Hùng Âm dỗ cho hai đứa nhóc đi ngủ, dự định mang chăn gối xuống dưới phòng khách nằm đợi ba hai đứa nhỏ về thì cửa bật mở.
Tinh hầm hầm tiến vào, thấy Hùng Âm đang nhìn mình liền tiến tới, hung hăng mà nói. “Hai đứa nhóc là con của tôi.”
Người đàn ông ngớ ra. Này là say rồi à? Hùng Âm đứng dậy, đi vào trong bếp muốn rót một cốc nước cho người uống.
Tinh lẽo đẽo đi theo sau, thấy Hùng Âm bơ mình liền cảm thấy tủi thân. “Sao anh không trả lời? Hay anh cũng nghĩ hai đứa nhóc là con của mình, tôi không phải ba của chúng nó. Tôi nói cho anh biết, tôi mang nặng đẻ đau chúng nó đấy.”
Hùng Âm đem cốc nước chìa ra, Tinh ngửa cổ uống cạn. Còn nấc lên một cái.
“Mang nặng đẻ đau?” Hùng Âm nhắc lại.
“Thực ra thì cũng không đau lắm. Nhưng mà vẫn đau.” Tinh sửa lại lời. “Cái chính là, hai đứa nhóc là con của tôi. Con của tôi mà.”
“Ừ, ừ. Con của chúng ta. Đừng tức giận. Ngồi xuống nghỉ một chút nhé.” Nói rồi Hùng Âm di chuyển trở lại phòng khách.
Tinh vẫn lẽo đẽo theo sau, vừa đi vừa nói. “Nhưng mà mọi người đều không tin đó là con của tôi. Con do tôi đẻ ra, mà họ cứ nói là do mang thai hộ. Làm gì có người đàn bà nào ở đây chứ?”
Càng nói, vành mắt càng hồng, cứ như đang chịu uất ức to lắm. “Là con của tôi mà.”
Hùng Âm nhìn thanh niên ấm ức kể lể, càng nói, nước mắt càng to, như hạt đậu chảy xuống mặt. “Được, là con của cậu. Đừng khóc. Ai nói gì sao?”
“Mấy đứa em tôi nói. Chúng nói nhăng cuội.”
“Ừ, nói bậy nói bạ không. Lần tới không nói chuyện với chúng nữa.”
“Tôi đoạn tuyệt với chúng rồi.”
“Ừ.”
“Không gặp chúng nữa.”
“Ừ. Không gặp nữa. Mai này ở trong nhà chăm hai đứa nhóc được không?” Hùng Âm buồn cười phụ hoạ.
“Không, tôi muốn đi nhậu.”
“Uống bia rượu không tốt đâu.” Hùng Âm nhíu mày.
“Anh đi với tôi, chúng ta mang hai đứa nhỏ đi cùng. Đi… Đi chơi thôi. Nhậu… nước ngọt?”
“Được.” Người đàn ông gật gật đầu. “Giờ thì đi nghỉ nhé. Đi ngủ rồi tối mai chúng ta đi nhậu.”
“Thật á?” Tinh nhìn qua. “Hứa nhé? Không nói dối nhé.”
“Ừ, tối mai nhậu.”
Tinh gật gật gù gù, dùng tay quệt ngang mặt lau nước mắt. Bọng mắt hơi đỏ nhìn người đàn ông trước mặt. Không biết có phải nhớ tới ý định ban đầu hay không mà Tinh nói thêm. “Phong với Thi là con tôi.”
Hùng Âm phì cười, đứng dậy đẩy người lên phòng. “Được, con cậu, con của cậu.”
*****************
Hùng Âm hứa tối mai ăn nhậu thì anh sẽ cho người nhậu. Chỉ là nhậu tại gia hay là ra quán thôi.
Tinh nhìn một bàn mấy món đồ chiên giòn dầu mỡ thường thấy trong quán nhậu, còn có đồ sống tươi roi rói. Bên cạnh là lốc bia ướp lạnh sẵn, mấy chục cái bát sắp sẵn đũa.
“Nhà có ai qua sao?” Tinh nhìn đám bát đĩa phải có đến gần chục cái.
“Không phải cậu muốn nhậu sao? Nhậu không có bạn bè sao vui.” Hùng Âm vừa nói vừa đưa hai đứa nhóc ít đồ ăn mềm cho chúng nhấm nháp. “Tôi có gọi ít người qua. Đều là đồng nghiệp cả.”
Đồng nghiệp của Hùng Âm, tất nhiên là mấy vị quân nhân kia rồi. Nhìn ai nấy đều phải cao mét tám cơ bắp, giọng sang sảng cười đùa với anh ta.
Tinh ở một bên câu nệ, cũng không biết trò chuyện kiểu nào. Nhưng mà ngồi vào bàn nhậu, bốn bể đều là anh em.
Tinh nhìn chai rượu đế đồng nghiệp Hùng Âm mang qua. Có lẽ suy tính đến việc cậu mới mổ nên là chỉ rót nửa cốc. Rượu vào cuống họng, cay xè lại nóng bừng, khiến người ta phải khà một tiếng mới dễ chịu.
Hùng Âm chỉ làm vài món như đồ chiên giòn, còn lại đều là đặt ở quán nhậu đưa về. Tỉ như món vịt tì bà này. Còn có tôm sốt thái, ếch núp lùm, sụn gà cháy tỏi.
Hai đứa nhóc được ăn sữa xong thì ngồi nhìn người lớn trò chuyện, thi thoảng bị trêu ghẹo đến thì cười khanh khách.
Nhóc Phong lớn hơn em gái nhiều, cái trán rộng thông minh khiến người ta yêu thích mà hôn lên một cái. Mà bé Thi thì chê mấy người uống rượu hôi mùi, nhất quyết không cho hôm. Một tay cầm miếng trái cây cắn chảy nước. Chưa có răng, chỉ có thể ăn nước thôi.
Nói chuyện vui vẻ, đến tận gần mười giờ mới xem như thu dọn tàn cuộc. Hùng Âm sắp xếp xe tới chở mọi người về, nhìn Tinh say đến mềm người, miệng vẫn còn cười ngờ nghệch trên ghế.
Tống đám đồ bát đũa vào trong máy rửa bát, lại đẩy hai đứa nhóc đã ngủ kềnh trong xe đẩy lên phòng, rồi mới chạy xuống bế ba hai đứa lên. Chiếc áo dính vết rượu cùng đồ ăn, có chút dơ. Sợ thanh niên ngủ không thoải mái, Hùng Âm liền đi kiếm áo cho cậu thay, tự ý cởi áo cho Tinh.
Thời gian mang thai có thể xem là thời điểm bồi bổ nhiều nhất cho thanh niên. So với vẻ gầy nghêu ngao gần một năm trước, hiện tại phần bụng còn hơi lồi ra chút mỡ bụng.
Vết sẹo mổ yên lặng nằm ở góc khuất. Tay nghề mẹ Hùng rất tốt nên không nhìn thấy rõ. Đợi qua một thời gian là sẽ lặn hẳn rồi.
Hùng Âm giúp Tinh mặc vào áo mới, bàn tay như vô tình mà sượt qua da thịt nóng hầm hập. Thanh niên hừ hừ khó chịu mấy tiếng, lại không tỉnh, xoay người muốn trốn.
Anh chỉ có thể leo lên, dùng hai chân đè người lại, cưỡng chế đem tay xỏ vào tay áo. Làm xong, người cũng có thể thoải mái nghiêng người ôm lấy gối dài để nghỉ ngơi.
Tinh dường như lầm bầm gì đó, Hùng Âm cúi đầu, muốn nghe cho rõ chút.
“Vui lắm, Hùng Âm… Cám ơn…”
Người đàn ông hơi sững lại một chút, vui vẻ đứng dậy. Cảm giác thành tựu trong lòng càng ngày càng lớn.
Danh Sách Chương: