• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bốn tháng trước, ngày 12 tháng 11, Bệnh viện Trung Ương Thủ đô Tinh.

Lạc Ninh ngồi đợi trên hành lang yên tĩnh, chỉ lát sau, một bác sĩ trẻ tuổi khoác áo blue trắng đẩy cửa bước ra.

Vóc người bác sĩ thon dài, dung mạo thanh tú, tóc màu bạch kim rất đẹp, đồng tử thiên về màu xanh, ánh mắt lạnh nhạt, mang đến cho người khác một loại ảo giác khó tiếp cận. Thế nhưng khi Lạc Ninh nhìn thấy y, lại cười híp mắt lập tức lên tiếp đón, lễ phép nói: “Chú Snow, xin lỗi vì con đột ngột tới quấy rầy ngài.”

Bác sĩ Snow trên mặt vốn đang trưng ra biểu tình lạnh nhạt, nhưng khi đối diện với Lạc Ninh lại nở nụ cười, thần sắc nhu hòa hơn nhiều, thanh âm cũng trở nên dịu dàng: “Lạc Ninh, con đích thân đến bệnh viện tìm ta, thân thể không thoải mái ư?”

Snow là một Omega, quan hệ rất tốt với ba ba Lăng Viễn, lúc trước học đại học bọn họ còn là bạn cùng phòng, sau này tốt nghiệp, Snow liền tới Bệnh viện Trung ương đế quốc làm việc, y nhìn Lạc Ninh từ nhỏ đến lớn, cực kì săn sóc cho Lạc Ninh.

Lạc Ninh từ hồi trung học, tin tức tố Omega trong cơ thể bắt đầu biến đổi, vẫn luôn tiêm thuốc ức chế, mỗi lần tiêm đều tìm Snow hỗ trợ. Thường ngày có bệnh tật gì, cũng tới tìm y cố vấn.

Từ nhỏ Lạc Ninh rất thân với chú Snow, cho nên cũng không giấu y, mỉm cười đáp: “Gần đây tim con đập rất nhanh, tối qua còn tâm thần không yên mơ một giấc mơ kỳ quái, lần cuối tiêm thuốc ức chế là ba năm trước, cũng sắp đến kỳ hạn rồi, cho nên con đến tìm ngài.”

Snow lý giải mà gật đầu, nói: “Con theo ta qua bên này kiểm tra một chút.”

Y đưa Lạc Ninh đến phòng riêng chẩn trị, kiểm tra tỉ mỉ các hạng mục thân thể cho Lạc Ninh, đặc biệt chú ý tới đồ thị đường cong của tin tức tố, rất nhanh kết luận: “Tin tức của con vẫn rất bình thường, con xem, trị số hoàn toàn ổn định, đồng nghĩa với việc thuốc ức chế chưa mất đi hiệu lực.”

Lạc Ninh gãi đầu: “Vậy sao lại tâm thần không yên nhỉ?”

Hôm qua, cậu đến tham gia lễ công chiếu <Kế Hoạch Nhân Bản>, gặp gỡ Tần Dịch Tắc, nhịp tim bắt đầu bất ổn, hình như là khi nhìn thấy Tần Dịch Tắc? Sau đó đoàn phim tụ hội, cậu chủ động tìm Tần Dịch Tắc xin phương thức liên lạc, tối về, lại mơ thấy mấy thứ rất kỳ quái, trong mơ tất cả đều là hình bóng của Tần Dịch Tắc.

Vốn cho rằng, tim đập nhanh là do thuốc ức chế sắp hết hiệu lực, nhưng bây giờ nghe Snow nói, tin tức tố trong cơ thể cậu rất ổn định, hoàn toàn không có một gợn sóng dị thường, điều này chứng minh, suy luận của cậu sai hoàn toàn.

Lạc Ninh như có điều suy nghĩ sờ cằm, lẽ nào.

Snow thấy cậu tâm sự nặng nề, không khỏi ôn nhu vỗ vỗ vai cậu, nói: “Đừng lo lắng. Tình hình cụ thể thế nào? Con nói rõ chi tiết ta nghe chút.”

Lạc Ninh cười cười, nói: “Cũng không có gì ạ, chỉ là hôm qua con gặp một Alpha, tâm thần không yên, con còn tưởng rằng là do tin tức tố ảnh hưởng.”

Snow kiên nhẫn giải thích: “Ở trạng thái bình thường, đúng là tin tức tố của Alpha sẽ sản sinh ảnh hưởng đối với Omega, đây là thiên tính. Mà tác dụng của thuốc ức chế, chính là đem sự ảnh hưởng này hạ thấp nhất có thể, Omega dùng qua thuốc ức chế, có chạy vào giữa đàn Alpha cũng không chịu ảnh hưởng quá lớn, hơn nữa, thuốc ức chế của chúng ta đã cải tiến hơn so với trước đây, loại con tiêm vào có thể hoàn toàn triệt tiêu sự ảnh hưởng của tin tức tố. Cho nên, tim con đập mạnh, không hề liên quan đến việc sử dụng thuốc, mà đó chính là cảm xúc chủ quan trong lòng con. Ví dụ như, gặp thần tượng, hoặc người mình thích, cho dù đối phương là Alpha, Beta thậm chí Omega, con đều sẽ căng thẳng, tim đập.”

Lạc Ninh bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Thì ra là như vậy.”

Snow nghi hoặc nhìn cậu: “Rốt cuộc hôm qua con đã gặp ai vậy?”

Lạc Ninh tỉ mỉ suy nghĩ một chút, mới đáp: “Anh ta là một minh tinh, cũng xem như thần tượng của con đi, con rất thưởng thức anh ta.”

Snow nói: “Vậy được rồi, đây là vấn đề trong lòng con, thuốc ức chế còn chưa tới thời hạn. Nhưng mà, nếu con chưa yên tâm, ta sẽ tiêm thêm một mũi cho con, gia tăng thêm hiệu quả, miễn cho trong thời gian này xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”

Lạc Ninh lập tức gật đầu: “Cảm ơn chú.”

Snow dẫn Lạc Ninh đi tiêm, xong xuôi còn dặn dò: “Đây là thuốc ức chế hiệu lực kéo dài, tác dụng như cũ vẫn là ba năm, cùng loại với thuốc con sử dụng trước đây. Nếu như con muốn ngừng dùng, có thể chủ động làm nó mất đi hiệu lực.”

Lạc Ninh kinh ngạc mở to hai mắt: “Hiện giờ có thể chủ động làm thuốc ức chế mất hiệu lực được ạ?”

Snow gật đầu: “Bệnh viện chúng ta đã nghiên cứu ra thuốc giải từ vài năm trước, nguyên nhân cũng vì cân nhắc đến việc nhiều Omega sau khi kết hôn. Một khi Omega tiêm thuốc ức chế gặp được Alpha thích hợp để kết hôn, có thể dùng loại thuốc này chủ động giải trừ ảnh hưởng của thuốc ức chế. Loại dược liệu này vô cùng an toàn, sử dụng trong giai đoạn mang thai, cũng sẽ không tạo thành bất cứ nguy hiểm nào đến cơ thể Omega.”

Snow vừa nói, vừa lấy trong tủ ra một loại thuốc chích lỏng màu lam nhạt trong suốt, để Lạc Ninh nhìn một chút, nói: “Chính là loại thuốc giải này, nếu như con cần, có thể đến tìm ta bất cứ lúc nào.”

Lạc Ninh nói cám ơn, quay người rời đi.

Sau khi rời khỏi Bệnh viện Đế quốc Trung ương, Lạc Ninh trở về vương cung, cậu cẩn thận hồi tưởng lại khoảnh khắc gặp Tần Dịch Tắc, càng nghĩ càng nghi ngờ.

Cậu là người trưởng thành, cũng không phải mấy thiếu nam thiếu nữ điên cuồng theo đuổi thần tượng, theo lý thuyết, cho dù diễn xuất của Tần Dịch Tắc hoàn mỹ, cậu cũng sẽ không đến nỗi thật sự trở thành fan cuồng của Tần Dịch Tắc, câu “Tôi là fan của anh” cũng chỉ là lời khách sáo ngoài miệng mà thôi.

Cậu lớn lên ở vương thất, Alpha xung quanh người này so với người kia càng ưu tú hơn, thân cận nhất là phụ hoàng – thần tượng mà toàn bộ dân chúng đế quốc kính ngưỡng, trên nữa, còn có ông ngoại chiến công hiển hách, nhóm cậu chú, sao cậu có thể mù quáng sùng bái một minh tinh chứ?

Hơn nữa, hiện trường buổi công chiếu nhiều Alpha như vậy, sao cậu chỉ phản ứng với mỗi Tần Dịch Tắc?

Lẽ nào thật sự như chú Snow nói, cậu gặp được… người mình thích?

Nghĩ tới đây, Lạc Ninh không khỏi nhíu mày, có chút không dám tin.

Thương Loan liên kết tinh thần với chủ nhân, rất nhanh liền nhận ra ý nghĩ của chủ nhân, nhảy ra khinh bỉ nói: “Chủ nhân, sao ngươi có thể thích Tần Dịch Tắc được? Hắn chỉ là một minh tinh mà thôi! Coi như ngươi thích, cũng nên thích Alpha vừa ôn nhu vừa mạnh mẽ như thiếu tướng Lăng An chứ, tương lai nhất định phải lấy một tướng quân tuổi trẻ anh tuấn.”

Lạc Ninh khẽ mỉm cười, đưa tay sờ sờ đầu thể trí năng chim nhỏ của nó, nói: “Ngươi là cơ giáp, biết gì mà yêu với thích.”

Thương Loan có chút oan ức: “Ta là cơ giáp trí năng, ta cùng ngươi xem rất nhiều tiểu thuyết!”

Lạc Ninh trầm mặc chốc lát, mới quyết định, nói: “Thích một người, thì liên quan gì đến thân phận hay bối cảnh của hắn. Tình cảm của ta dành cho Tần Dịch Tắc, vẫn khá đặc biệt, ta cần xác nhận lại chút, có phải thật sự thích hắn hay không.”

Thương Loan tò mò hỏi: “Ngươi định xác nhận thế nào?”

Lạc Ninh khẽ cười cong cong khóe môi: “Đương nhiên là hẹn hắn gặp mặt rồi.”

*

Đêm đó, Tần Dịch Tắc ở nhà đang bị mẫu thân đại nhân giục kết hôn, Dụ Lan còn nói sắp xếp vài Omega cho hắn xem mắt, kết quả đúng lúc này, đột nhiên nhận được tin nhắn Lạc Ninh phát tới: “Tần tiên sinh, không biết ngày mai anh có rảnh không, mời anh ăn bữa cơm được chứ?” Tần Dịch Tắc bị mẹ ruột nhìn đến tê cả da đầu, liền nói láo mình có người yêu, đang trong quá trình tìm hiểu, tiện tay trả lời Lạc Ninh, đáp ứng hôm sau cùng đi ăn cơm.

Ngày kế, Lạc Ninh đưa Tần Dịch Tắc đến tiệm bánh tư nhân của mình. Bởi vì Lạc Ninh thích ăn đồ ngọt, nên bệ hạ Caesar cố ý mời tới một bếp trưởng chuyên đồ ngọt, từng làm việc ở một nhà hàng bảy sao, rồi bí mật xây cho con trai một tiệm bánh tư nhân, chuyên môn làm đồ ngọt và điểm tâm cho cậu. Tiệm này vốn không mở cửa bán, mà là nhà bếp riêng của Lạc Ninh, bình thường cậu cũng rất ít khi dẫn người đến, chỉ cùng bạn thanh mai trúc mã Iman tới vài lần —— Tần Dịch Tắc, là Alpha đầu tiên cậu mang tới đây.

Hai người gặp mặt sau trò chuyện vui vẻ, hàn huyên rất nhiều liên quan tới tiểu thuyết trinh thám, hành động, Lạc Ninh đem chân tướng mình là Omega nói cho Tần Dịch Tắc, không ngờ, Alpha này chỉ có chút bất ngờ, thái độ đối với cậu vẫn như cũ, cũng không có chuyện vì cậu là Omega mà tỏ ra thân thiết.

Từ nhỏ đến lớn Lạc Ninh gặp qua không ít Alpha, phần lớn thái độ của Alpha đối với Omega chẳng khác nào đối xử với con mồi, nghe thấy Omega là hai mắt sáng lên y hệt con thú hoang đói bụng nhìn thấy miếng thịt ngon.

Biểu tình của Tần Dịch Tắc lại rất bình tĩnh, ánh mắt khi nhìn Lạc Ninh cũng cực kỳ thản nhiên, rõ ràng, hắn không có chút tà niệm nào đối với Lạc Ninh.

—— Thật sự là một Alpha nghiêm túc chính trực.

Tuy rằng lúc trò chuyện, thái độ Tần Dịch Tắc rất xa cách, luôn duy trì khoảng cách hảo hữu với cậu, nhưng Lạc Ninh vẫn không nhịn được nói: “Tôi có thể gọi anh là Dịch Tắc không? Hai chúng ta cứ Tần tiên sinh, Lâm tiên sinh, nghe có hơi kỳ quái.”

Tần Dịch Tắc gật đầu đồng ý: “Đương nhiên có thể. Vậy tôi gọi cậu thế nào? Tiểu Lạc?”

Nghe người nọ dùng giọng nói trầm thấp gọi ra cái tên “Tiểu Lạc” này, bên tai Lạc Ninh đột nhiên có chút nóng lên.

Alpha này anh tuấn không thể nghi ngờ, so sánh với các tướng quân Alpha tài năng xuất chúng ở quân bộ cũng không thua kém chút nào, mắt của hắn là mắt một mí, con ngươi rất thâm thúy, bị cặp mắt thản nhiên kia nhìn chăm chú, tim Lạc Ninh lần thứ hai đập như trống bỏi, tim ầm ầm nhảy lên, âm thanh truyền tới bên tai rõ mồn một, ngay cả Thương Loan ở trong đầu cũng nhắc nhở: “Chủ nhân, nhịp tim của ngươi vượt quá 70, so với bình thường 60 lần nhiều hơn 10 lần nha!”

Lạc Ninh: “Câm miệng, ta biết.”

Thương Loan có chút hưng phấn: “Không lẽ ngươi thật sự coi trọng tên Tần Dịch Tắc này?”

Lạc Ninh không để ý đến tên cơ giáp ồn ào nào đó nữa, hít sâu một hơi, giả vờ bình tĩnh nhìn Tần Dịch Tắc nói: “Anh lớn hơn tôi vài tuổi, vậy cứ gọi là Tiểu Lạc đi.”

Từ xưa đến nay chưa có ai gọi cậu vậy cả, Tần Dịch Tắc là người đầu tiên.

Tần Dịch Tắc khẽ mỉm cười, xem như ngầm đồng ý.

Người đàn ông này khi nào cũng ra vẻ nghiêm túc, lúc cười lên lại đặc biệt ôn nhu, Lạc Ninh bị nụ cười của hắn miểu sát, tim đập càng lúc càng nhanh, lập tức che giấu mà cúi đầu uống trà, thuận miệng đem đề tài chuyển đến tiểu thuyết huyền nghi.

Hai người bất tri bất giác hàn huyên cả buổi chiều, lúc tách ra, Lạc Ninh chủ động dẫn Tần Dịch Tắc đến nhà sách, mua hai cuốn do chính tay mình viết, tặng hắn.

Thương Loan nói: “Chủ nhân, đãi ngộ của Tần Dịch Tắc cũng quá đặc biệt rồi đó? Hai bản sách này ngay cả bệ hạ, Đại hoàng tử bọn họ, ngươi đều chưa từng đưa ai!”

Lạc Ninh nói: “Phụ hoàng bọn họ làm gì có thời gian đọc sách giải trí chứ, ta chẳng qua cảm thấy, nếu Dịch Tắc và ta có chung sở thích, đưa hai cuốn sách ta tự viết cho hắn xem cũng không sao cả… Nhưng không biết hắn có thích không thôi.”

Khiến Lạc Ninh bất ngờ chính là, lúc hai người rời khỏi tiệm sách, vừa vặn bắt gặp mẹ Tần Dịch Tắc.

Mẹ hắn hiển nhiên hiểu lầm quan hệ giữa hai người, còn bảo Lạc Ninh rảnh rỗi đến nhà ăn bữa cơm. Tần Dịch Tắc rất xin lỗi mà giải thích: “Mẹ tôi vẫn luôn giục tôi kết hôn, thấy tôi đi cùng cậu, nên cho rằng chúng ta là loại quan hệ đó.”

Lạc Ninh bỗng nhiên tỉnh ngộ, cũng từ thời khắc này bắt đầu để ý —— Tần Dịch Tắc đang bị trong nhà giục kết hôn nhỉ?

Ritt: Bạn nhỏ Tiểu Lạc này >.< Bạn là pha trộn tính cách của hai baba bạn phải hông. Ùi oi, bạn ấy làm tui thấy ciu quá!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK