngay lập tức hiểu ra, cười khổ ẩn ý - " Thôi được, tôi sẽ nhờ trợ lý gọi "
" Tốt, nhanh nhanh một chút "
...........................................................
Vương Lãng Thần đang chăm chú đọc tạp chí thì đột nhiên tấm cửa kính được đẩy ra. Một cô gái xinh đẹp bước vào.
" Xin chào quý... Cô.. cô không phải là diễn viên Nhan Tuyết sao ? " - Người nhân viên kinh ngạc, ánh mắt lấp lánh nói.
Nhan Tuyết nhấc cặp kính mát ra khỏi mắt, giả vờ nở nụ cười với người đối diện - " Phải, tôi đến là muốn mua quần áo "
" Vâng, vậy thì mời quý khách sang bên này xem thử " - Người nhân viên niềm nở mời mọc.
Nhưng Nhan Tuyết không thèm để ý đến người nhân viên, cô ta di chuyển ánh mắt đến chỗ người đàn ông đang ngồi kia. Hắn một lần cũng không hề ngước mắt lên, chú ý đến phía bên này.
Cô ta cố tình đi qua đi lại lựa quần áo để gây sự chú ý của Vương Lãng Thần nhưng vô tác dụng. Dần trở nên bực bội, Nhan Tuyết chỉ còn cách tiến đến trước mặt hắn, chủ động lên tiếng - " Thật trùng hợp. Lâu quá không gặp, Lãng Thần "
Vương Lãng Thần bấy giờ nghe tiếng nói mới ngước mặt lên, đôi lông mày anh tuấn chau lại.
Không phải chứ ? Hắn không nhận ra cô ta khiến cho Nhan Tuyết không thể tin được .
" Anh không phải là quên em rồi chứ ? Em là Nhan Tuyết, anh nhớ chứ ? Chúng ta đã học cùng nhau ở cấp ba "
Vương Lãng Thần lại lạnh lùng nhìn cô ta sau đó ánh mắt lóe lên tia quỷ dị - " Tôi nhớ rồi "
" Không ngờ lại gặp anh ở đây, chúng ta có duyên thật "
Nhan Tuyết vui vẻ nói, không ngại ngần tiến sát lại chỗ Vương Lãng Thần đang ngồi.
Hắn không trả lời, tiếp tục đọc tạp chí. Xem người đang đứng bên cạnh như người vô hình. Thấy vẻ lạnh lùng của Vương Lãng Thần, cô ta trong lòng âm thầm tức giận.
Nhan Tuyết hướng mắt nhìn ra cửa thì thấy mấy tay săn ảnh từ xa đang tiến đến. Cô ta ngay lập tức giả vờ bị trượt chân, ngã nhào vào người đàn ông đang ngồi trên ghế sopha.
" A..."
Vương Lãng Thần không kịp phòng bị đã bị cô ta ngã nằm lên người. Hai tay cô ta còn vòng lên ôm cổ hắn. Nhìn qua đã biết là cố tình. Cả cơ thể đẫy đà của cô ta dán chặt trên người hắn không chịu rời ra.
Ngay lúc đó, mấy tay săn ảnh cũng vừa đến trước cửa hiệu. Họ ngay lập tức đẩy cửa xông vào, bấm máy liên tục. Chộp lấy cảnh tượng ám muội kia. Ngay cả vệ sĩ cũng không kịp ngăn lại.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com