• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



-Anh là ai? (ngơ ngác)
- Để anh giới thiệu. Anh là Vương Hoàng Quân, mới chuyển về đây. Hiện tại đang học ở lớp 12a1.
- À, chắc anh là hotboy mới ở trường rồi. Hi hi. (tỏ ra hiểu biết)
- Ơ? Sao em lại nói vậy? (thắc mắc)
- Thế sáng nay có phải anh bị một đám con gái vây quanh trước cửa không? (trở thành tiên tri)
- Làm sao em biết hay vậy?
- Vậy thì đúng rồi. Đám con gái ríu rít như con chim chích bên anh thì có nghĩa anh phải rất đẹp trai. Nếu không có mơ cũng chẳng được đâu. Thế nên nói anh là hotboy quá đúng rồi còn gì.
- Em rất giống nhà triết lý học đấy.
- Oh. Anh quá khen.
Dường như anh Quân thấy thiếu gì đó thì phải, quay sang hỏi.
- Anh chưa biết tên em.
- À, em là Đinh Ngọc Tiểu Hương, học lớp 11a4.
- Tên em hay thật đấy.
Hai người chúng tôi nói chuyện rất vui vẻ và thân thiết như đã quen biết từ lâu. Cho đến khi tiếng chuông reo kết thúc giờ tiết học vừa qua reo lên. Cũng tạnh mưa nên không sợ ướt nữa. Tôi trả áo khoác cho anh Quân rồi chia tay, tiến thẳng về lớp với bao nhiêu điều đang chờ đón. Hình như lại một ngày mới đầy tốt đẹp đang xảy đến với tôi. 
Quen thêm một người có thế hiểu mình đó là điều tôi có thế mong chờ ở cái thế giới này. Hít một hơi thật sâu, tôi dải từng bước chân rất nhanh như muốn rũ bỏ mọi thứ và không để một thứ gì đó níu kéo tôi nhớ cái quá khứ đau thương mà mình đã từng trải qua. Bây giờ, tôi chỉ cần những khoảnh khắc đẹp nhất được lưu giữ trong tim. Chắc rằng ba mẹ ở trên trời sẽ rất vui và bớt đi một phần lo lắng về tôi. 
Cố tươi cười sao cho tự nhiên nhất, tôi gọi Tiểu Ngọc rất lớn khi thấy nhỏ đang gấp rút đi đâu đó. À, vì không thấy tôi nên định xuống căng tin ăn mảnh đây mà. Tôi còn lạ gì nữa. Được lắm! Chờ xem tôi trừng trị bà như thế nào. Thêm một lần gọi nữa, nhỏ mới chịu quay lại, vẻ mặt rất ư là ngạc nhiên. Tôi đến chỗ nhỏ, vỗ vai, cười gian ơi là gian, đến mức không ai đỡ được.
- Ôi trời, bà làm gì mà vội thế? Có biết tôi gọi mấy lần rồi không? Hay có chuyện gì?
Tiểu Ngọc ấp a ấp úng như kẻ làm việc mở ám bị bắt thóp, mặt cười như mếu, trả lời.
- Tôi… tôi… à, có gì đâu. Với lại tôi toàn đi như vậy mà, đúng, toàn đi như vậy. Bà đừng có hiểu nhầm.
- Ơ? Lạ nhỉ. Tôi có hiểu nhầm nhỉ đâu. Chẳng lẽ bà có tật giật mình? – Tôi nheo mắt, tra khảo cho bằng được.
- Tật… giật mình gì cơ? Sao tôi… tôi lại phải thế? – người nhỏ run như cầy xấy.
- Lại còn chối. Tôi biết tỏng rồi, đừng có mà lằng nhắng. – Tôi ra vẻ ta đây là hiểu biết lắm.
- Sao? Bà phát hiện ra rồi à? Hu… hu… hu... Đúng là cái đồ độc ác. Không đi luôn đi lại còn về đây làm gì? Bà cố tình đấy hả? Vậy là ngày hôm nay tôi lại mất tiêu tiền ăn vặt vì bà rồi. Sao cái số tôi lại đen thế này không biết? – Tiểu Ngọc than trời kêu đất, ìu xìu, khóc chẳng ra khóc mà mếu chẳng ra mếu.
Còn tôi chẳng nói gì vì đang bụp miệng cười, cố gắng làm sao cho không phát ra tiếng chứ không lại khổ với bà này. Nhưng mà tiền ăn không bị hao hụt rồi, vui quá xá. Chưa kịp để nhỏ chấn tĩnh lại tinh thần, tôi đã lôi tuột xuống căng tin. Bữa này nhỏ chi tiền nên tôi nể mặt đi mua đồ ăn cho cả hai. Tiếc thay, lòng tốt chẳng được người ta tiếp nhận, Tiểu Ngọc lại còn gào lên.
- Để bà đi mua có mà tiền ăn hàng tháng của tôi hết luôn chứ còn chắc. Ngồi im đi cho tôi nhờ.
Vậy đấy! Quái lạ, tôi có làm vậy bao giờ đâu cơ chứ. Tự dưng lại bị mắng. Haizzzzz… Ông thần xui đã trở về từ lúc nào vậy trời? Khoảng mười phút sau, tôi mới thấy Tiểu Ngọc ló mặt ra khỏi cái đám đông nghịt bâu ở nơi bán hàng như ruồi. Hình như nhỏ vẫn còn giận lắm nên mặt cứ bị xị và hầm hầm thì tôi không dám mở lời trước. Vứt bánh sandwich cái bịch và đặt cốc trà lúa mạch xuống bàn, Tiểu Ngọc thốt ra khỏi miệng đúng hai từ.
- Ăn đi.
Rồi tôi và nhỏ im lặng, chén nốt phần của mình, không ai nói với ai câu nào luôn. Khố thật. Đến lúc, vào giờ tiếp theo, Tiểu Ngọc bật dậy bỏ đi trước, tôi chỉ biết lẳng lặng đi theo thôi chứ không đụng vào núi lửa thì chết. Ổn đinh chỗ ngồi, tôi thở hắt ra một cái, khẽ liếc nhìn Tiểu Ngọc. Cái bản mặt dễ sợ chưa kìa. Tuyết – ngồi bàn trên, quay xuống, thì thầm hỏi nhỏ.
- Tiểu Ngọc, sao vậy? Toàn có sát khí không à? Khiếp quá.
- Tại lúc này tôi bắt nhỏ ấy bao tiền ăn đấy. Chậc… chậc… Đụng phải tổ kiến lửa rồi. – Tôi tặc lưỡi, lắc đầu.
- Bà cũng thật là…
- Hì hì hì. Tôi sẽ giải quyết được. Bà cứ yên tâm, mai nhỏ lại cười tươi như hoa cho coi.
- Ừ. Cô giáo vào kìa.
Cả lớp học im lặng, không một tiếng động nhỏ. Cô giáo bắt đầu giảng bài học mới, tiếng bút viết roạt…roạt vang cùng tiếng nói. Nhân lúc không ai để ý tôi nhắn tin cho Hải Đăng.
“Anh đến đón Tiểu Ngọc đi. Nhó đang tức tôi đến bốc hỏa rồi đây này. Có gì nói giúp giùm tôi nhá. Thanks.”
Ngay sau đó, một tin nhắn đến. Tôi mở máy đọc.
“Ok. Tôi sẽ giúp cô lần này. Nhưng cô làm gi để cô ấy tức thế?”
“Bắt nhỏ đãi bữa trưa ấy mà. Cứ biết vậy đi. Đến ngay đấy. Bye.”
Mỉm cười, tôi nghĩ mình qua thông minh. He he. Sau đó lại tiếp tục chăm chỉ chép bài và phát biểu rất tích cực. Cả lớp đang rất im lặng ghi ghi chép chép, bỗng cái rầm, cánh cửa đổ xuống đất, mấy chục con mắt hướng về người đang phá hoại bầu không khí tươi đẹp này. Ôi, vị cứu tinh đến rồi! Tôi mừng rỡ, mắt sáng như hai cái đèn pha ô tô, lại còn nháy mắt bí hiểm với hắn nữa chứ. Cô giáo tròn mắt nhìn Hải Đăng, giọng như mật ngọt.
- Em là ai?
Hắn lễ phép, đưa cái khuôn mặt đẹp trai ra khiến con gái ai nấy ngất lên ngất xuống.
- Em chào cô. Em xin lỗi vì đã phá hỏng giờ học của mọi người nhưng cô có thể cho bàn Tiểu Ngọc nghỉ một buổi được không ạ? Bố mẹ bạn ấy nhờ em xin hộ vì nhà có việc gấp ạ. - Ơ… ừ. Tiểu Ngọc, em thu dọn sách vở đi.
Và Tiểu Ngọc giờ hồn mới từ đâu trở về, mặt cứ ngơ ngác ngơ ngác, nhìn Hải Đăng chằm chằm, chẳng hiểu mô tê gì. Hải Đăng vào giúp, cầm cặp sách cho Tiểu Ngọc rồi kéo nhỏ đi, nhưng không quên ngoái lại nói.
- Em chào cô. Chúc mọi người học vui.
Nhìn theo bóng Hải Đăng, tôi chắc cả lớp đều biết, cô giáo chép miệng, tiếc rẻ.
- Tụi nhỏ sướng thật. Giá mình trẻ như thế thì có phải được chàng trai lúc nãy để ý hay không?
Mà tất cả đều phát ói. Cô giáo coi vậy mà hám trai thật.
Tiết học cuối cùng cũng trôi đi. Vì đã xếp sách vở từ trước nên cô giáo vừa ra khỏi lớp tôi đã phi bay ra ngoài, ra lán xe, nhảy lên chiếc xe yêu quý đạp thẳng về nhà với vận tốc cao. Không khéo tôi đi đua xe có mà được giải nhất. Chưa đến 7 phút tôi đã sắp về đến nhà, ai ngờ tôi thấy Thiên Ân với một người con gái nào đó đang đi vào trong một quán cà phê. Tính tò mò trỗi dậy, tôi dựng xe, núp sau một lùm cây theo dõi.
Hai người họ người ở chỗ rất đúng với tầm mắt của tôi, ánh mắt hoài nghi chiếu thẳng về phía họ. Có vẻ rất tình từ, khó chịu thật đấy. Đột nhiên, người con gái đó nhổm dậy, kiss vào môi Thiên Ân một cái, rồi còn cười rât vui vẻ. Tôi cứ nghĩ hắn sẽ phản ứng mạnh nhưng ngược lại hắn tỉnh bơ như chẳng có gì xảy ra. Một nhát dao đâm vào trái tim tôi, nó đang từ từ rỉ máu. Đau. Đây có phải là cảm giác bị tổn thương khi yêu không?
Bởi vậy mới nói tôi không cần phải chấp nhận thứ tình cảm này. Chỉ cần một vết thương nhỏ nữa thôi là tôi sẽ gục ngã thật sự. Biết trước sẽ thế này thì thà rằng tôi chấp nhận làm người yêu của Kin và như vậy tôi có thế quên được Thiên Ân. Lúc đó tôi sẽ thực sự yêu Kin. Nhưng sao thứ tình cảm này lại khó vứt bỏ đến thế? Tôi không thế nào gạt bỏ, cảm giác cứ muốn níu giữ thật chặt nhưng sợ bị tổn thương nên thà không có còn hơn. 
Tình yêu ư? Nó cũng đâu thể đưa tôi trở về quá khứ hạnh phúc, đâu thể xóa đi những vết thương lòng. Bây giờ, tôi thật sự thất vọng về Thiên Ân. Hắn nói yêu tôi là như vầy hay sao? Không thể tin được. Mà cũng đúng hắn là hotboy cơ mà, sao lại có chuyện yêu con nhỏ như tôi chứ? Cảm ơn vì đã cho tôi biết sự thật. Ngay lúc này, tôi rất ghét anh, Thiên Ân. Tôi quay lưng, đạp xe bỏ đi, không nhìn lại về phía sau. 
Mối tình đầu chưa kịp bắt đầu đã kết thúc. Có lẽ nên là vậy. Phanh xe, tôi nhảy xuống, mở cửa rồi dựng xe vào lán. Tiếp đó, thay quần áo đồng phục ra, sau đó nằm bẹp trên giường ngủ một giấc ngon lành cành đào. 5h chiều, tôi mở mắt tỉnh dậy, hất chiếc chăn ra khỏi người, vào phòng tắm, rửa mặt cho đỡ buồn ngủ. 
Rồi tôi mặc tạp dề, bước đến bếp. Và tôi thấy Thiên Ân đang ngồi ở phòng khách, vẫn còn vui vẻ như chẳng hề có gì xảy ra trong thời gian tôi ở nhà. Giả dối, hắn đúng là đồ giả dối. Tôi làm lơ, bỏ vào làm bữa tối. Cứ coi như là đặc ân cuối cùng tôi còn có thể làm cho hắn đi. Cạch… Cạch… Tiếng chặt, băm, thái hòa lẫn vào nhau tạo nên một giai điệu buồn. Tôi dọn thức ăn ra bàn, ra gọi hắn vào. Bầu không khí thật âm u và tẻ nhạt. Tôi cười – một nụ cười giả tạo, méo mó, bảo.
- Ăn đi.
Tất nhiên, hắn bât ngờ, sửng sốt hỏi.
- Sao lại nấu nhiều món thế? Em định đãi tôi nhiều thế này hả?
- Ừ - Tôi ậm ừ cho xong chuyện.
Nói thật, đối diện với hắn tôi cảm tưởng như mình đang bị một ai đó bịt miệng lại, chặn ngang cổ họng. Thật khó khăn. Đến cả cơm tôi cũng không thể nào nuốt nổi. Tôi cũng không biết mình nên bắt đầu từ đâu. Biết nói gì đây nhỉ? Hiện tai tôi đang rất rối. Dù vậy nhưng tim tôi sắp vỡ thành ngàn mảnh rồi. Khoảnh khắc cuối cùng cũng đã đến. Tôi phải lựa chọn cách đỏ để giải thoát cho chính mình. Hay tôi đang muốn chạy trốn sự thật? Đặt đũa xuống bàn, tôi cười chua xót.
- Nếu anh ăn xong rồi thì tôi có thể nói chuyện với anh một chút được không?
- À, được.
Im lặng một hồi lâu, tôi thở hắt ra, nhẹ nhàng nói.
- Có thể đây là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau đó? Anh nghĩ sao?
- Em đang nói cái gì vậy? Lần cuối là sao?
Câu hỏi đó đáng lẽ phải do tôi hỏi chứ nhỉ? Là do ai đã khiến tôi trở nên thế này. Tuy muốn gào thét nhưng tôi cố kìm nén cảm xúc cùa mình. Tỏ ra lạnh lùng, tôi gằn từng tiềng một.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK