• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chờ khi nào muội khỏe hẳn, trẫm sẽ cho muội, mẫu phi và cả tên ám vệ đó rời đi, được không?”

Bàn tay ẩn trong chăn siết chặt, ta không dám tin, Lệnh Doanh lại dễ dàng tha cho chúng ta như vậy.

“Tại sao? Ngươi tốt bụng đến vậy sao?”

Lệnh Doanh đặt bát thuốc xuống, nhét vào miệng ta một viên mứt quả: “Bởi vì có người đã thay muội hoàn thành nhiệm vụ rồi.”

Nói xong hắn ta liền xoay người rời đi.

Cẩm Hân

Ta nhìn chằm chằm bóng lưng hắn ta, sững sờ hồi lâu.

Có người đã hoàn thành nhiệm vụ rồi.

Là Minh Sơ sao?

Thẩm Nghiễn Chu, c.h.ế.t rồi sao?

Khi ta nhìn thấy Minh Sơ, hắn đang dưỡng bệnh trong phòng, một chân bị tê cóng, đến giờ vẫn chưa thể xuống giường được, ta nhìn hắn, trong lòng chua xót, lao thẳng  vào lòng hắn.

“Minh Sơ, xin lỗi chàng.”

Hắn run rẩy lấy từ trong n.g.ự.c áo ra một chiếc khăn tay, trên đó thêu hình mặt trời mọc, nhẹ nhàng lau nước mắt cho ta.

“Chủ tử, người nhớ ra rồi sao?”

Ta gật đầu, kỳ thực từ lúc trở về từ Khâu Hoài Sơn, trong đầu ta đã xuất hiện những mảnh ký ức xa lạ.

Từng mảnh từng mảnh một, nhưng ta lại không thể ghép chúng lại thành một đoạn ký ức hoàn chỉnh, cho đến khi ở trong tuyết hôm đó.

Ta mới phát hiện ra, ký ức của ta đã sai, ngay cả ký ức cũng có thể lừa người.

Ta hỏi hắn: “Minh Sơ, lời chàng nói trong ngày tuyết hôm đó còn tính nữa không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK