Đúng là số con rệp. Cái gì cũng đen hết á? Tôi làm vệ sinh cá nhân, lấy quần áo trong tủ thay ngay lập tức. Haizzzz... Sau đó, tôi sắp xếp quần áo vào trong chiếc va li nhỏ màu đen. Thế là hôm nay lại phải rời xa mọi người rồi. Có một chút vương vấn, buồn. Nhưng tôi vẫn không thể thay đổi quyết định của mình. Cho dù thế, tôi sẽ quay lại thăm tất cả.
Xách theo hành lí, tôi xuống phòng khách thì thấy Thiên Ân và Kin. Mỗi người có một tâm trạng khác nhau. Kin trông vui vẻ lắm nhưng ngược lại, người tôi bảo là ghét nhất ấy thì mang khuôn mặt đau khổ, lạnh lùng. Sao hắn lại như thế? Đáng lẽ hắn phải vui khi tống khứ được tôi đi mới đúng chứ. Tôi không thể hiểu nổi tên đó đáng nghĩ cái gì. Bỗng tiếng kêu của Kin kéo tôi về thực tại.
- Nhóc! Xuống đây đi chứ.
Và tôi lon ton như chú thỏ con ngồi xuống ghế, cười gượng gạo.
- Hai người dậy sớm vậy cơ à?
Thiên Ân ngồi im, hừ lạnh một cái, Kin nói như dỗi hờn.
- Em làm như anh hay dậy muộn ấy,
- Hì hì hì. Em không có ý đó mà.
Hắn vẫn ngồi im không nói một câu nào. Tôi quay sang đập vào vai hắn một cái, tinh nghịch, trêu chọc.
- Này. Sao vậy? Mấy hôm nay anh ít nói thật đấy? Hay là thất tình?
Im lặng. Đột nhiên, hắn trừng mắt, gắt.
- Không phải chuyện của cô.
Tôi giật mình, lùi lại. Thật đáng sợ. Ngay sau đó, Kin nhảy đến chỗ hắn, nắm lấy áo tên đó sốc lên, hét lớn.
- Cậu đang làm cái quái gì vậy hả?
Dừng lại đi! Hắn nói đúng. Tôi là người ngoài không nên xen vào chuyện của tên đó. Nhưng sao... sao... sao... tim tôi lại đau như bị ai bóp chặt? Đôi mắt ầng ậc nước, từ từ chảy thành hai hàng dài trên khuôn mặt. Chuyện này là sao? Khó chịu quá. Tưởng như không thể thở nổi. Nước mắt vẫn rơi. Nhìn thấy tôi như thế, Kin chạy đến, ôm vào lòng dỗ dành.
- Đừng sợ. Không sao đâu. Anh sẽ bảo vệ nhóc.
Bảo vệ? Thiên Ân - hắn cũng đã từng nói như vậy với tôi. Hóa ra, hóa ra là tôi đã bị lừa. Thật ngu ngốc. Tại sao lại tin lời hắn cơ chứ? Tại sao? Tôi đập thật mạnh vào người mình, miệng không ngừng lảm nhảm.
- Tại sao? Tại sao?... Ngu ngốc... Thật ngu ngốc...
Vòng tay của Kin lại càng siết chặt hơn. Nó cho tôi sự ấm áp nhưng hạnh phúc thì không. Tôi khẽ liếc nhìn hắn, khuôn mặt đó vẫn lạnh lùng không cảm xúc. Thất vọng! Đó là cảm xúc hiện giờ của tôi. Thật sự là tôi đang mong muốn điều gì? Mọi cảm xúc đều hỗn loạn. Ánh mắt dịu dàng của Kin như muốn xoa dịu nhưng tôi lại từ chối. Bởi vì tôi muốn mình phải đối mặt với nó chứ không phải trốn chui trốn lủi. Đó có phải là quyết định đúng hay không? Gượng cười, tôi tự mỉa mai bản thân.
- Vậy xin lỗi. Do tôi quá ích kỉ nên mới thế. Hì hì. Từ nay tôi sẽ không làm ảnh hưởng đến anh nữa đâu.
Hắn vẫn im lặng, khuôn mặt vô cảm với mọi thứ. Kin vuốt tóc tôi, ôn nhu nói.
- Nhóc không sao chứ?
- Vâng. Vậy chúng ta về thôi. Chắc là mẹ em đang đợi đấy. Nhanh lên nào!
Đứng dậy, tôi lôi Kin sền sệt, nhanh chóng đi khỏi căn phòng. Tạm biệt! Từ nay tôi sẽ coi anh là người xa lạ, đừng bao giờ gặp lại thì tốt hơn. Tôi không muốn dây dưa gì đến những người như anh. Bóng tôi khuất xa dần ngôi nhà đó. Hình dáng quen thuộc của ai đó đang đứng trước cửa nhà tôi. Thêm một đoạn nữa, tôi thấy rõ khuôn mặt của người đó. Là mẹ? Tự dưng tôi muốn ôm ba thật chặt để cảm nhận đươc hơi ấm. Xe dừng lại. Tôi bước xuống xe, chạy đến ôm chầm lấy mẹ, cười khì khì.
- Con về rồi ạ! Nhớ mẹ quá.
Mẹ tôi cười, vuốt mái tóc mượt, bảo.
- Cái con bé này! Lớn rồi mà cứ như trẻ con ý.
- Vốn dĩ con là trẻ con mà.
Tôi rời khỏi vòng tay ấm áp đó, gọi Kin. Khổ thân! Bị tôi bắt ôm một đống đồ. Hì hì. Tại nhìn thấy mẹ là tôi quên hết. Nhìn mặt anh ấy kìa, nhăn nhó như khỉ ăn ớt. Mẹ tôi trách móc.
- Hương, sao con không lại xách đồ giúp Kin đi?
- Vâng.
Kéo dài từ vâng ra, tôi chạy đến chỗ Kin, cười xòa rồi cùng anh xách đồ. Nhìn thấy mẹ tôi, Kin lễ phép, cúi đầu chào.
- Bác khỏe không ạ?
- Ừ. Nào, vào nhà thôi..
Nói xong, chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ với nhau. Đúng vậy, mọi ưu phiền đã qua hết Một ngày đẹp trời. Bầu trời trong xanh, không một gợn sóng, không khí mát mẻ. Từ ngày hôm qua, tôi đã cố gắng, cố gắng thật nhiều để thay đổi bản thân. Dù biết đó là điều không nên. Bây giờ, tôi thật giống một kẻ hai tính cách, một kẻ hai mặt. Chính là vậy đó. Không thể hiểu sao tôi lại làm như thế trong khi đang sống rất hạnh phúc? Không phải là vì ba, vậy thì là vì cái gì? Ngay cả bản thân mà tôi cũng chẳng biết. Hay tôi đang điên. Chạy bộ quanh bờ hồ, tôi ngắm nhìn cảnh vật xung quanh. Không một chút thay đổi. Nhưng con người tôi lại thay đổi. Tôi khẽ cười mỉa mai bản thân. Có lẽ, tôi phải hứng chịu quả báo? Đến trước cửa nhà, tôi đẩy cửa, đi vào đôi chân như nặng trĩu. Mẹ tôi đang tưới cây, nhìn thấy tôi, tươi cười bảo.
- Mẹ chuẩn bị bữa sáng rồi. Vào ăn cơm thôi nào!
Cười. Hình như cười cũng đang trở thành một thử thách khó đối với tôi rồi. Sao thế nhỉ? Tôi cố gắng mỉm cười thật tự nhiên.
- Vâng.
Không biết mẹ có phát hiện ra không nhỉ? Tôi ôm lấy tay mẹ, rồi cũng bước vào trong phòng bếp. Thức ăn đã được dọn sẵn trên bàn. Tôi ngồi xuống ghế, cầm bát cơm, chậm chạp ăn từng chút từng chút. Lạ thật! Đồ ăn này mẹ nấu ngon lắm cơ mà! Sao hôm nay tôi lại cảm thấy chán thế nhỉ? Mà chắc là tại vừa vận động xong. Bữa ăn vẫn được tiếp tục cho đến khi kết thúc. Dù sao hôm nay cũng là ngày cuối cùng tôi được nghĩ nên phải làm việc gì có ý nghĩa mới được. À, đúng rồi. Lâu lắm tôi không đến cô nhi viện. Tôi nhớ bọn trẻ và nhớ sơ Mai quá. Cất chất giọng trong trẻo, tôi nói.
- Mẹ à, tí nữa con đến Cô nhi viện Trúc Lâm nha. Cũng đã lâu rồi con chưa đến thăm mọi người ở đó.
- Ừ. Mẹ cũng muốn đến nhưng lại bận mất rồi. Con đi một mình có được không?
- Dạ, không sao đâu ạ.
- Vậy ăn cơm xong con đi luôn à?
- Vâng ạ. Chắc con sẽ ở đó đến chiều.
- Được rồi. Bây giờ con đi luôn đi để mẹ dọn cho.
- Thôi mẹ cứ để con. Mẹ còn đang bận mà,
- Thôi, thôi. 8 h mẹ mới phải đi.
- Thế con đi trước nha.
- Ừ. Nếu cần mang gì thì bảo mẹ.
- Không cần đâu ạ. Con tự lo được mà mẹ.
Tôi nhanh nhảu, lấy chiếc túi sách, chuẩn bị đồ đạc. Không biết bọn trẻ giờ như thế nào nhỉ? Còn sơ Mai nữa, bệnh cũ có tái phát không? Khoác chiếc túi lên vai, tôi chào tạm biệt mẹ rồi trèo lên xe, đạp với tốc độ khủng khiếp. Đến nơi rồi. Tôi xuống xe, dắt qua cánh cổng xanh đã sờn. Vẫn không có gì thay đổi. Vẫn ngôi nhà ấy, vẫn hàng cây ấy, vẫn khu vườn ấy. Đang mải nhìn xung quanh, một bàn tay bé xíu, kéo kéo ống quần tôi, miệng mấp máy.
- Chị là ai vậy ạ?
Tôi quay mặt lại, thây một cô bé cực kì đáng yêu. Hình như cô bé này mới được sơ nhận vào. Bỗng tiếng ai đó hoảng hốt.
- Như, em chạy lung tung quá rồi đấy!
Ớ? Gì vậy? Nhóc Jun? Sao nó lại ở đây vậy trời? Chết cha! Trốn nhanh thôi. Tôi định chạy vụt đi nhưng nhóc Jun gọi lớn.
- Chị Hương. Sao chị lại ở đây vậy?
Quay mặt đi, tôi chối phắt.
- Em nhìn nhầm rồi, chị không phải là Hương.
- Chị còn nói dối nữa hả.
Ặc. Thế này thì đành phải chấp nhận sự thật thôi. Tôi quay lại nhìn Jun, khuôn mặt ỉu xìu như bánh bao gặp nước.
- Chào nhóc!
- Sao nhìn thấy em thì mặt chị lại thế kia? Chẳng lẽ chị không vui?
Tôi cười xòa, lảng tránh vấn đề.
- Sao nhóc lại ở đây vậy? Chẳng lẽ nhóc mới được nhận vào?
- Hì hì. Chị nhầm rồi. Em vẫn còn bố mẹ và em gái sao lại ở đây được cơ chứ? Bố em là nhà tài trợ cho cô nhi viện này mà.
- Thật hả? Gia đinh nhóc tốt thật!
- Có gì đâu!
Cô bé lúc nãy, kéo tay Jun, thắc mắc.
- Ai vậy anh?
- Đây là chị Hương, bạn của anh. - Rồi Jun chỉ vào cô bé - Đây là Như, em gái của em đó chị.
Tôi mỉm cười, giơ tay trước mặt cô bé Như.
- Chị là Hương. Chào em!
Nụ cười trong sáng của Như làm tôi thấy cũng vui lấy. Bàn tay nhỏ xinh nắm lấy tay tôi, miệng cười toe toét.
- Em chào chị! Em là Như ạ.
Đáng yêu quá! Tôi ôm cô bé vào lòng, vuốt mái tóc mượt như tơ. Sau đó tôi mới thả cô bé ra. Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.
- Tiểu Hương, là con đúng không?
Quay đầu lại, tôi thấy khuôn mặt người đối diện.
- Sơ Mai. Con Hương đây ạ!
Chạy thật nhanh, tôi ôm chầm lấy sơ, nước mắt rơi vì hạnh phúc. Bọn trẻ cũng chạy lại, mừng rỡ, quấn quít bên tôi. Chúng đã lớn thật rồi! Nhanh thật. Thoắt cái đã xế chiều. Tôi phải về nhà rồi. Chán ơi là chán! Tôi ỉu xìu như bánh bao gặp nước, tiếc nuối chào tạm biệt sơ Mai và bọn trẻ. Cứ tưởng được yên ấy thế mà tôi còn bị nhóc Jun bám theo (bằng xe ô tô ý ạ). Hức hức... Chẳng lẽ nó muốn theo tôi về đến nhà. Tha cho tôi đi, ông thần xui. Sao lại cứ bám riết lấy tôi vậy hả? Cố gắng và cố gắng cắt đuôi nhưng xe đạp sao bằng xe ô tô được cơ chứ. Chân tôi mỏi rã dời, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi và đỏ bừng vì ánh nắng mặt trời. Đã thế, thằng nhóc Jun còn chui đầu qua khe cửa kính, thúc dục tôi hàng chục lần.
- Chị đi nhanh lên chứ. Chưa đến nhà chị cơ à?
Tôi hít một hơi, nói dối.
- Chẳng phải em đã biết nhà chị rồi hay sao? Lại còn bám theo chị làm gì?
Chết chưa em. Ai ngời, thằng nhóc lại bĩu môi, cười cực đểu.
- Chị thích nói dồi đến thế cơ à? Nhưng em đã điều tra hết rồi. Đó chỉ là nhà của bạn chị chứ không phải của chị. Phư... phư... em nói đúng không?
Oh my God! Thằng nhóc này là cái quài gì vậy? Cái gì cũng tìm hiểu được là sao? Hu... hu... hu... Quả này không cho nó biết nhà cũng chẳng xong. Mới 8 tuổi mà hiểm thế không biết. Chắc mình phải có biện pháp đề phòng mới được. Thế là tôi đã trở về nhà cũng với một thằng nhóc mới học lớp hai. Cứ nghĩ là nhóc Jun sẽ chê nhà tôi nhỏ nhưng nó lại khen là ấm cúng và mong sẽ có một ngôi nhà như thế này. Quả là một thằng nhóc biết ăn nói! Về tính cách thì đáng ghét vô cùng. Hình như tôi là người hẩu riêng của Jun hay sao ấy mà cứ bị thằng nhóc sai bảo, cằn nhằn, nhắc nhở. Mà đây đâu phải nhà thằng nhóc cơ chứ! Nhóc Jun giống tên đáng ghét Thiên Ân thật! Ashiiiiii... Sao tôi lại nhắc đến hắn cơ chứ? Đã bảo quên rồi cơ mà. Cái đầu chết tiệt này. Tôi đập vào đầu mình mấy cái, mặt nhăn nhó. Thấy vậy, Jun thắc mắc.