• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hà viên ngoại đang chờ lời này của Nhàn Đăng, cho nên Nhàn Đăng vừa nói xong thì Hà viên ngoại đã sai người đi mở cửa rồi.

Vừa ra đến cửa, Lan Tuyết Hoài đột nhiên mở miệng hỏi Hà viên ngoại có một ít thuốc cao dùng cho vết thương không. Hà viên ngoại vừa nghe Lan Tuyết Hoài nói xong thì âm thầm giật mình.

Vị Tiên Quân này có vẻ ngoài xếp vào hạng nhất, càng miễn bàn lúc nói chuyện giống như một đóa Tuyết Liên, băng thanh ngọc khiết, cao không thể với tới, quả thật giống như thần tiên ở trên chín tầng trời. Do đó Hà viên ngoại cũng hết sức tôn trọng hắn, ở trước mắt hắn ngay cả thở mạnh cũng không dám thở ra một hơi. Nếu như có trao đổi thì Hà viên ngoại cũng có xu hướng tìm đến Nhàn Đăng dễ nói chuyện hơn một chút.

Lan Tuyết Hoài thấy Hà viên ngoại không trả lời thì nhíu mày hỏi lại lần nữa.

Hà viên ngoại giống như vừa tỉnh giấc mộng, lập tức gọi người lấy thuốc cao tới.

Nhàn Đăng không dám đi lên nhìn, nghĩ thầm trong bụng: “Hắn bị sao thế? Có phải bị đụng ở đâu rồi nên mới cần những thứ này?

Sau khi Lan Tuyết Hoài cầm được thuốc cao thì nhét vào trong ngực của y.

Nhàn Đăng không kịp phản ứng, hỏi: “Cho ta sao?”

Chân mày Lan Tuyết Hoài càng nhíu chặt hơn: “Tối hôm qua không phải ngươi la đau sao?”

Nhàn Đăng mờ mịt nói: “Ta đâu có la đau.”

Nét mặt Hà viên ngoại bên cạnh sượng cứng.

Lan Tuyết Hoài nói tiếp: “Tối qua ngươi ngã lên trên giường, lẽ nào không có la đau? Vậy là ngươi giả bộ cho ta xem hả?”

Sau khi Nhàn Đăng nghe xong mới bừng tỉnh hiểu ra. Thì ra Lan Tuyết Hoài đang nói tới chuyện tối qua y bị ngã ở trên giường, lần đó quả thật hơi đau.

“Không có gì đáng ngại, chẳng qua ván giường quá cứng mà thôi.” Nhàn Đăng nhìn sang Hà viên ngoại, nhắc nhở ông ta lên đường: “Viên ngoại, chúng ta đi thôi. Hả? Sao sắc mặt của ông lại trở nên kém thế?”

Hà viên ngoại giật mình, thoáng quan sát qua lại giữa hai người Nhàn Đăng và Lan Tuyết Hoài, cứng nhắc khoát tay nói: “Không kém, không kém!”

Nhàn Đăng mở miệng: “Ấy, ta không phải đang chê trách ván giường của ông cứng mà ý là…”

Hà viên ngoại lại nhanh chóng cắt ngang lời y: “Không sao, Tiên Quân cảm thấy cứng thì tối nay ta sẽ đổi một bộ chăn đệm khác cho ngài. Là ta không có cân nhắc chu toàn, vậy mà lại thu xếp cho các ngài ở hai gian phòng, sớm biết các ngài là quan hệ này thì…”

Nhàn Đăng thắc mắc: “Quan hệ gì?”

Lan Tuyết Hoài bỗng nhiên ý thức được Hà viên ngoại đã nghe sai cái gì, vẻ mặt cũng trở nên sắc bén.

Chuyện lớn không ổn rồi. Nhàn Đăng nháy mắt quay đầu lại nhìn Lan Tuyết Hoài. Quả nhiên, mặt mũi Lan Tuyết Hoài đang rất khó coi, đồng thời trên mặt rõ ràng còn viết: Tên đoạn tụ chết tiệt! Bây giờ như ngươi mong muốn, mọi người đều đã biết hết cả rồi, ngươi vừa lòng chưa?

Nhàn Đăng: “!”

Ta không có!

Y còn chưa kịp giải thích thì Lan Tuyết Hoài đã đóng sầm cửa đi ra ngoài.

Bàn tay Nhàn Đăng đang định giữ hắn lại đã cứng ngắt ở giữa không trung, từ từ thả xuống. Y bất đắc dĩ nói: “Hà viên ngoại, chúng ta đi đến nhà cũ trước đi.”

Hà viên ngoại không biết vì sao Lan Tuyết Hoài lại đột nhiên nổi giận đùng đùng như vậy, vội vàng đi theo sau lưng Nhàn Đăng đến nhà cũ.

Trong ngực Nhàn Đăng đang ôm con cừu đen nhỏ mà y đã mua hôm qua. Y đi đến cửa nhà cũ lại bắt thêm một con chim sẻ xuống, nắm ở trong tay.

Hà viên ngoại không hiểu ý nghĩa của việc này nên lên tiếng hỏi: “Tiên Quân, ngài đã ôm một con cừu rồi, sao còn muốn bắt thêm một con chim sẻ nữa?”

Nhàn Đăng đi vào trong sân, buộc con cừu đen nhỏ vào sợi xích ở đằng trước trên cái giếng cổ.

“Bởi vì âm khí trong phòng không đủ.”Âm khí không đủ nên Hà Đại không cách nào dưỡng thương ở đây được. Người đã trở thành xác sống có khác biệt rất lớn với mọi người. Bọn họ thích nơi có độ ẩm cao, âm khí nặng nề nhiều hơn. Đêm đó Nhàn Đăng gặp được Hà Đại đã để ý, căn phòng này âm khí rất nặng. Vật liệu gỗ trong giường đất đen như mực, rõ ràng là đã bị khí ẩm ăn mòn, chính là nơi có một không hai cho Hà Đại dưỡng thương. Chẳng qua tối hôm đó bọn họ đã đánh Hà Đại bị thương nên cái xác sống này kiêng kỵ y, thế nên hắn không dám tùy tiện quay về. Mà y mua con cừu này chính là để bổ sung âm khí trong nhà.

Sách cổ có ghi lại một câu chuyện, kể về một tên thư sinh bán quỷ. Sau khi quỷ rơi xuống đất thì biến thành cừu, phát ra tiếng kêu “be be”. Câu chuyện này cũng không phải hoàn toàn là tin đồn. Mặc dù cừu thông “dương” nhưng thực tế lại thuộc âm. Ngoài gà, chó ra thì nó là môi giới tốt nhất để nối thông hai giới âm dương. Nhàn Đăng chọn con cừu đen này, cả người trên dưới không có lấy một sợi lông trắng nào, âm khí cũng đặc biệt nặng hơn một chút. Nó dường như còn không ý thức được cái chết sắp sửa ập lên trên đầu của mình, vẫn như cũ vui sướng ngẩng đầu, nhai tóc mái đang rũ xuống của Nhàn Đăng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK