• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Lệ Ái ngước mắt nhìn cô ta, không có gì gọi là tức giận ngược lại chỉ cười lạnh - " Cô biết không, người ta vẫn hay nói bạo lực là thủ đoạn sau cùng của kẻ ngu dốt không có năng lực. Hôm nay tôi đã được chứng thực mắt thấy "

" Im miệng ! "

Nhan Tuyết tức giận vì lời nói của cô, lại giáng một bạt tai xuống bên má còn lại.

Hai má cô sưng đỏ lên, nhìn thôi cũng đã thấy đau. Hàn Lệ Ái vẫn không có biểu hiện tức giận, chỉ là lạnh lùng lên tiếng - " Nhan Tuyết, cô nên biết thứ gì của mình thì sẽ là của mình, thứ gì không phải là của mình, cho dù có cố giành lấy cũng không phải là của mình "

" Vương Lãng Thần vốn dĩ là của tôi ! "

" Nếu Lãng Thần vốn dĩ là của cô thì cho dù tôi có đến sau cũng không cướp được anh ấy. Lãng Thần không yêu cô vì sao mười năm rồi mà cô vẫn cố chấp như thế ? "

Nhan Tuyết liền trừng mắt nhìn cô, nghi ngút lửa giận - " Cho dù anh ấy không yêu tôi thì cũng không ai được phép có được anh ấy "

Hàn Lệ Ái bật cười một cách nhạt nhẽo , khóe miệng có dính chút máu - " Trên thế giới này, chỉ có người ngu và người chết mới không thay đổi ý kiến. Làm người đừng nên quá ngoan cố "

Người trước mặt phẫn nộ, ánh mắt như lửa đốt. Nhan Tuyết lao đến chỗ cô, hai tay ôm lấy cổ cô nhưng vẫn chưa dùng sức.

" Hàn Lệ Ái, cô đừng có ở đó mạnh miệng. Bây giờ tính mạng của cô nằm trong tay tôi. chỉ cần tôi dùng lực là có thể bóp chết cô. Tôi hận cô vì sao lại xuất hiện, vì sao lại cướp mất người đàn ông của tôi. Đáng lẽ cô không nên xuất hiện, chỉ cần cô không xuất hiện. Bây giờ người ở bên cạnh Lãng Thần là tôi mới phải !!! "

Cô không hề vùng vẫy, gương mặt không biết là cười hay khóc. Ánh mắt lạnh lùng giương mắt nhìn Nhan Tuyết .

Nhìn thấy sự lì lợm của Hàn Lệ Ái, cô ta càng tức điên - " Hôm nay tôi nhất định sẽ cho cô nếm mùi nhục nhã "

" Đào tiên sinh, anh thấy cô ta thế nào ? "
Nhan Tuyết cao giọng hỏi người đàn ông.

Đào Ngôn lại cười nhếch miệng - " Rất xinh đẹp "

" Vậy nếu đem tặng cho vệ sĩ của anh thì thế nào ? "

" Bọn họ chắc chắn sẽ rất thích thú "

Nhan Tuyết khiêu khích nhìn cô, ánh mắt đắc ý - " Được, thế thì tôi xin tặng cô ta cho người của ngài thưởng thức "

" Cô... "
Hàn Lệ Ái trừng mắt nhìn cô ta. Cô ta định làm gì ?

Nhan Tuyết mặt càng đậm ý cười cùng căm ghét.
" Sao ? Tôi đã nói rồi cô dám xem thường tôi thì sẽ phải lãnh hậu quả "

Đào Ngôn cười cười ra hiệu với đám vệ sĩ, năm đến sáu tên gần đó hiểu ý liền nhếch khóe miệng tiến đến gần cô. Nhan Tuyết buông cô ra đứng dậy tránh sang một bên, thích thú chứng kiến màn kịch này. Hàn Lệ Ái hoảng sợ có chút ngồi dịch lùi về sau.

" Các người muốn làm gì ? Tránh xa tôi ra !"

Đám người vệ sĩ đó càng lúc càng tiến gần, cười một cách khoái trá - " Cô em, cô em xinh đẹp như vậy. Cứ yên tâm, chúng tôi sẽ rất nhẹ nhàng, không làm cô em đau đâu "

Một tên đến gần cô, cúi người xuống. Bàn tay to lớn của hắn vuốt ve mặt cô. Hàn Lệ Ái sợ sệt vội tránh né.

" Các người tránh ra ! "

Nhan Tuyết đứng bên cạnh theo dõi vẻ mặt cô, vô cùng đắc ý cùng thích thú.

Khi tên vệ sĩ kia vừa định chạm vào thân thể cô. Bất thình lình, cánh cửa căn nhà hoang bị đá bung ra không thương tiếc.

Những người có mặt trong đó đều giật mình ra cửa. Trước cửa xuất hiện một người đàn ông cao lớn dũng mãnh như báo, gương mặt anh tuấn phi phàm nhưng lại vô cùng lạnh lùng cao ngạo. Ánh mắt hắn đen thẳm, sắc bén như chim ưng tìm mồi. Cả người hắn toát lên khí thế bất phàm dọa người.

Lãng Thần... là Lãng Thần, hắn đến rồi. Hàn Lệ Ái thì thầm trong đầu. Cô còn sợ hắn sẽ không đến. Nhưng cuối cùng hắn cũng đến rồi. Cô rất sợ, thực sự rất sợ.

Ánh mắt Vương Lãng Thần như máy radar dò tìm, quét một lượt xung quanh căn phòng và dừng lại ngay chỗ cô đang ngồi. Con ngươi đen biến hoá chuyển động.

Hắn định bước vào nhưng đã bị mấy tên vệ sĩ chặn lại .

Từ góc phòng vang lên giọng nói của người đàn ông - " Vương thiếu gia, à không nên gọi là Vương tiên sinh mới đúng, không hổ danh là ông trùm trong giới xã hội đen, tìm ra nơi này lại nhanh như vậy, chỉ mới có mấy tiếng ."

Vương Lãng Thần không muốn nhiều lời trực tiếp rút súng ra. Ánh mắt lại liếc qua nhìn cô gái đứng bên cạnh Hàn Lệ Ái. Nhan Tuyết khẽ rùng mình. Ánh mắt hắn vô cùng lạnh lẽo cùng căm phẫn.

Đào Ngôn đột nhiên đứng lên đi gần đến chỗ cô, rút cây súng lục ra chĩa vào đầu cô. Ánh mắt thích thú nhìn hắn .
" Ngươi tốt nhất là nên hạ vũ khí xuống nếu không ta sẽ bắn chết người phụ nữ này của ngươi "

" Thần, anh không được nghe lời hắn "
Cô lớn tiếng nói với hắn.

Vương Lãng Thần lạnh lẽo nhìn hắn ta. Con ngươi đen láy, hơi thở phát ra nguy hiểm. Hắn từ từ hạ vũ khí trên tay xuống.

Ngay tức thì, một đám vệ sĩ kia lao đến chỗ hắn. Vương Lãng Thần ngay lập tức ra đòn, hắn vốn dĩ thân thủ rất tốt nên mấy chục tên này không là gì. Hắn đã lăn lộn trong xã hội đen lâu như vậy, đánh nhau với bọn ruồi nhặng này không thể làm khó hắn.

Tên vệ sĩ đứng bên cạnh Đào Ngôn thấy tình hình không ổn định tiến lên nhưng hắn ta đã giơ tay cản lại, gương mặt thích thú - " Cứ chờ ở đó xem kịch đi "

Từng tên, từng tên bị đánh gục ngã rạp xuống đất dưới chân hắn. Cả gian phòng vang lên những tiếng thét đau đớn.

Trong lúc Vương Lãng Thần đang tập trung đánh nhau. Thì dưới đất, một tên lúc nãy đã bị hắn đánh gục nhẹ nhàng lếch đến gần chân hắn. Tên vệ sĩ trên tay cầm một ống kim tim, nhanh như cắt đâm vào ống chân Lãng Thần.

Hắn xoay người điên cuồng dùng chân đá gãy cổ tên vệ sĩ đó. Rồi đột nhiên, cả người Vương Lãng Thần khuỵu xuống như mất hết sức lực.

Hàn Lệ Ái nhìn thấy liền sợ hãi - " Thần anh làm sao vậy ? Thần ? "

Vương Lãng Thần cố gắng đứng lên nhưng đầu hắn cứ ong ong. Tay chân mất hết sức. Hắn cố gắng giơ tay lên để đánh kẻ đối diện nhưng tay cũng chỉ loạng quạng không còn sức.

Đào Ngôn đắc ý nhìn hắn, bật cười - " Chất vừa tiêm vào người ngươi sẽ khiến cho ngươi không còn sức lực nào đâu, đừng cố gắng nữa, Vương Lãng Thần. Ta xem ngươi hôm nay thảm hại như thế nào "

Vương Lãng Thần nhìn xung quanh cảnh vật đều mờ ảo quay như chong chóng. Tay chân hắn loạng choạng đấm đá nhưng không trúng ai. Tên vệ sĩ kia thấy vậy liền chớp lấy thời cơ đấm thẳng vào mặt hắn.

" Dừng lại ! Các người dừng lại ngay ! Không được đánh anh ấy ! " - Hàn Lệ Ái đau đớn hét lên.

Vương Lãng Thần loạng choạng ngã xuống. Cố gắng đứng lên nhưng lại bị ba bốn tên cầm gậy đánh vào tay chân hắn. Làm hắn ngã xuống đất.

Cô chứng kiến thấy cảnh đó mà hoảng loạn vô cùng. Như có ai đó đâm nát trái tim mình. Hàn Lệ Ái dùng sức lết thân người đang bị trói đến chỗ hắn .
" Dừng lại ! Dừng lại ngay ! Không được đánh anh ấy ! "

Nhìn thấy cô, đám vệ sĩ có chút ngừng tay. Lãng Thần bị đánh đến mức chân tay bầm dập nằm trên nền đất.

Nhan Tuyết nhìn thấy cũng lo lắng nhưng cô ta lo sợ Đào Ngôn nên không dám đến gần.

" Thần, Thần anh có sao không ? "
Cô khẩn trương nói như phát khóc. Ôm chặt lấy hắn.

Vương Lãng Thần cố đưa tay lên chạm vào mặt cô - " Ái Ái... "

" Sao anh lại ngốc như vậy ? Sao lại đến đây một mình ? " - Cô nấc lên từng tiếng.

Đào Ngôn đứng bên kia, thích thú tặc lưỡi - " Nhìn xem, nhìn xem. Ngươi bình thường là một kẻ thông minh khôn ngoan như thế. Vậy mà bây giờ vì một người phụ nữ lại ngu xuẩn đâm đầu vào chỗ chết. Thật là thảm hại "

Trên gò má cô, từng giọt lệ thi nhau lăn xuống. Trái tim như bị mổ xẻ, bị đâm nát. Cô không muốn, không muốn nhìn thấy hắn phải chịu đau đớn như thế này.

" Ái Ái, anh nhất định sẽ không để kẻ nào làm tổn thương đến em. Em là của anh "
Trong giây phút này mà hắn vẫn bá đạo nói với cô những lời như thế. Vương Lãng Thần đưa tay gạt nước mắt trên mặt cô. Trong lòng vô cùng đau đớn.

" Anh là đại ngốc ! Sao lại ngốc như vậy ? "
Hàn Lệ Ái vừa khóc vừa mắng hắn.

Bàn tay to lớn của hắn áp lên má cô. Vương Lãng Thần khó nhọc lên tiếng .
" Hàn Lệ Ái, chẳng lẽ em không hiểu được rằng... anh yêu em nhiều đến mức nào hay sao ? "

Lời nói của hắn như một phát đánh thẳng vào trái tim cô. Hàn Lệ Ái cô đã từng cho rằng trên thế giới này, tình yêu là không có thật, cũng đã từng cho rằng hắn đối với cô không có tình cảm.

Nhưng hiện tại ở trước mặt cô, Vương Lãng Thần rõ ràng nói ba chữ anh yêu em. Chân thật đến mức làm cô đau thương. Cô khóc nấc lên vừa hạnh phúc lại vừa đau lòng. Là tại cô tất cả là do cô.

Đào Ngôn nhìn liếc qua tên vệ sĩ trao đổi ánh mắt. Tên vệ sĩ đứng gần đó ngay lập tức nhấc cây gậy giơ cao ngay đằng sau lưng cô.

Hàn Lệ Ái đang khóc nức nở nên không hay biết gì. Cây gậy vừa hạ xuống, Vương Lãng Thần gắng gượng dùng sức ngay tức khắc ôm lấy cô, lật ngược cô nằm xuống, thân hình to lớn bao bọc che lấy cô.

Cây gậy giáng mạnh xuống tay hắn.

" Thần, không... "
Hàn Lệ Ái sửng sốt muốn thoát khỏi tay hắn nhưng Vương Lãng Thần vẫn ôm chặt lấy cô, bảo vệ cho cô. Hắn cắn răng chịu đựng sự đau đớn từ cánh tay bị gãy.

Nước mắt cô đau đớn rơi xuống, ướt hết áo hắn. Trái tim cô vạn lần đau đớn. Bóp thắt ghẹt thở đến không chịu nổi.

Tên vệ sĩ tiếp tục giơ cao cây gậy lên, lại một lần nữa định giáng xuống. Nhưng chưa kịp ra tay thì muốn toán người đã xông vào, bao vây căn nhà hoang.

Đào Ngôn vừa nhìn thấy đã cả kinh.

Thiệu Nha và Vu Tích Kỳ hai người đi đầu toán người, cả hai lớn giọng ra lệnh - " Bắt lấy hết bọn chúng, bất kỳ một tên nào cũng không được để thoát ! "

****************************************

Sáng hôm sau

...Biệt thự Ưng Lâu...

Trên chiếc giường cỡ lớn hoàng gia, thân hình to lớn tráng kiện nằm trên đó, khắp người đều băng bó. Gương mặt anh tuấn khẽ động đậy, đôi mắt từ từ mở ra.

Hắn cả người giật mình ngồi dậy, vì cử động mạnh nên chạm phải vết thương. Có chút đau đớn. Đầu óc cũng vô cùng đau nhức.

Đột nhiên, cánh cửa phòng mở ra, thân ảnh xinh đẹp bước vào trong. Trên tay cầm một cái khay.

Vương Lãng Thần ngước mắt nhìn cô, theo dõi từng cử chỉ của cô.

Hàn Lệ Ái từ từ bước lại bên giường ngồi xuống, đặt cái khay lên tủ đầu giường.

" Ái Ái... "
Đọc nhanh tại Vietwriter.com

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK