• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Sợ Quân Vô Nhai đánh thức mãng xà chín đầu, Chu Chu không suy nghĩ kĩ đã dùng mười phần lực rống lên một tiếng: "Dừng tay ——"
Bởi vì quá mức kinh hãi, hắn vô thức dùng tới công lực của bản thân, tiếng nói tức khắc vang vọng toàn bộ sơn động.

.

Chuyên trang đọc truyện == Т R U М T R U Y E N .о г G ==
Mọi người bị hắn đột nhiên hét lên làm cho giật mình, đồng thời quay đầu lại nhìn hắn.

Quân Vô Nhai cực kì vô tội cũng quay đầu lại nhìn hắn.

Ngay đúng lúc đuôi mãng xà chín đầu quật tới, vì tiếng rống của Chu Chu mà nghe lời dừng lại.

Nhưng cũng không may, tiếng hắn quát Quân Vô Nhai, lại làm cho chín đầu của mãng xà mở mắt cùng lúc, chỉnh tề giống với khẩu lệnh trong quân đội.

Da đầu Chu Chu tê dại nhìn mãng xà chín đầu đã hoàn toàn thức tỉnh.

Trong đầu trống rỗng, chỉ còn lại ý nghĩ, lần này lớn chuyện rồi.

Vô số thảo nê mã ở trong lòng lao nhanh qua, đậu má, hoàn toàn không thể đối mặt.

Ý thức được bản thân thực sự có giọng nói đánh thức được cả Boss siêu cấp.

Nháy mắt Chu Chu liền đem Cơ Vân Lưu ôm sau người, một tay dùng pháp quyết, một bên lui về phía sau sẵn sàng đón quân địch.

Chuẩn bị thừa nhận sự thật mãng xà là bị hắn đánh thức.

Nhưng lo lắng của Chu Chu là hoàn toàn vô ích.

Mãng xà chín đầu vừa tỉnh, ánh mắt có chút mê mang, mười tám con mắt nhìn xung quanh, hơi hé miệng.

Hoàn toàn không có ý muốn công kích.


Nếu nó không phải mãng xà chín đầu, Chu Chu nhất định sẽ đánh giá, ngốc manh.

Nhưng đây lại là vật tùy thời có thể lấy mạng hắn, hắn không có can đảm cũng không có dũng khí nói ra hai chữ này.

Chu Chu nhanh chóng kéo Âu Dương Cẩn cách xa khỏi nó trăm trượng.

Nhưng khoảng cách chỉ bằng một nửa thân hình mãng xà, bọn họ vẫn ở trong phạm vi có thể tấn công của nó, tuyệt đối nguy hiểm.

Mục đích hắn tới đây là muốn ngăn cản Mạc Hoàn Tố đánh thức mãng xà chín đầu cũng để ngăn cản mãng xà chín đầu thoát khỏi phong ấn gây nguy hiểm cho Quân Sơn Phái.

Nhưng hắn lại không nghĩ tới, người đánh thức mãng xà lại không phải là Mạc Hoàn Tố, mà lại là hắn, chỉ vì muốn ngăn cản Mạc Hoàn Tố nên đã đến trước, sau đó thì chỉ vô tình rống lên một tiếng....!Hắn cảm giác được ác ý đến từ thế giới này dành cho hắn.

Lui lại từng chút một, một trăm năm mươi trượng, hai trăm trượng, năm trăm trượng.

Đột nhiên, Chu Chu cảm thấy giống như hắn đã xem nhẹ gì đó, sờ sờ Cơ Vân Lưu mềm mại phía sau, may quá, vẫn còn đây, đá đá chân Tham Lang, làm Tham Lang cắn nhẹ lên đùi hắn, tốt rồi, cũng còn, lại nhìn sang bên cạnh, một hai ba bốn năm sáu người, tốt rồi, vẫn còn nguyên.

Rốt cuộc là hắn đã quên cái gì thế nhỉ?
Giật mình, mồ hôi lạnh Chu Chu chảy xuống, đậu má, Quân Vô Nhai đâu.

Trả lời hắn chính là tiếng Quân Vô Nhai hưng phấn la: "Tiểu Lục, cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi."
Mọi người đều nghĩ thầm, thân, không tìm đường chết sẽ không phải chết.

Tức giận vì bị đánh thức, mãng xà chín đầu vung đuôi, Quân Vô Nhai không phòng bị nhanh chóng bị quật bay.

Phịch một tiếng, cả người Quân Vô Nhai đều bị đánh bay vào một mảng đá lớn làm nó lõm xuống.

Chu Chu theo bản năng nuốt nước miếng, đau thật đấy.

Chu Chu đang nghĩ cách cứu Quân Vô Nhai ra, liền thấy cả người Quân Vô Nhai trượt xuống theo vách đá.

Lại là một tiếng rầm, khói bụi bay đầy trời, Quân Vô Nhai chậm rãi đứng lên.

Vì cố chịu đau đớn, mà bả hắn vai hơi run rẩy, tuy rằng nhìn không thấy biểu tình, nhưng khí thế cùng ý chí chiến đấu đã dữ dội dâng trào.


Đám người Âu Dương Cẩn vốn tưởng rằng Quân Vô Nhai bị đánh bay mà trọng thương, nhưng khi nhìn bóng dáng kiên cường đứng lên giữa đám tro bụi, ánh mắt của bọn họ tức thì đầy ắp sự chờ mong.

Ví dụ như khi người nào đó bị đánh trọng thương, nhưng vào thời điểm đối thủ ra đòn cuối lại bất ngờ kích phát huyết mạch bị che dấu, nháy mắt thành thần, đem đối thủ chịu thua dưới lưỡi kiếm; lại ví dụ một người nào đó bề ngoài trông rất mềm mại, nhưng kỳ thật lại rất cứng cáp, rất cường tráng; lại ví dụ có một người nào đó ẩn nhẫn mấy năm, cuối cùng quay sang báo thù rửa hận.

Loại hình thoại bản xưa này không hiếm mấy tình tiết như vậy.

Cũng chính là lúc này, khi gặp tình huống nguy hiểm, ý nghĩ đầu tiên của bọn họ sẽ là: Có lẽ Quân Vô Nhai chính là một người nào đó, lúc này đang tích tụ linh lực, sau đó phản kích, đem mãng xà chín đầu xử đẹp.

Các loại tưởng tượng về một vị anh hùng tràn ngập trong tim các thiếu niên, sau đó dần dần biến lớn.

Thời điểm bọn họ sắp tin, cốt truyện lại vô tình đánh vỡ trí tưởng tượng về một vị anh hùng của bọn họ.

"Ô oa oa oa......" Trái ngược với bóng dáng oai hùng, Quân Vô Nhai lại gào lên khóc.

"......"
......!
Cho nên, mấy chuyện xưa trong thoại bản đều gạt người.

Quân Vô Nhai che lại chỗ bị thương, khụt khịt nói: "Ô oa oa, tiểu Lục, ngươi đánh ta, ngươi đánh ta......" Lời này lặp lại vô số lần.

Mãng xà chín đầu lúc này cuối cùng cũng thanh tỉnh được một chút, liền đưa mắt theo thanh âm ầm ĩ, vì quá cao nên nó cũng chỉ có thể nhìn thấy một sinh vật hình người.

Nó chậm rãi rướn cổ, chớp chớp mắt, sau đó lại chớp chớp mắt, cuối cùng là cứng đờ.

Cứu mạng a, tiểu biến thái tới.

Chu Chu chỉ cảm thấy mình có lẽ bị hoa mắt, đến khi nhìn rõ được sự việc trước mắt thì mãng xà chín đầu đã sớm leo lên cột đá cao nhất trong hang, hơn nữa thân thể còn không ngừng run rẩy, chín cái đầu toàn bộ đều vùi vào phía sau cây cột, e sợ người khác nhìn thấy nó.

Mọi người dại ra, Chu Chu đối với hành vi của mãng xà chín đầu rất khó hiểu.


Nó giống như nhìn thấy việc trái tự nhiên, ví như sinh vật đứng đầu chuỗi thức ăn chẳng hạn.

Chu Chu dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Quân Vô Nhai, cuối cùng không thể tìm ra được đáp án trên con người ngốc manh này.

Tham Lang sợ Quân Vô Nhai, Chu Chu còn chưa thể tha thứ cho nó, mãng xà chín đầu kia chính là đại Boss của phó bản Huyền Linh bí cảnh, một yêu thú đã đạt đến cảnh giới phi thăng.

Người đến Động Huyền là có thể phi thăng lên Đại Thiên Thế Giới, nhưng nếu là yêu thú thì phải tu luyện đến thất giai mới được phi thăng, mà một con thất giai yêu thú như mãng xà chín đầu lại sợ Quân Vô Nhai như vậy.

Làm hắn thật sự rất muốn ôm lấy đùi Quân Vô Nhai, hô lớn, thân, cầu thu nhận, cầu dạy dỗ, cầu giáo trình.

Chu Chu thấy khó hiểu đối với hành vi của mãng xà chín đầu, nhưng còn Tham Lang thì đã hiểu.

Sau khi đã hiểu, nó rơi lệ đầy mặt, tri âm à, nó còn muốn chạy lên nhận mãng xà chín đầu làm tri âm.

Nhìn một màn kì lạ trước mắt, Âu Dương Cẩn ngây ngốc hỏi: "Chúng ta còn phải trốn nữa không?"
Lần này mọi người tập thể làm lơ hắn, tập trung so sánh Quân Vô Nhai với mãng xà chín đầu, Âu Dương Tiểu Cẩn đầu óc không được bình thường, mọi người đều phải làm lơ hắn.

Quân Vô Nhai bị hàng động của mãng xà chín đầu làm cho sửng sốt, tròn mắt, nói ra lời thoại tàn nhẫn kích thích thần kinh yếu ớt của mãng xà chín đầu: "Tiểu Lục, ngươi trốn ở đó làm gì, là muốn cùng ta chơi trốn tìm hả?"
Tiểu Lục, chúng ta tới chơi trốn tìm nha......!
Mãng xà chín đầu vốn rất lười biếng lại còn thích ngủ, mà bởi vì ngủ quá nhiều, cho nên trí nhớ không quá tốt.

Nhưng dù cho nó đã quên mình bao nhiêu tuổi, đã quên mình gọi là gì, thậm chí quên luôn cả chủng tộc của nó và cả nó có mấy cái đầu thì nó cũng sẽ không quên câu nói đã trở thành nỗi sợ trong lòng, còn có cả người đang nói chuyện.

Quân Vô Nhai, tiểu biến thái, đồ đệ của chủ nhân.

Thân phận của Quân Vô Nhai là ác mộng đối với nó, cho dù tu vi của nó rõ ràng cao hơn đối phương, nhưng nhớ đến lúc trước phải chịu sự đối đãi tàn nhẫn, hoàn toàn không thể phản kháng.

Nó lại theo bản năng mà chạy trốn.

Năm đó, chủ nhân vì đem nó lưu lại tiểu thiên thế giới mà phong ấn nó lại, nó cảm thấy rất may mắn, rốt cuộc cũng không cần phải đối mặt với cái tên biến thái kia nữa rồi.

Nhưng vì sao sau khi nó ngủ một giấc, rồi tỉnh dậy, người đầu tiên nó nhìn thấy lại là tên gia hỏa này.

Lúc này, nội tâm mãng xà chín đầu đang nghĩ, nhất định là phương thức tỉnh ngủ của ta không đúng.

Đúng rồi, tại sao ta lại tỉnh lại? Mãng xà chín đầu càng rụt cổ lại, càng suy nghĩ sâu xa.

Nhưng Quân Vô Nhai lại không cho nó cơ hội tự lừa mình dối người, tiếp tục ngây thơ vô số tội nói: "Tiểu Lục, không cần trốn, ta nhìn thấy ngươi rồi, ngươi không xuống, ta sẽ tức giận."

Tựa như nghe được mệnh lệnh nào đó, vèo một tiếng, thân thể khổng lồ của mãng xà chín đầu nháy mắt bỏ qua những cây cột, sau đó trốn đến góc cách xa Quân Vô Nhai nhất, run bần bật đem đầu vùi vào thân thể, nhưng lần này nó để lại mười tám con mắt tròn xoe, thật cẩn thận nhìn về phía Quân Vô Nhai.

Mãng xà chín đầu khàn khàn dùng thanh âm run rẩy nói: "Ngươi, ngươi đến đây làm gì? Chủ nhân rõ ràng nói khi ta bị phong ấn không cho ngươi đến quấy rối ta." Bằng không nó sẽ không bị phá giấc.

Quân Vô Nhai nhún vai, bĩu môi nói: "Ta cũng không muốn tới, nhưng a Mạch muốn tới, ta phải dẫn đường chứ."
"Chủ nhân?" Giọng nói của mãng xà chín đầu nháy mắt cao lên tám nốt, chín đầu lập tức hưng phấn ngẩng lên, mười tám con mắt tìm kiếm chủ nhân nhà mình, có cái đầu bởi vì quay đầu quá nhanh nên đụng vào cái đầu khác, thời điểm ánh mắt nó quét qua Chu Chu là hoàn toàn lướt qua.

Cuối cùng chín cái đầu không còn quấn vào nhau, mắt của mãng xà chín đầu đã đầy sao xẹt, đầu óc choáng váng, quay qua Quân Vô Nhai, mê man: "Chủ nhân ở đâu, ta không thấy."
"Tiểu Lục càng ngày càng ngốc, rõ ràng ở đó." Quân Vô Nhai có chút ghét bỏ nó, ngón tay chỉ về phía Chu Chu.

Bị điểm danh, Chu Chu tức khắc cứng đờ, đối diện với mười tám con mắt tròn xoe, hắn đã muốn hôn mê luôn rồi.

Quân Vô Nhai hoàn toàn không thấy Chu Chu cứng đờ, vui vẻ rạo rực đi đến cạnh Chu Chu, đem hắn đẩy đến trước mắt mãng xà chín đầu, nói: "Hắn đây này." Sau đó lại đi trở về.

Chu Chu không thể chống lại ánh mắt thiên chân vô tà.

Đối với chín cặp mắt Chu Chu cười gượng chào hỏi: "Ngươi có khỏe không?"
Mười tám con mắt của mãng xà chín đầu đánh giá Chu Chu 360 độ, lại dùng mũi ngửi ngửi người hắn, sau đó nó nghi hoặc, đúng mùi rồi, nhưng bộ dáng lại thay đổi.

"Ngươi là chủ nhân thật chứ?" Mãng xà chín đầu tỏ ra là một bảo bảo ngoan ngoãn, không biết là phải hỏi.

Chu Chu cứng đờ nói: "Cái này ngươi phải rõ hơn ta chứ."
Mãng xà chín đầu ngây thơ hỏi: "Ngươi rất giống chủ nhân, hơi thở cũng rất giống, thế ngươi có phải chủ nhân hay không?"
"......" Chu Chu hiện tại đã xác định không phải, sủng vật có rất nhiều loại không giống chủ, loại người như Vân Thanh Mạch sao có thể có một sủng vật xuẩn manh như vậy.

Nghĩ đến đây, hắn nhịn không được nhìn về phía Tham Lang.

Đột nhiên, hắn lại không hiểu.

"Đúng rồi, vừa rồi ta ngủ, giống như nghe thấy chủ nhân nói có gì đó đang tới? Rốt cuộc là cái gì tới?" Mãng xà chín đầu lẩm bẩm, sau đó bỗng nhiên bừng tỉnh, "A, người nọ nói chủ nhân đã chết, bị Địa Tâm Viêm Thiêu giết chết."
Chu Chu thấy không tốt, sợ mãng xà chín đầu giây tiếp theo sẽ tức giận, đem hắn, một tên giả mạo chủ nhân nuốt chửng.

Nhìn cái miệng khổng lồ trước mắt, hắn cảm thấy khả năng này rất lớn.

Thật đau đầu, hắn chưa nuôi lớn được đại Boss Cơ Vân Lưu trên tay; chưa kịp bị Cố Danh Sơ chém chết; chưa kịp chết, đã phải vào mồm xà.

Chu Chu suy diễn, chỉ kém viết ra 《 360 phương pháp tìm chết 》.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK