Ngoại truyện của Thẩm Nghiễn Chu
1
Ta có một bí mật, không ai biết, kỳ thực ta là người trọng sinh.
Từ nhỏ ta đã là một hoàng tử không được sủng ái ở Khương Quốc, người duy nhất đối xử tốt với ta chỉ có ma ma và Hoàng hậu nương nương, tâm nguyện của ta chính là có thể dùng sức mạnh của bản thân để bảo vệ đất nước.
Từ năm mười bốn tuổi, ta đã khoác áo giáp ra trận, chinh chiến tứ phương, trải qua vô số trận chiến, bá tánh dần dần gọi ta là Chiến thần tướng quân, ta cũng nhờ quân công mà được phong làm Thái tử.
Chỉ có ta biết, tất cả những điều này đều là do m.á.u xương của vô số binh lính đổi lấy, bao nhiêu gia đình ly tán, bao nhiêu người dân phải tha phương cầu thực, nếu có thể, ta rất mong thế gian này không còn chiến tranh.
Lịch Quốc vẫn luôn dòm ngó Khương Quốc, vào mùa xuân năm Thiên Khải thứ 24, bọn họ đã đem quân tấn công Khâu Hoài Sơn.
Năm đó, hai bên giao tranh ác liệt, vô số người dân rơi vào cảnh màn trời chiếu đất, ta gặp một tiểu cô nương ở ngoài chiến trường.
Cẩm Hân
Nàng co rúm người, trốn trong đống cỏ khô, mặt mũi lấm lem bụi bẩn, nhưng đôi mắt long lanh lại ẩn chứa tâm sự.
Ta đưa tay ra, dẫn tiểu cô nương về Đông Cung.
Lúc đầu khi gặp ta, tiểu cô nương ấy có vẻ rất sợ hãi, rụt rè không dám nói chuyện, hỏi gì cũng lắc đầu bảo không biết.
Ngô phó tướng nói nhất định có trá, một tiểu cô nương yếu đuối mong manh đến vậy, sao có thể sống sót trong núi thây biển lửa, chắc chắn là gián điệp của Lịch quốc.
Ta không phủ nhận cũng không đáp lời, vẫn đưa nàng về Đông Cung, đặt tên cho nàng là Chưởng Châu.
2
Sau đó, trong những ngày tháng chung sống, ta dần dần yêu tiểu cô nương ấy.
Ta muốn cưới nàng làm vợ, muốn cùng nàng sống trọn đời, muốn nàng trở thành cô gái hạnh phúc nhất thế gian.
Nàng ấy nghe xong, có chút do dự, nhìn thẳng vào mắt ta, dường như có điều khó nói.
Nàng hỏi ta nếu nàng giấu ta chuyện gì, liệu ta có giận nàng không.
Ta mỉm cười, đưa tay gạt nhẹ sống mũi nàng, sao ta có thể giận nàng chứ, nàng là bảo bối của ta, là cô gái mà ta muốn dùng tính mạng để bảo vệ.
Nàng ấy cười rạng rỡ, vào mùa thu năm đó, nàng khoác lên mình phượng bào khăn quàng vai, gả cho ta.
Nàng vẫn giống như trước khi thành thân, vừa tinh nghịch vừa ranh mãnh, nhưng lại thường xuyên ngẩn người nhìn ra cửa sổ khi ta không để ý, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Dần dần ta phát hiện ra, nàng không vui, nàng đang đau khổ, ta nghĩ đủ mọi cách để cho nàng vui, nhưng nụ cười của nàng chưa bao giờ chạm đến đáy mắt.
Sau đó, Từ Chỉ Quân tìm đến ta, nói có chuyện muốn bàn bạc.
Nhưng ta và nàng ta không có gì để nói, cho đến khi nàng ta lấy ra bức tranh Mười hai Thiết Giáp, trong đó có một bức là hình của Chưởng Châu.
Ta nhìn đôi mắt trống rỗng, vô hồn của nàng, tim như thắt lại.
Chưởng Châu của ta, nàng đã phải chịu bao nhiêu khổ cực.