• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

[Chỉ cần là Thần ca nói, em ấy sẽ nghe.]

Edit: Kally

Lăng Thần......

Vô số hình ảnh chồng chéo đan xen trong đầu, Diệp Tiêu cảm thấy rất khó chịu, cổ họng như một cục bông gòn thấm ướt đẫm, toàn thân như chìm trong nước, cơ thể càng lúc càng lún sâu, tai và mũi đều chứa đầy nước, nội tạng bị ép đến mức đau đớn.

"Đến đây, tôi dạy em cách dùng đũa."

Là giọng nói của Lăng Thần.

Trong lúc ngơ ngác, cậu đang ngồi trong một hang động ẩm ướt và lạnh lẽo, trong tay là Trảm Thủy, trước mặt đốt một đống lửa, bên trên có hai con cá nướng.

Môi Lăng Thần tái nhợt, nước da rất kém, nhưng khóe miệng vẫn cong lên nụ cười, hắn tùy ý tựa vào tường đá, ánh lửa vàng rực phản chiếu trên khuôn mặt cứng cỏi của hắn, như thể đã từng được phủ một lớp ánh sáng ấm áp, làm suy yếu đi sự hung hãn, ngang ngược.

Diệp Tiêu nhìn thấy mình đứng lên, đi vòng qua đống lửa, ngồi bên cạnh Lăng Thần. Lăng Thần đưa tay ra, cẩn thận giúp cậu điều chỉnh tư thế cầm đũa, "Đúng vậy, như thế đấy, em động ngón trỏ... Ừ, Diệp Tiêu rất lợi hại..."

Ngoài hang động chắc trời đang mưa tầm tã, hình như cậu đã nhảy xuống sông và bắt được tổng cộng năm con cá. Lăng Thần lúc đó đã cười khen ngợi cậu, nói rằng đến tối có thể cùng nhau nướng cá, tay nghề làm cá nướng của hắn rất tốt, Diệp Tiêu một khi nếm thử nhất định sẽ không quên.

Đây là tuyến thế giới đầu tiên.

Cậu trốn thoát khỏi Thánh Tài, lặng lẽ đi tìm Lăng Thần, sau khi biết Lăng Thần đã dẫn đội đến khu D làm nhiệm vụ liền thay đổi lộ trình đến khu D. Cậu cũng không biết mình đã mất bao lâu mới tìm được người.

Lúc nhìn thấy Lăng Thần thì trời đang mưa, Lăng Thần chắc chắn vừa trải qua một trận đánh nhau, hắn kiệt sức ngã xuống đất, quần áo ướt đẫm máu và mưa, trong tay vẫn nắm chặt khẩu súng. Cậu không dám đụng vào hắn, nín thở, cầm trường đao đứng canh.

Cậu vẫn còn nhớ tiếng gió thổi qua kẽ lá và nhịp tim cực nhanh của mình.

Cuối cùng cậu cũng tìm được hắn.

Lăng Thần không thích nói nhiều, cậu cũng không thích, hai người thường xuyên cùng nhau im lặng. Bởi vì vừa mới trốn thoát Thánh Tài, cậu thường xuyên tỉnh giấc mấy lần vào nửa đêm, cậu sợ bóng tối. Lăng Thần sau khi phát hiện liền nắm tay cậu cùng nhau ngủ, "Nếu như em gặp ác mộng tỉnh lại, chỉ cần siết chặt tay tôi, đánh thức tôi, tôi sẽ dỗ em."

Rồi một đêm nọ, tiếng sấm rất lớn, cậu bịt tai trằn trọc mãi không ngủ được. Lăng Thần tỉnh lại, vươn tay ôm cậu vào lòng, cằm đặt trên đỉnh đầu cậu, nhỏ giọng nói: "Ngoan nào, tôi ôm em, không sợ nhé." Bàn tay hắn xoa xoa lưng cậu, "Ngủ đi."

Thứ thay thế tiếng sấm là nhịp tim của Lăng Thần.

Từ đó trở đi, những cơn ác mộng, đêm tối và giông bão không còn khiến cậu sợ hãi nữa.

"...... Lái xe nhanh lên! Vết thương của Thần ca......"

Lăng Thần bị thương?

Diệp Tiêu nhớ tới vết thương của Lăng Thần luôn hồi phục rất nhanh. Sau khi vết thương trên người lành lại, Lăng Thần không cho cậu đi tìm đồ ăn nữa. Có cậu hắn muốn ăn trứng chim nên trèo lên cây bị Lăng Thần ôm xuống.

Lăng Thần cong ngón tay búng trán cậu một cái, "Lỡ như ngã xuống thì làm sao?"

Cậu phồng má nói, "Không ngã đâu, em rất lợi hại."

Lăng Thần nhướng mày, "Lợi hại cũng không được đi, đợi tôi."

Trưa hôm đó cậu ăn trứng chim nướng, tổng cộng là hơn chục cái - Lăng Thần gần như đã đào hết tổ chim ở gần đó.

"Má nó! Huyết áp của Thần ca lại tụt nữa rồi! Còn thuốc không? Tìm mau lên! Cứ tụt như vậy nữa thì Thần ca không chống đỡ nổi đến khi về căn cứ đâu!"

Ai không chống đỡ được?

Diệp Tiêu mờ mịt nghĩ, hình như Lăng Thần bị thương, không đúng, không chỉ là bị thương, hình như hắn...... Đã chết.

Cái rét lạnh mà lời nói này mang lại dường như xuyên qua từng kẽ nứt trong xương, khiến toàn thân cậu run lên.

Lăng Thần không thể chết được...... Tuyệt đối không thể chết được!

Đột nhiên, cả thế giới dường như bị ấn nút tạm dừng, gió ngừng thổi, máu từ vết thương ngừng chảy, lá rơi dừng lại giữa không trung, cậu đứng đó, một giọng nói điện tử máy móc vang lên bên tai cậu, "Cậu hy vọng anh ấy có thể tiếp tục sống phải không?"

"Phải." Cậu nghe thấy mình đã trả lời như vậy.

Điện tử tin tức ra cái thứ hai vấn đề, "Tôi là Noah, ý thức của hệ thống Noah. Chúng ta làm một cuộc giao dịch nhé?"

"Được."

"Giao dịch hoàn tất."

"Con mẹ nó, nhiệt độ cơ thể của Thần ca đang giảm xuống! Phải mất bao lâu nữa mới đến nơi đâyyy?"

"Đã liên lạc với giáo sư Bạch rồi, đội ngũ y tế đã được phái đi!"

Bên tai cậu vang lên những âm thanh ồn ào, những giọng nói, tiếng lốp xe chạm đất và tiếng gió gào thét xa xa. Diệp Tiêu miễn cưỡng tập trung chú ý, cau mày cẩn thận phân biệt, người vừa nói hình như là Giang Xán Xán và Giang Mộc, vậy thân nhiệt của ai đang giảm xuống?

Tiếng của Giang Xán Xán lại lần nữa vang lên, khàn khàn có chút nghẹn ngào, "Lăng Thần, con mẹ nó anh mà dám tắt thở một tiếng, Xán gia em cho dù có phải xuống mười tám tầng địa ngục cũng phải mang anh về!"

Diệp Tiêu đột nhiên mở mắt, ánh đèn đâm vào mắt khiến cậu đau nhức.

Không khí đọng lại ở chóp mũi cậu tràn ngập mùi máu tanh, cậu có thể cảm nhận được có một cánh tay đang ôm chặt eo mình - chính là Lăng Thần.

Giang Xán Xán đến gần và thấy Diệp Tiêu mở mắt, vẻ mặt cậu đầy mơ hồ. Chóp mũi gã đau xót, "Bạn nhỏ ơi tạm thời em đừng động đậy nhé."

Diệp Tiêu không động đậy, chỉ nhìn gã, đôi mắt tròng đen trắng rõ ràng.

Hít một hơi, giọng Giang Xán Xán khàn khàn, giải thích đại khái, "Tụi anh ở phía trên nhận thấy dưới bãi thử nghiệm xảy ra vụ nổ, sợ mọi người gặp chuyện gì nên nhay chóng chạy xuống. Một nửa lối vào đã sụp đổ, đợi tụi anh chạy đến chỗ cao hơn thì nhận thấy bên trong đã sụp hoàn toàn, mọi người đều ngã xuống nước." Gã giơ tay mô tả, "Nước đều là màu đỏ, bị máu nhuộm đỏ."

Giang Xán Xán lau mặt, "Giáo sư Lăng mặc áo giáp chống nổ, cánh tay phải và đùi phải bị gãy xương, đầu đập vào vách đá bị thương nên ngất đi rồi. Bảy người khác cũng bị thương, có nặng có nhẹ nhưng đều có thể sống. Cũng chỉ có Thần ca ——"

Gã không nói tiếp được nữa, quay lưng lại.

Cổ họng Diệp Tiêu khô khốc, cậu nhìn bóng lưng Giang Xán Xán, hỏi, "Anh ấy làm sao? Vì sao anh lại khóc? Còn em thì sao, vì sao em không bị thương?"

Khi tỉnh dậy, cậu đã biết mình không bị thương, thậm chí da thịt cũng không bị rách một chút nào.

Cậu bàng hoàng nghĩ rằng một vụ nổ kinh thiên động địa như vậy mà cậu cũng không hề có một vết xước.

Bởi vì có người dùng thân thể mình làm lá chắn để bảo vệ cậu khỏi mọi tổn hại.

Đây là lần thứ mấy rồi?

Hai mắt Giảm Lan cũng đỏ hoe, cô hít mũi, "Lúc tìm được hai người, Thần ca ôm em rất chặt, tay anh ấy toàn là máu nhưng vẫn ôm chặt eo em. Bọn chị muốn gỡ tay anh ấy ra nhưng chỉ cần gỡ ra một xíu cơ bắp anh ấy sẽ siết chặt, vết thương lại chảy máu......

Trên người anh ấy chỗ nào cũng bị thương, vết thương nào cũng vừa lớn vừa sâu, vết thương cũ trên eo nứt toác ra. Thuốc trên xe không nhiều lắm, bọn chị đã tiêm thuốc cầm máu, cũng bôi thuốc băng bó lại, không biết có thể chống đỡ được tới lúc về căn cứ không."

Diệp Tiêu nhìn đôi mắt Giảm Lan, lại nhìn bóng lưng Giang Xán Xán, còn cả quai hàm căng chặt của Giang Mộc, giọng khàn khàn, "Ừm, em không động đậy, em không động đậy đâu."

Xe bọc giáp phóng nhanh trong đêm, Giảm Lan không bị thương nên cô lái xe.

Diệp Tiêu vẫn lặng lẽ dựa vào Lăng Thần, không động đậy một ngón tay. Toàn thân cậu đầy máu từ vết thương của Lăng Thần tràn ra, trong khoảng thời gian này có mấy lần nhịp tim của Lăng Thần lại yếu đi, da thịt trở nên lạnh lẽo. Diệp Tiêu thấp giọng nói với hắn, cũng không biết rốt cuộc cậu đã nói cái gì, sau khi nhiệt độ cơ thể Lăng Thần lại tăng lên, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Giang Xán Xán ngồi bên cạnh, "Thần ca là quái vật, khả năng hồi phục rất mạnh, chắc chắn sẽ không chết trên đường đi."

Trước đó, dường như gã chưa bao giờ nghĩ tới Lăng Thần sẽ chết —— Lăng Thần thường xuyên bị thương, nhưng cho dù có bị thương, hắn cũng có thể dẫn anh em lật đổ sào huyệt của kẻ địch.

Hắn giống như một tín ngưỡng kiên định nhất, để mọi người chỉ cần nhìn hắn là có thể trở nên mạnh mẽ hơn.

Ngày hôm nay Giang Xán Xán mới nhận ra, Lăng Thần sẽ chết, dẫu hắn có mạnh mẽ nhường nào cũng chỉ là một con người mà thôi.

Gần trưa ngày hôm sau, xe y tế từ căn cứ tạm thời đến, các quân y vội vã lên xe cùng dụng cụ và thuốc men. Sau khi kiểm tra số liệu cơ bản, "Truyền máu ngay lập tức." Nói xong, quân y liên tục tiêm cho Lăng Thần ba mũi, "Vết thương rất nghiêm trọng, người khác có lẽ sẽ ngạt thở, nhưng ý thức muốn sống của anh ấy rất mạnh mẽ, thể trạng rất tốt, không chết được đâu."

Nửa đêm, hai chiếc xe lần lượt đỗ ở căn cứ tạm thời. Lăng Thần được đặt lên cáng và khiêng xuống, Diệp Tiêu sau đó nhảy ra khỏi xe, cả người đầy máu.

Cậu nhìn thấy Bạch Hoành Vân khoác áo dài trắng phòng thí nghiệm, chần chờ hai giây mới bước qua, "...... Cháu xin lỗi."

Bạch Hoành Vân bước lên ôm lấy Diệp Tiêu, "Còn sống quay về là được, quay về là được rồi......"

Lăng Thần trực tiếp được đưa vào phòng cấp cứu, Diệp Tiêu muốn đứng ở cửa chờ thì bị Bạch Hoành Vân kiên quyết đẩy vào phòng tắm, "Đã chuẩn bị quần áo sạch sẽ cho cháu rồi, cháu cũng không muốn Lăng Thần lo lắng có đúng không?"

Diệp Tiêu im lặng gật đầu.

Bạch Hoành Vân cười, giọng điệu chắc chắn, "Thằng bé không dễ chết thế đâu, chúng ta phải tin tưởng thằng bé."

"Vâng."

Cửa phòng tắm "cạch" một tiếng đóng lại, Bạch Hoành Vân dựa người vào tường không đi.

Không lâu sau, bà nghe thấy tiếng nức nở và tiếng khóc từ bên trong truyền ra, ẩn trong tiếng nước chảy ào ạt, không còn rõ ràng cho lắm.

Phát ti3t ra là được. Bà lau khóe mắt rồi bước về phía phòng cấp cứu.

Diệp Tiêu trải qua ba ngày tiếp theo trong trạng thái bàng hoàng. Lăng Thần ở trong phòng cấp cứu tròn bảy tiếng mới được đẩy ra ngoài, sau đó, cậu ôm trường đao canh giữ bên giường Lăng Thần, lúc tỉnh thì cậu ngơ ngác nhìn Lăng Thần. Thật sự không thể chịu được thì tựa đầu vào tay Lăng Thần mà ngủ.

Giang Xán Xán bưng cơm trưa đi vào, cố ý thả giọng cho thật dịu dàng, "Giáo sư Bạch tự mình làm cơm chiên thịt đấy, thơm lắm!"

Phản ứng của Diệp Tiêu có chút chậm, mãi hồi lâu sau mới nói, "Em không đói."

Nụ cười của Giang Xán Xán không hề thay đổi, "Chẳng phải Thần ca đã nói bạn nhỏ phải ăn uống đàng hoàng mới được sao." Nói xong thì đẩy cơm chiên qua.

Diệp Tiêu đưa tay cầm lấy, cầm thìa lên ăn, cẩn thận ăn đến hạt cơm cuối cùng.

Giang Xán Xán cầm đ ĩa không ra khỏi phòng bệnh, nhìn Giảm Lan chờ ở bên ngoài, "Ăn rồi."

Giảm Lan vỗ tay lên ngực gã một cái, nhỏ giọng nói, "Lợi hại quá!"

Giang Xán Xán cười khổ, "Ôi sao anh thấy bọn họ đáng thương quá." Gã quay đầu nhìn cửa phòng bệnh, "Thật ra muốn Diệp Tiêu ăn hay uống rất dễ, chỉ cần nói Thần ca đã từng nói bạn nhỏ phải ăn cơm, phải uống nước, phải ngủ đủ bảy tiếng, em ấy đều sẽ nghe, cũng đều làm hết."

Giảm Lan im lặng một lát, "Đi thôi, mở họp thay cho Thần ca. Ông nội của em về rồi, còn mang những thành viên còn lại của Du Long, Liệp Báo và đội dự bị về. Nghe nói trên đường trở về còn tiện đường đến bãi thử nghiệm xem thì đúng phải người của Thánh Tài cùng trung tâm chỉ huy cũng đến đó để tìm tài liệu về vũ khí hóa học."

"Có thắng không?"

"Thắng." Mặt mày Giảm Lan kiên nghị, "Bên phía Giáo sư Bạch, lõi khu vực trung tâm đã có tiến triển. Tất cả rồi sẽ tốt lên thôi có đúng không?"

Giang Xán Xán gật đầu, "Ừ, tất cả rồi sẽ tốt lên thôi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK