Học trưởng muốn đưa cậu về nhà, cậu xấu hổ, chỉ bảo đối phương chở đến một cái ngã tư nọ là được.
Nhưng học trưởng nhớ nhà cậu, trực tiếp một đường đạp xe qua, vào buổi tối mùa đông, Hoàng đồng học ngồi ở ghế sau xe đạp, khuôn mặt nhỏ lạnh đến đỏ bừng, nhưng cười rất mãn nguyện.
Sau đó mãi cho đến thi xong cuối kỳ bọn họ mỗi ngày đều như thế này, Hoàng đồng học chờ học trưởng cùng tan học về nhà, cậu cũng lo lắng hỏi học trưởng về nhà muộn như vậy có sao không, học trưởng vô tư đáp “Trong nhà chỉ có một mình anh thôi.”
Hoàng đồng học trước sau không dám hỏi tình huống trong nhà học trưởng, sợ đối phương không muốn nói, lại thấy mình quá tò mò việc riêng tư của người ta.
Nhưng thật ra cậu cực kỳ hiếu kỳ, cũng đau lòng cho học trưởng, cậu cảm thấy học trưởng sở dĩ sẽ ở trong trường học nổi danh đánh nhau, nhất định là bởi vì quá cô đơn.
Cậu là nghĩ như vậy, tuy rằng người khác nghĩ hai thứ này tựa hồ không có gì liên quan.
Nhiều lần Hoàng đồng học đều muốn mời học trưởng đi đến nhà mình, nhưng lại nghĩ nhà mình như vậy, cậu đem lời mời nuốt trở vào.
Loáng một cái liền đã thi xong, kỳ nghỉ đông cũng đến rồi.
Hoàng đồng học thi cuối kỳ cũng được, kết quả học tập ở lớp dao động quanh vị trí 15.
Ngày đầu tiên nghỉ đông, học trưởng mang cậu đi ăn một bữa KFC.
Lúc đó lớp 12 không có kỳ nghỉ, nhưng Đàm Tử Dực tùy tiện nói dối lý do từ trường học đưa ra, lần này Hoàng đồng học lại tràn đầy oán giận, tận tình khuyên nhủ học trưởng cố gắng chăm chỉ học tập.
Hoàng đồng học chưa từng ăn KFC, lúc theo học trưởng đi vào còn có chút căng thẳng.
Học trưởng hỏi cậu: “Em muốn ăn cái gì?”
Cậu đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên mình và học trưởng cùng nhau ăn cơm cũng như vậy, sẽ không gọi.
Cậu nói: “Em ăn cái gì cũng được.”
Vậy là học trưởng gọi thật nhiều, cuối cùng hai người ăn không hết, tất cả học trưởng đều đóng gói lại để Hoàng đồng học mang về.
Hoàng đồng học cảm thấy rất băn khoăn, giống như đang lợi dụng học trưởng.
Cậu lật lại lịch, đếm xem còn bao lâu thì đến tết xuân.
Hôm Giao thừa năm ấy, trời vừa sáng Hoàng đồng học liền chạy ra ngoài, đến buồng điện thoại công cộng gọi điện thoại cho học trưởng.
Cậu không dám ở trong nhà gọi, mẹ cậu sẽ mắng cậu.
Học trưởng nhận điện thoại, rất bất ngờ, không nghĩ tới là cậu gọi.
Hoàng đồng học nói: “Học trưởng, anh ở nhà chứ ạ?”
Học trưởng nở nụ cười: “Em đoán xem? Em gọi điện thoại nhà anh mà.”
Hoàng đồng học ý thức được lại hỏi câu ngu rồi, thẹn thùng vô cùng, cậu hỏi: “Vậy ngày hôm nay anh có rảnh không? Có thể đi ra ngoài một chút không anh?”
“Hả? Làm sao vậy?”
“Em có quà tết muốn tặng cho anh.”
Trong lồng ngực Hoàng đồng học ôm cái túi xách, nhìn món quà đẹp mắt kia, cúp điện thoại sau đó liền chạy đến địa điểm đã hẹn.
Cậu không có quá nhiều tiền tiêu vặt để mời học trưởng ăn bữa tiệc lớn, cũng không có cách nào chuẩn bị cho đối phương lễ vật đắt giá gì, thế nhưng, cậu cảm thấy, chí ít phần quà tết này của cậu rất là dụng tâm.
Bọn họ hẹn gặp nhau ở trường học, lúc Hoàng đồng học chạy đến cửa tiểu khu nhìn thấy Hồ Thuật với mẹ hắn từ bên ngoài trở về, trong tay cầm hai cái túi thật lớn, vừa nhìn là biết vừa đi mua hàng tết rồi.
Hồ Thuật gọi Hoàng đồng học một tiếng, Hoàng đồng học chỉ ngoan ngoãn cùng mẹ Hồ Thuật hỏi thăm một chút, nói câu “cháu chào dì ạ” sau đó liền chạy.
Cậu không muốn để ý Hồ Thuật, cậu muốn đi tìm học trưởng.
Hoàng đồng học lúc tới trường, học trưởng còn chưa tới, cậu chạy về lớp trước, đem một cái hộp nhỏ bỏ vào hộc bàn bạn cùng bàn, cậu biết trong kỳ nghỉ bạn cùng bàn chắc chắn sẽ không đến trường học, coi như đến rồi cũng không có chìa khóa lớp, có điều không sao cả, đợi đến khi đi học nhìn thấy là được rồi.
Sau khi để xong, Hoàng đồng học khóa kỹ cửa phòng học, chạy ra cổng trường.
Đúng lúc, học trưởng đến rồi.
Đàm Tử Dực cười hỏi cậu: “Em muốn đưa cho anh cái gì?”
Quà này còn to hơn so với của bạn cùng bàn, được Hoàng đồng học ôm trong lòng đưa cho học trưởng: “Học trưởng năm mới vui vẻ ạ.”
Đàm Tử Dực nhận quà, nói cám ơn, sau đó hỏi cậu: “Cuối năm, em cứ chạy đi như vậy, ba mẹ em không tức giận sao?”
Sắc mặt Hoàng đồng học hơi đổi một chút, có chút lúng túng nói: “Mẹ của em đi ra ngoài đánh mạt chược, ngày hôm nay cũng không trở về, cha em...... Em không biết ông ở đâu.”
Đàm Tử Dực nhíu nhíu mày, nhìn cậu một lúc, sau đó nói: “Hoàng Đồng, em có muốn, đi sang nhà anh ăn tết hay không?”