Một người tốt bụng, vui tính và chân thành. Một người yêu anh.
Anh cảm thấy mọi sự cố chấp và nghi ngờ trước kia của mình đã sụp đổ hoàn toàn. Khi đôi mắt ấy chăm chú nhìn vào anh, anh không thể không tin tưởng.
Minh Dục nói: “Tôi mới là người nên nói lời xin lỗi mới đúng… Là tôi quá nhạy cảm, xúc động, xin lỗi em. Vì có những chuyện tôi… tôi đã từng trải qua, cho nên rất khó kiểm soát được suy nghĩ của mình. Nhưng tôi đang cố gắng sửa đổi, xin hãy tin tôi.”
“Anh không sai.” Phương Thư Giai đáp, “Em là bác sĩ của anh. Em phải giúp anh hồi phục mới đúng.”
Hắn duỗi tay nắm lấy bàn tay Minh Dục, Minh Dục giật mình hỏi: “Em đang làm gì vậy?”
“Nắm tay đó!” Phương Thư Giai thẳng thắn nói, “Với mối quan hệ của chúng ta, chẳng lẽ không thể nắm tay sao?”
Hắn lại nhỏ giọng than thở, “Tất cả đều là lỗi của em, suýt chút nữa đã đánh mất anh rồi. Vậy còn anh, lúc trước anh định làm thế nào, tính cả đời này sẽ không gặp em ư?”
“Làm bạn đi.” Minh Dục suy nghĩ một chút “Như vậy thì sẽ không đến mức cả đời này không gặp mặt nữa.”
“Bạn?!” Phương Thư Giai hét lớn, “Tên L anh định biến mất vĩnh viễn đấy hả? Đây là tình đầu của em đấy. Anh không định giải thích gì cả sao!”
Minh Dục bất lực nói, “Nếu như em thật sự để ý thì phải làm sao? Biết rồi thì cũng suy sụp. Tốt hơn hết là cứ để tôi đóng vai một thằng tệ bạc đi.”
“Đồ ngốc.” Phương Thư Giai kéo tay anh chặt hơn: “Anh cứ luôn nghĩ xấu về em.”
“Anh… chỉ phòng trước thôi.” Minh Dục nói, “Anh đã kể với em rồi mà. Bạn trai cũ của anh phát hiện ra vấn đề ấy sau khi yêu nhau. Anh ta… rất để ý đến điều này.”
Phương Thư Giai đặt bàn tay còn lại của mình lên lưng Minh Dục, yên lặng chờ đợi anh nói tiếp.
“Nói sao nhỉ… anh ta là người tốt.” Minh Dục suy nghĩ một chút, “Trước khi lên giường, chúng tôi đã từng rất vui vẻ.”
Tuy Phương Thư Giai đã biết L có người yêu cũ, nhưng Minh Dục đang ngồi trước mặt hắn, nắm tay hắn và nhắc tới “tình cũ” vẫn khiến cho Phương Thư Giai cảm thấy ghen ghét với tên đàn ông kia không thôi.
Minh Dục nói: “Anh ta để tôi làm top. Tôi thực sự đã rất cố gắng hết sức rồi, song kết quả lại vô cùng tồi tệ. Tôi cũng đã uống thuốc, hoặc là làm những chuẩn bị khác, nhưng cuối cùng vẫn không được, là cơ thể tôi có vấn đề.”
Phương Thư Giai cảm thấy tay Minh Dục đang siết chặt lại, hắn có thể cảm nhận được lớp mồ hôi nhớp nháp ở trong lòng bàn tay anh. Hắn nắm tay đối phương bày tỏ sự động viên: “Không sao đâu, không phải lỗi của anh.”
“Vì chuyện này mà anh ta chia tay với tôi.” Minh Dục tiếp tục nói, “Tôi đã cố gắng níu kéo, nhưng em biết rồi đó, đổi lại chỉ là những lời… xúc phạm. Lúc đó, anh ta là người mà tôi vô cùng ngưỡng mộ, vì vậy mà tôi đã mất một khoảng thời gian rất dài chẳng thể vực dậy nổi.”
Phương Thư Giai âm thầm nghiến răng nghiến lợi, tên đàn ông chó đẻ không có mắt! Nhưng bề ngoài vẫn nhẹ nhàng trấn an Minh Dục: “Tất cả đều đã qua rồi.”
“Em biết đấy, có thể tìm được một người yêu đồng giới hợp ý là chuyện chẳng hề dễ dàng gì. Khi đó vẫn còn trẻ, tôi thực sự không thể chịu thêm lần đả kích thứ hai, cho nên tôi có chút nghi ngờ về mọi người, kể cả em. Mong em có thể cho tôi chút thời gian để tôi từ từ thay đổi.”
Minh Dục vẫn không ngừng tự trách bản thân. Phương Thư Giai vô cùng đau lòng, hắn không khỏi tức giận với gã đàn ông xáo rỗng chết tiệt kia. Những lời an ủi dường như nhạt thếch, Phương Thư Giai đang định ôm Minh Dục thì mồn lèo Đản Đản đã ăn uống no say bỗng chốc nhảy lên ghế sô pha, chen vào khoảng trống giữa hai người bắt đầu mè nheo: “Meo meo–“
Loài người kia, đừng có nói chuyện nữa mà hãy chú ý đến ta đi!
Phương Thư Giai chỉ vào mũi Đản Đản, nghiến răng nghiến lợi nói: “Trần Đản Đản, mày đừng có mà phá đám! Chuyện yêu đương của tao, tên thái giám như mi xen vào làm cái gì!”
Đản Đản quen được cưng chiều từ bé chẳng biết xem mặt đoán ý, ngang ngược gào lên rồi cọ cọ vào người Phương Thư Giai. Minh Dục hiếm khi bị chọc cười, Phương Thư Giai dứt khoát ôm Đản Đản lên đùi, săn sóc mát-xa toàn thân cho nó.
Hắn vỗ nhẹ vào mông Đản Đản, tạo ra tiếng động như vỗ vào một trái dưa hấu chín.
“Anh đoán xem con mèo này nặng bao nhiêu?” Phương Thư Giai hỏi.
Tuy Minh Dục không biết hắn hỏi câu này để làm gì, nhưng anh vẫn xem xét kỹ rồi đáp, “5 kg?”
“6 kg lận đó!” Phương Thư Giai nói, “Nhưng lần đầu tiên nhặt nó về, nó chỉ bé bằng bàn tay. Có mỗi da bọc xương, mặt gầy như thể không có luôn.”
Lần này đến lượt Minh Dục yên lặng lắng nghe. Phương Thư Giai nói tiếp: “Là do sinh viên trong trường chúng ta nhặt được. Lúc đó cũng là mùa thu, nó mắc phải dịch hạch. Những sinh viên tình nguyện đã góp tiền đưa nó đến bệnh viện. Dịch hạch, viêm khí quản, mắt cũng bị viêm và chảy mủ, cơ bản là bệnh gì có thể mắc thì đều mắc phải, lành ít dữ nhiều, khó mà sống sót.”
“Lúc đó, các bạn sinh viên đã đi tìm người nhận nuôi, thầy nhìn trúng tên nhóc gầy gò và xấu xí này, ngày nào cũng chạy đến bệnh viện để thăm nó. Sau này khỏi bệnh thì em đưa nó về nhà, nó không mắc bệnh vặt gì nữa, chỉ là đôi lúc hay tiểu bậy, ị bậy.”
Nói đến đây, Phương Thư Giai thở dài:” Vì vậy, em đã vô tình nuông chiều nó thành một con lợn. Bây giờ hai chân sau của nó không còn linh hoạt nữa, đây là di chứng của dịch hạch. Thầy em thường nói đây là lý do mà nó ít vận động, nên mới béo lên như vậy.”
Đản Đản thậm chí còn không biết có người đang nói xấu nó, cực kỳ vô tư, thoải mái mà ngáy ngủ. Phương Thư Giai vuốt ve đầu nó: “Thế nhưng đối với một con mèo nhỏ khó tính như vậy, em vẫn không cảm thấy phiền phức. Ai bảo em cưng nó đến thế, nuôi nó thành một con mèo bị ngải heo quật khỏe mạnh đáng yêu?”
“Mà anh…” Hắn vừa nói vừa chạm vào đầu Minh Dục, “Thật ra anh cũng chỉ là một chú mèo to xác mà thôi!”
Minh Dục bị hắn làm cho sững sờ, một lúc sau liền cảm thấy nóng bừng cả mặt. Một cảm giác được yêu, hoàn toàn khác với cảm giác khi yêu đương cùng Triệu Khi Thanh cách đây đã rất lâu. Anh cảm thấy lồng ngực mềm nhũn, tràn ngập ấm áp, trái tim anh như đang đáp xuống một đám mây làm từ kẹo bông gòn.
Không ngờ sẽ có khoảnh khắc anh có thể thẳng thắn nói với người yêu về những khuyết điểm của bản thân cùng quá khứ không thể chịu đựng nổi. Tất cả những điều ấy cũng giống như câu chuyện của chú mèo con này. Anh không cần phải che giấu bí mật, không cần lo lắng được mất, không cần phải liều mình trả giá cảm tình để nhận lại hồi đáp.
Phương Thư Giai ngây ngốc nhìn anh, sau đó nhắc nhở nói: “Chẳng phải anh nên…thể hiện một chút gì đó sao?”
“Cái gì?”
“Thì giống như em đó!” Phương Thư Giai nói,” Ví dụ như… anh thích em ở điểm nào?”
Minh Dục bật cười.
“Xin lỗi, tôi quá kích động rồi.” Anh nói, “Đồng chí Phương Thư Giai, em có muốn làm bạn trai của tôi không?”
Phương Thư Giai trả lời ngay lập tức: “Yes, I do. Bất kể là giàu hay nghèo, khỏe mạnh hay bệnh tật…. Thôi, để em chứng minh nó bằng hành động thực tế luôn nhé.”
Đản Đản bị lạnh nhạt hồi lâu, bất mãn mà ngoác miệng gào to. Phương Thư Giai nói: “Người lớn đang nói chuyện, trẻ nhỏ đừng xen vào!” Hắn che mắt Đản Đản lại, rồi đặt lên môi Minh Dục một nụ hôn.
“Chuyện người lớn, trẻ con không được nhìn.”