• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngươi có còn nhớ những lời mà người bán trà đã nói với chúng ta vào lần đầu tiên chúng ta uống trà ở thành Tầm Dương không? Hắn nói Hà Đại trông không giống một con người. Hơn nữa trong khoảng thời gian mới vừa bị điên đó, hắn ta thấy người thì lập tức hỏi: “Ngươi thấy ta trông giống cái gì?” Bây giờ ta ngược lại cảm thấy, động tác mà Hà Đại trèo lên xà nhà rất giống chồn.”

Lan Tuyết Hoài: “Ừm.”

Nhàn Đăng: “Con chồn vàng này rất thông mình, tổ tiên ba đời của họ Hà này đều làm quan, chưa từng cho ra án oan gì. Đây xác định là “quan phụ mẫu” trăm họ, muốn trở thành “quan phụ mẫu” là rất khó, phải có một cơ hội nhất định. Bình thường loại quan này đều có thần minh che chở, toàn thân chính khí, là nhân tuyển xin phong có một không hai. E rằng nó đã sớm nhìn chằm chằm vào Hà Đại, bằng không thì Vương quả phụ chết ở trong ngục… nàng ta chỉ là một phụ nhân nông thôn không biết lấy một chữ lớn, làm sao biết pháp thuật âm tà sau khi chết hóa thành quỷ được chứ? Chắc chắn là có người nói cho nàng ta biết thì nàng ta mới biết được chuyện này.”

Lan Tuyết Hoài: “Nó thiết kế cho Hà Đại rơi vào hoàn cảnh khốn cùng, sau đó lại đi ra giúp cho Hà Đại đúng không?”

Nhàn Đăng gật đầu: “Đúng. Hà Đại như vậy không thể không đồng ý yêu cầu của nó. Có điều súc sinh chính là súc sinh, đến cùng không có gian xảo bằng con người. Nó đâu tính được Hà Đại đã chờ đến lúc nó đòi xin phong mới lật lọng chứ?”

Lan Tuyết Hoài: “Sao ngươi biết Hà Đại lật lọng?”

Nhàn Đăng: “Nếu như hắn ta nói chuyện giữ lời thì con súc sinh này đã sớm thành Tiên rồi, bây giờ làm gì có thời gian mà đến báo thù Hà Đại đây? Trả thù Hà Đại thì cũng thôi đi, lại còn ảnh hưởng đến bản thân người vô tội.”

Y chỉ chỉ vào mặt nạ của mình.

Lan Tuyết Hoài khẽ hừ một tiếng: “Chiếu theo ngươi nói thì nó có lẽ đã mất sạch tu vi, bây giờ nó có thể trả thù Hà Đại chắc chắn là mượn nhờ pháp lực của người khác.”

Nhàn Đăng nói: “Tiểu Tiên Quân liệu sự như thần, chúng ta còn không phải là vì chuyện này mà đến sao?”

Y ngước đầu lên, miếu Ngọc Tử Quan Âm đã gần ngay trước mắt.

Nhàn Đăng đứng dậy: “Đi thôi, hôm nay đi xem thử một chút trong ngôi miếu Quan Âm này có thứ quái gở gì.”

Lúc y đứng lên lại nhờ Lan Tuyết Hoài kéo giúp một tay.

Sau khi nghỉ ngơi một lát, Nhàn Đăng cảm thấy thân thể không còn khó chịu như vậy nữa nên đi bộ cũng nhanh hơn chút. Lan Tuyết Hoài liếc y một cái, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Miếu Ngọc Tử Quan Âm nằm ở trên đỉnh núi, cực kỳ dốc. Cả ngôi miếu trông rất hoang tàn đổ nát, ở cửa chỉ có một ông lão đốn củi. Ngoài cái này ra thì trên núi cũng chỉ có thể nghe được mấy tiếng chim hót kỳ ảo.

Nhàn Đăng đi đến cửa, hỏi: “Lão bá, bây giờ có thể đi vào lễ bái Quan Âm được không?”

Lão bá bị mù một con mắt, một con mắt khác phải đảo hai vòng mới nhìn rõ Nhàn Đăng. Ông lão cất giọng khàn khàn, mở miệng nói: “Vào đi thôi.”

Nhàn Đăng đi lên phía trước rồi lại hỏi thêm một câu: “Lão bá, hôm nay có một tiểu nương tử nào tới đây lễ bái Quan Âm không?”

Lão bá đáp: “Giữa trưa có một người đến, nàng thường xuyên đến đây. Các ngươi tìm nàng sao?”

Nhàn Đăng giải thích: “Thuận miệng hỏi một câu mà thôi, lão bá cứ đốn củi tiếp đi, chúng ta không làm phiền ông nữa.”

Muốn đi vào miếu Quan Âm thì phải băng qua một con đường bùn đất nhỏ, trông tổng cộng không tới mười thước. Một bên lót gạch xanh, một bên là đường bùn. Cuối đường nhỏ là một cái bàn thiếu chân, trên bàn có bày một ít hương vụn và sách kinh thiếu trang ở bên cạnh. Hai cây nến sáp đã cháy được một nửa, cái bàn dựa vào vách tường vàng ố, trên tường đã giăng xong hai ba cái mạng nhện.

Nhàn Đăng đi đến trước bàn, cầm một quyển sách kinh ở trên bàn lên mở ra. Sách tên là “Tiết lộ Thiên cơ vô cùng huyền diệu”, bị khuyết mấy lỗ hổng lớn, dường như cạnh mép còn bị đốt qua một lần, cuốn lại vừa vàng vừa đen.

Bên trái chính là sân của miếu Quan Âm, cũng không lớn, chỉ cần đi đường mấy chục bước là đến.

Trong sân không có lót gạch xanh, tất cả đều là đường đất bùn. Ở bên trái có một vườn rau nhỏ trồng hành tỏi, trong góc khuất có kê một cái lò luyện đan ước chừng cao bằng hai người đang đun lửa nấu, bên ngoài đã đóng một lớp bụi bẩn thật dày. Trước mặt lò luyện đan cũng có một cái bàn nhỏ đặt ấm nước và bát to, có lẽ là bát ăn cơm của lão bá đốn củi.

Nhàn Đăng quan sát trong sân xong lại nhìn sang bên phải của mình - chính điện của miếu Quan Âm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK