Lần Thứ Ba Trọng Sinh
Tác giả: Tô Cảnh Nhàn
Chương 33: Cái đuôi nhỏ thứ ba mươi ba.
[Đội trưởng, giường đã ấm rồi.]
Edit: Kally
Beta: Phong
Khi Diệp Tiêu cùng Lăng Thần tay cầm một hũ kẹo đi ra từ phòng chứa đồ, đám Giang Xán Xán đã ngồi một vòng xung quanh sô pha, còn dọn không ít đồ ăn từ trên xe bọc thép xuống, rất có không khí mở tiệc trà.
Lăng Thần dẫn theo Diệp Tiêu ngồi xuống, lựa lựa anh đào đóng hộp, đào vàng đóng hộp cũng một hộp sữa đưa cho Diệp Tiêu. Nhìn cậu ăn đến hai mắt cong cong, hắn mới nhìn về phía Tưởng Cam Châu, "Giới thiệu về mình chút đi nhỉ?"
Tưởng Cam Châu bị nhìn chằm chằm đến hoảng loạn, trước đó nhóm Sài Lang bị những người này dễ dàng giải quyết như vậy khiến cậu ta biết rõ những người trước mặt này chắc chắn không dễ chọc.
Giang Xán Xán thấy Tưởng Cam Châu sợ đến mức gần như mất bình tĩnh thì cười hì hì mở miệng, "Ê nè đừng căng thẳng, tụi tui đâu phải người xấu, hỏi cậu cái gì thì cậu trả lời cái đó, đừng sợ nhé."
Làn da của Tưởng Cam Châu là kiểu trắng ngần được che nắng quanh năm trong phòng thí nghiệm, bây giờ bị Giang Xán Xán dọa như vậy lại càng tái nhợt hơn.
Lăng Thần nuốt quả anh đào được Diệp Tiêu đút, bởi vì tâm trạng tốt quá nên giọng điệu cũng nhẹ đi hai phần, "Chúng tôi là người được giáo sư Bạch bỏ tiền ra thuê, nhưng bây giờ lại không liên lạc được, không tìm thấy người đâu nên mới đến đây xem thử."
"Cô...... Thật sự là chủ thuê của mấy người sao?" Âm thanh Tưởng Cam Châu vô cùng căng thẳng, ánh mắt do dự.
"Không thì chúng tôi giết đám Sài Lang kia làm gì, ăn no ngủ ngon rảnh quá không có chuyện gì làm sao?" Lăng Thần giả mạo đại ca của đám lính đánh thuê vô cùng mượt mà, hoàn toàn không cần diễn.
Hắn lười biếng dựa lưng vào ghế sô pha, áo sơ mi nổi lên những đường nét cơ bắp rõ ràng, khuôn mặt sắc sảo, ngay cả nụ cười cũng có chút tà ác, không ai có thể liên tưởng hắn với quân đội chính quy.
Tưởng Cam Châu tin vài phần.
Thấy vẻ mặt cậu ta thả lỏng, Lăng Thần tiếp tục nói: "Chúng tôi hy vọng có thể nhanh chóng tìm được giáo sư Bạch. Như cậu vừa thấy đấy, kẻ thù rất nhiều, có lẽ hai ngày sau, chủ thuê sẽ chết, đến lúc đó chúng tôi tìm ai lấy tiền đây."
Nghe nói làm vì tiền, sự do dự của Tưởng Cam Châu giảm đi một chút. Dù sao thì cậu ta cũng ở trong Học viện Kỹ thuật quanh năm, lính đánh thuê và những thứ tương tự ở quá xa. Lăng Thần không chỉ biết nhà riêng của giáo sư Bạch mà trước đó còn cứu cậu ta, điều này khiến trong tiềm thức cậu ta càng tin tưởng Lăng Thần hơn một chút.
"Tôi tên Tưởng Cam Châu, là học sinh được cô Bạch dạy, nhưng cô đã đi rồi, tôi cũng không biết cô đi đâu."
Lăng Thần hỏi: "Bà ấy đi lúc nào? Cậu có thể nói tình huống lúc đó không?"
Đối với Tưởng Cam Châu mà nói, chuyện xảy ra ngày hôm nay đã vượt quá phạm vi tiếp nhận của cậu ta, đầu óc cậu ta cũng rối tung lên, chỉ có thể nói ra những gì mình biết nhiều nhất có thể.
"Vào cuối tháng 5, cô và một số giáo sư khác tâm trạng không tốt, có những đàn anh đàn chị bị mắng rất thảm.
Có lẽ đó là đêm ngày 28, giáo sư cho tất cả học sinh thực tập tại Học viện Kỹ thuật một ngày nghỉ, tất cả chúng tôi đều đoán rằng có thể sẽ có một thí nghiệm bí mật khác sắp được thực hiện. Chúng tôi chưa đủ trình độ để tham gia nên tất cả chúng tôi đều rời đi vì trước đây chúng tôi thường làm vậy. "
Lăng Thần ở trong lòng kiểm tra thời gian. Hắn tiến vào khu D vào ngày 25 tháng 5, ngày 28, người của Thánh Tài cũng theo vào khu D.
"Sau đó thì sao?"
"Những chuyện xảy ra tiếp theo cũng không có gì kỳ lạ. Nhưng một cuộc cãi vã đã nổ ra giữa giáo sư và một nhà nghiên cứu. Ngay khi cuộc cãi vã bắt đầu, một số học sinh có mặt tại đó đã bị giáo sư Lăng gọi ra ngoài.
Ngày 4/6, cô xin nghỉ phép rời Học viện Kỹ thuật và mãi đến tối mới quay lại.
Sau đó, vào sáng ngày 16, vừa đến Học viện Kỹ thuật, tôi nghe nói rằng giáo sư của tôi, Giáo sư Lăng và những người khác, có lẽ hơn hai mươi giáo sư, đều đã được cấp trên tạm thời cử ra ngoài, tất cả các thí nghiệm họ đang làm đã bị đình chỉ. Nhưng tôi nghe thấy ai đó trong phòng vệ sinh nói rằng họ không phải là ra nước ngoài, mà là... đào tẩu. "
Vẻ mặt Lăng Thần không thay đổi: "Vậy cậu làm sao gặp được đám lính đánh thuê kia, còn bị thương đưa tới đây?"
Sắc mặt Tưởng Cam Châu thay đổi, "Tôi cãi nhau với một học sinh của giáo sư khác, tôi không tin cô Bạch sẽ đào tẩu, không ngờ lại bị theo dõi. Bọn họ chĩa súng vào người tôi, tôi...... Tôi sợ chết."
Cho nên đã nói ra vị trí nhà riêng, còn dẫn người lại đây.
"Sợ chết là chuyện bình thường, ai cũng sợ chết." Lăng Thần vẫy tay với Giang Xán Xán, "Đưa cậu ta lên gác mái nghỉ ngơi, cho cậu ta hai ống dịch bổ sung dinh dưỡng." Nói xong, lại nhìn về phía Tưởng Cam Châu vẻ mặt đã trắng bệch, "Tôi sẽ không giết cậu, chẳng qua vì an toàn của chúng tôi, tạm thời tôi không thể thả cậu đi."
Tưởng Cam Châu ngoại trừ đồng ý thì không còn cách nào khác.
Sau khi bọn họ rời đi, Lăng Thần mở miệng, "Lăng Nhất."
Giọng nói của người quản gia thông minh phát ra từ TV: "Tôi ở đây."
Lăng Thần: "Trông chừng người đó giúp tôi, khóa chặt cửa ra vào và cửa sổ, không cho ai trốn thoát, phong tỏa mọi tín hiệu, có vấn đề gì cứ báo cho tôi."
"Được, cậu chủ nhỏ."
Giang Xán Xán bước xuống từ trên lầu ngồi xuống bên cạnh Giang Mộc, hỏi Lăng Thần, "Thần ca, bây giờ chúng ta không đi nữa sao?"
"Ừ, không đi nữa, đêm nay ở đây đi, sáng mai xuất phát."
Giang Xán Xán đã ngủ trên xe một tháng vui đến mức muốn ra ngoài chạy mấy vòng.
Lăng Thần nhìn Giảm Lan vùi mình vào trong ghế sô pha đơn, "Nhà em có tin tức gì không?"
Giảm Lan lắc đầu, vẻ mặt nặng nề: "Không, em không thể liên lạc với người nhà, cũng không thể liên lạc với cấp dưới của ba em luôn. Em không dám liên lạc với những người mà em không thể hoàn toàn tin tưởng." Cô đoán: "Thần ca, anh có nghĩ là ba em và những người khác đã rời đi cùng với giáo sư Bạch và những người khác không?"
Lăng Thần gật đầu, "Có khả năng, thứ mà mẹ anh và những người khác lấy đi nhất định là tin tức cốt lõi của Học viện Kỹ thuật, không thể không có vũ trang bảo vệ. Nhưng nhiều người thì sẽ thành mục tiêu lớn, có lẽ họ sẽ chia ra và hành động riêng biệt."
Giảm Lan thả lỏng lại, "Theo thói quen của ba và ông nội, nếu họ không gửi gì cho em, đó là dấu hiệu rõ ràng cho thấy em được phép đi theo anh, Thần ca."
"Đi theo anh khiến em thiệt lắm sao?" Lăng Thần nhướng mi nhìn cô, "Được rồi, em cùng Xán Xán lên lầu chọn phòng đi, thích ngủ phòng nào thì ngủ. Tiểu Mộc, vào thư phòng với anh."
Diệp Tiêu cầm ly sữa hỏi, "Em thì sao?"
Lăng Thần thuận tay giúp cậu lau đi một vòng sữa bên khóe môi, "Em đi theo tôi."
Phòng làm việc ở cuối hành lang tầng 2, khi mở cửa ra, bên trong rèm kéo rất chặt, không có ánh sáng. Vì lâu ngày không sử dụng nên vẫn còn mùi ngột ngạt.
Lăng Thần mở ra đèn, "Lăng Nhất, kéo rèm."
Hắn vừa dứt lời, rèm cửa tự động mở ra và máy lọc không khí bắt đầu chạy.
Lăng Thần đi đến bàn làm việc của mình, vừa đi vừa nói chuyện với quản gia thông minh: "Mẹ tôi về thì bà ấy có vào thư phòng không?"
"Đương nhiên là có."
"Có dùng máy tính không?"
"Đương nhiên là dùng."
Lăng Thần: "......" Hít sâu một hơi, "Vậy vì sao cậu không nói cho tôi?"
"Cậu không hỏi mà."
"Mẹ nó, ông đây ——"
Hắn chưa nói xong nói đã bị quản gia thông minh ngắt lời, "Cậu chủ nhỏ, chửi thề không phải là một thói quen tốt, cậu là một quý ông, không thể thô lỗ như vậy, phải khiêm tốn bình thản, nho nhã lễ độ......"
Lăng Thần lại lần nữa phớt lờ âm thanh của quản gia thông minh, "Mở máy tính, đưa quyền cho tôi." Sau khi màn hính máy tính sáng lên, Lăng Thần nói Giang Mộc ngồi vào trước máy tính, "Anh muốn biết lúc mẹ anh trở về đã để lại gì cho anh."
Tiếng gõ bàn phím vang lên, Lăng Thần cũng không quấy rầy Giang Mộc, kéo Diệp Tiêu đứng ở cửa sổ nói chuyện.
Hắn hạ giọng: "Dạo này em ăn ngon ngủ ngon không?"
Diệp Tiêu gật đầu, "Em không chịu đói không gặp mưa, cũng không bị thương."
"Ngoan." Lăng Thần nhịn không được nhéo mặt cậu, lại hỏi, "Ở khu D có gặp nguy hiểm gì không?"
Diệp Tiêu nghĩ nghĩ, "Em có gặp một con tinh tinh lớn, rất cao, sức lực vô cùng lớn luôn."
Lăng Thần nhướng mày, "Nhưng vẫn bị Diệp Tiêu của chúng ta dùng mấy đao đã giải quyết, đúng không?"
"Vâng." Diệp Tiêu hơi xấu hổ mỉm cười, lại nhấn mạnh, "Em không có trực tiếp xông lên mà nằm trên cây quan sát nhược điểm của nó rồi mới ra tay, em không có bị thương."
Cậu nhớ từng câu nói của Lăng Thần rất rõ ràng.
Lăng Thần: "Ừ, ngoan. Vậy em tìm tới đây bằng cách nào?"
Diệp Tiêu lắc đầu, "Không thể nói, đây là bí mật."
Lăng Thần ngay từ đầu đã biết Diệp Tiêu có một số thứ không thể nói cho hắn, vì vậy hắn hỏi câu khác, "Vậy em làm xong nhiệm vụ của mình chưa?"
"Em vẫn chưa làm xong," Những chuyện liên quan đến Noah đều không thể nói, Diệp Tiêu mím môi, "Nội dung nhiệm vụ em không thể nói, nhưng trong vòng ba tháng tới đây, em lại có thể bảo vệ đội trường."
Lăng Thần nhạy bén nắm được từ mấu chốt—— ba tháng. Hắn phân tích trong lòng, ba tháng chắc là một thời hạn, hơn nữa vô cùng có khả năng là thời hạn hoàn thành nhiệm vụ của Diệp Tiêu. Mà Diệp Tiêu lại nói, có thể đi theo mình đó có phải chứng minh rằng nhiệm vụ của Diệp Tiêu liên quan đến mình? Hoặc nói đúng hơn là có liên quan đến chuyện mình làm sắp tới?
Lúc này, giọng nói Giang Mộc truyền đến, "Đội trưởng, anh đến nhìn xem nè."
Trên màn hình máy tính là một bản báo cáo, Lăng Thần vội vàng quét qua, ánh mắt tối sầm.
Báo cáo được ký tên mẹ hắn, nội dung tài liệu có những dòng phân tích dữ liệu phức tạp và kết luận cuối cùng là khu D đang không ngừng mở rộng.
Lăng Thần ra lệnh, "Lăng Nhất, mở bản đồ ra."
Chẳng bao lâu, trên máy tính xuất hiện bản đồ thế giới của hệ thống Noah. Toàn bộ thế giới của Noah được chia thành mười hai khu vực. Hai năm trước, khi khu D, nơi tràn ngập các luồng dữ liệu hỗn loạn được phát hiện, khu D chỉ chiếm một khu vực nhỏ ở quận 7 góc đông bắc.
Nhưng theo những gì Bạch Hoành Vân viết trong báo cáo, chỉ trong hai năm, Khu D đã nhanh chóng mở rộng đến góc đông nam của quận 4, nằm giữa ngã ba Quận 4 và Quận 7.
Nếu dự đoán đúng, khu D sẽ sớm lan sang quận 5 và quận 8 với tốc độ mở rộng cực nhanh.
Giang Mộc cũng vẻ mặt nghiêm túc: "Theo ước tính của giáo sư Bạch, khu D sẽ xâm chiếm quận 5 và quận 8 trong sáu tháng tới. Để chiếm giữ phần lớn bốn khu vực quận 4, 5, 7, 8 chỉ cần khoảng thời gian không đến hai năm."
Lăng Thần đập bàn. Điều hiếm thấy là người quản gia thông minh không hề nhắc nhở hắn không được dùng bạo lực.
Lăng Thần để mình bình tĩnh lại, "Cho nên đầu năm nay mẹ tôi cùng những người còn lại mới vội vàng nộp đơn lên lãnh đạo quân khu, yêu cầu lắp đặt máy dò dữ liệu ở khu D, mang về khu vực cốt lõi để nghiên cứu càng sớm càng tốt."
Giang Mộc: "Đúng vậy, nhưng cấp trên chưa chắc đã tin rằng khu D đang mở rộng."
Lăng Thần cười nhạo, "Lũ chuột nhắt."
Kể từ khi thiên tai quét qua thế giới và vòng tròn sống tiếp tục bị thu hẹp, lời bàn tán về "diệt chủng" chưa bao giờ biến mất. Đặc biệt vào thời điểm đó, chỉ trong vòng 5 năm, dân số toàn cầu đã giảm 3 tỷ người, điều này ủng hộ mạnh mẽ cho tuyên bố "diệt chủng".
Mặc dù hệ thống Noah đã trở thành nơi trú ẩn an toàn tạm thời cho nhân loại, nhưng nếu đi trên đường và hỏi bất cứ ai một cách tùy tiện, 90% mọi người tin rằng nhân loại không có tương lai, và việc xây dựng một thế giới hệ thống chỉ là biện pháp cuối cùng trước khi chết.
Các quan chức đã rao giảng rằng con người chắc chắn sẽ có thể tiếp tục cuộc đua, nhưng trên thực tế, nhiều người trong ban lãnh đạo cấp cao tin vào "sự diệt chủng" và tin rằng họ sẽ không thể tồn tại trong nhiều năm. Nhưng đồng thời, họ coi thế giới hệ thống Noah như cọng rơm cuối cùng và không chịu tin vào sự thật rằng Khu D đang không ngừng mở rộng.
Bạch Hoành Vân đề xuất trong báo cáo rằng nếu không ngăn chặn được sự mở rộng của khu D thì khi dòng dữ liệu hỗn loạn tràn ngập thế giới của hệ thống Noah, toàn bộ hệ thống Noah sẽ sụp đổ.
Nhân loại đã đạt đến điểm không thể rút lui.
Im lặng đọc lại câu này, Lăng Thần xoay ngón tay, suy nghĩ một lúc rồi ra lệnh: "Chúng ta cần nhanh chóng tìm người của Học viện Kỹ thuật và giao lõi khu vực cho họ. Gọi Xán Xán và Giảm Lan dọn đồ trên xe bọc giáp chuyện tới chỗ chỗ hổ răng kiếm đi, sáng sớm mai chúng ta sẽ lên đường."
Giang Mộc đồng ý, xoay người rời khỏi thư phòng.
Toàn bộ thư phòng trở nên yên tĩnh, Lăng Thần ngồi ở trên ghế văn phòng, trong đầu nhanh chóng tích hợp tin tức cùng tình hình hiện tại.
Mẹ của hắn, giáo sư Bạch, chắc chắn đã nộp báo cáo lên các quan chức cấp cao nhưng đã bị một số quan chức cấp cao bác bỏ. Cùng lúc đó, Thánh Tài thâm nhập thành công.
Nhưng nếu Thánh Tài muốn tập hợp nhiều quan chức cấp cao như vậy thì nhất định phải có mồi đủ nặng.
Đúng, mồi.
Trong đầu Lăng Thần chợt lóe lên một điều gì đó, nhưng nhất thời hắn không thể nắm bắt được.
Vì vậy, suy luận logic phải là các quan chức cấp cao đã hoàn toàn nhận thức được việc khu D đang mở rồng. Lúc này, Thánh Tài thả mồi, thu hút hầu hết các quan chức cấp cao hợp tác với chúng, đồng thời có thời gian quyết định loại bỏ tất cả những người phản đối.
Nhận thấy ban lãnh đạo cấp cao đã liên minh với Thánh Tài và không còn đáng tin cậy nữa, đồng thời muốn tiêu diệt những người bất đồng chính kiến, Bạch Hoành Vân và những người khác quyết định "đào tẩu" với dữ liệu.
Và điều này cũng có thể giải thích tại sao hắn lại bị tấn công từ cả hai phía khi dẫn người đi thực hiện nhiệm vụ ở Khu D.
Sau khi xử lý suy nghĩ của mình, Lăng Thần phát hiện Diệp Tiêu vẫn ngồi im lặng bên cạnh mình, ôm trường đao trong tay ngủ gật, đầu lắc lư từng chút một.
Vẻ mặt vốn nghiêm túc lập tức thả lỏng, Lăng Thần đứng dậy đi tới, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện trời đã gần tối.
Hắn vừa cúi xuống đỡ cậu lên thì Diệp Tiêu đã tỉnh dậy. Lăng Thần tự nhiên thu tay lại: "Có đói không? Đi thôi, tôi làm bữa tối cho em."
Trong phòng khách, Giang Xán Xán cùng Giảm Lan đang giành nhau bịch bò khô, thấy Lăng Thần đi xuống thì đồng thời rút tay lại, ngồi về ghế sô pha, tuyệt giao ba phút.
Nhùn Lăng Thần đi vào phòng bếp, Giang Xán Xán kinh ngạc hỏi, "Thần ca, tối nay chúng ta không cần ăn đồ hộp nữa ạ?"
"Ừ, hôm nay anh nấu."
Vì vậy Lăng Thần nhận được chục con mắt vây xem.
Nhìn thấy Giang Xán Xán và Giảm Lan đứng ở cửa không chịu rời đi, cùng Giang Mộc thoải mai nhẹ nhàng đứng xem trong bếp, Lăng Thần bực bội nhíu mày, "Mấy đứa rảnh quá không có chuyện gì làm à?"
Giảm Lan cười hì hì trả lời, "Đúng đó Thần ca, tụi em rảnh lắm."
Lăng Thần lười nói.
Hai tiếng sau, năm người ngồi quanh bàn ăn, ở giữa là gà hầm nấm, vịt hấp bia, tôm xào, chân giò om, đều được phục vụ trong nồi, khẩu phần rất hào phóng.
Lăng Thần rửa tay, "Hơn một tháng không về, trong tủ lạnh chỉ có thịt, tạm chấp nhận ăn đi."
Giang Xán Xán cắn một miếng thịt gà, khoa trương ôm lưng ghế gào, "Chời ơi cứu đầu lưỡi của Xán gia em đi! Quả nhiên lúc này mới gọi là sống để ăn chứ, lúc trước em chỉ là ăn để sống mà thôi!"
Giảm Lan "Bang" một tiếng mở lon bia, một hơi uống hết nửa lon, "Thần ca, không ngờ anh biết nấu ăn đấy! Em xào rau thôi mà cũng làm nổ phòng bếp được á!"
Lăng Thần lột tôm bỏ vào trong chén Diệp Tiêu, "Ba mẹ anh một năm 365 ngày thì hết 360 ngày ở Học viện Kỹ Thuật, nếu anh không biết nấu cơm thì bảy tuổi đã chết vì đói rồi."
Nói xong, nhìn thấy Diệp Tiêu dùng đũa không linh hoạt lắm, Lăng Thần trực tiếp gắp đồ ăn cho Diệp Tiêu.
Giang Xán Xán lại kêu la oai oái, "Mẹ nó, Thần ca đứng có cướp giò heo của em, miếng đó Xán gia em đã coi trọng rồi đó!"
Lăng Thần không thèm để ý đến gã, trực tiếp gặp cho Diệp Tiêu.
Giang Xán Xán vẻ mặt bi phẫn, "Thần ca, Xán gia em coi như nhìn rõ anh rồi, đây là cách anh đối xử với đồng đội đã kề vai chiến đầu với anh mười tám năm, đúng là lòng người lạnh lùng!"
Diệp Tiêu do dự gặp giò heo cho Giang Xán Xán, "Anh ăn đi nè."
"Bạn nhỏ ơi em ăn đi!" Giọng điệu Giang Xán Xán dịu xuống tám nốt, vẻ mặt hiền từ mỉm cười, "Em gầy như vậy nên ăn nhiều một chút, cố gắng béo lên cao lên!"
Ăn tối xong, nhóm người họ ở trong phòng khách đánh bài, Diệp Tiêu không biết chơi nên Lăng Thần tay cầm tay dạy cậu. Một lúc sau, Diệp Tiêu đã có thể đè bẹp Giang Xán Xán, thắng thua ngang bằng với Giảm Lan. Quậy đến tận 11 giờ khuya mới tan sòng đi ngủ.
Trước khi lên lầu, Giang Xán Xán nhọc lòng hỏi, "Bọn em ngủ phòng cho khách thì bạn nhỏ ngủ chỗ nào?"
Lăng Thần nhướng mày, "Ngủ với anh."
Giang Xán Xán trợn tròn mắt định lắm mồm thì bị Giang Mộc trực tiếp che miệng kéo đi.
Giảm Lan đi cuối, do dự vài giây mới mở miệng, "Thần ca, anh phải nhớ kỹ, anh vẫn là một con người." Nói xong sợ bị đánh nên té lẹ.
Lăng Thần mang Diệp Tiêu về phòng mình, trước tiên xả nước trong phòng tắm trước rồi đến tủ quần áo tìm quần áo của mình, "Em mặc tạm nhé?"
Diệp Tiêu đã quen việc mặc quần áo của Lăng Thần, cậu nhận lấy, "Vâng, đội trưởng em đi tắm đây."
"Đồ bên trong đều có thể dùng, ngâm một lát cũng không sao."
Diệp Tiêu vội vã trả lời, bước vào phòng tắm rồi nhìn thấy một bồn tắm lớn chiếm một nửa phòng tắm, trong đó đã có sẵn nước. Cậu chưa bao giờ sử dụng bồn tắm, sau khi c ởi quần áo ra, cậu cẩn thận nằm xuống, nước ấm tràn vào khiến thần kinh của cậu thoải mái hơn rất nhiều.
Lăng Thần đang ở bên ngoài chờ, nghe được tiếng nước, cổ họng có chút khô khốc. Hắn mở một cốc bia lạnh và uống một hơi hết một lon, nhưng rõ ràng là chẳng có tác dụng gì.
Ngón tay cầm lon bia rỗng, Lăng Thần gõ cửa phòng tắm: "Bé con, dùng khăn tắm của tôi hay tôi tìm cho em cái khăn tắm mới?"
Không lâu sau bên trong truyền đến giọng nói của Diệp Tiêu, "Em dùng của đội trưởng ạ."
Lăng Thần vừa lòng, "Được, tôi để trên kệ nhé, em tự lấy."
Diệp Tiêu từ phòng tắm đi ra, tóc đã sấy khô, trên người mặc chiếc áo phông trắng rộng thùng thình của Lăng Thần, rộng rãi khiến dáng người trông gầy gò.
Nhìn thấy năm lon bia xếp cạnh nhau trên bệ cửa sổ, chắc hẳn đều là của Lăng Thần uống trong khoảng thời gian cậu tắm.
Thấy Diệp Tiêu nhìn chằm chằm mấy lon bia trên cửa sổ, Lăng Thần không quá tự nhiên giải thích, "Khát nước." Nói xong hắn nhanh chóng nói sang chuyện khác, chỉ giường, "Em muốn ngủ bên trái hay bên phải?"
Diệp Tiêu nhìn hai cái gối đầu được đặt song song cùng một cái chăn chỉ đủ cho một người, lỗ tai nóng lên, "Đội trưởng, hay là...... Để em ngủ phòng cho khách nhé."
"Không còn phòng cho khách." Lăng Thần trợn mắt nói dối, lý do bịa ra cũng tùy ý, "Đến tối nhiệt độ thấp, bé con, em có thể giúp đội trưởng làm ấm giường không? Hơn nữa đội trưởng ngủ một mình sẽ cô đơn lắm."
Chỉ cần nhìn thấy Lăng Thần là Diệp Tiêu không còn điểm mấu chốt nào. Cậu cởi dép lê bò lên trên giường, chiếm vị trị bên phải, cả người chôn vào trong chăn.
Lăng Thần lo lắng đến mức phải vào phòng tắm tắm nước lạnh. Đến khi hắn bước ra liền thấy Diệp Tiêu nằm trong chăn, nhô ra một cái đầu. Nhìn thấy hắn bước ra, đôi mắt trong trẻo liền chuyển qua, mắt hình cung hơi cong, "Đội trưởng, giường đã ấm rồi, anh có thể đi lên ngủ rồi ạ."
Lăng Thần không dám bước tiếp về phía trước, xoay người, vọt thẳng vào phòng tắm tắm nước lạnh.
Danh Sách Chương: