Triệu Thời Thanh cười nói: “Chào cậu.”
Minh Dục thì ngoảnh mặt làm ngơ, dứt khoát nhấc chân bước vào phòng, ngay cả một ánh mắt cũng chẳng buồn lưu lại.
Triệu Thời Thanh cũng không để bụng, thoải mái đi vào theo. Phương Thư Giai nhìn trái ngó phải, chí ít bây giờ hắn cũng có thể xác định được một chút —— Minh Dục quả thật không có nhằm vào mình.
Hầu hết những người ở đây đều đã quen biết nhau, cho nên mọi người chỉ giới thiệu sơ qua về bản thân. Mà Phương Thư Giai chơi thân với Hà Dao từ trước cũng không tính là hoàn toàn xa lạ, vì vậy mọi người rất mau đã thân thiết mà chuyện trò với nhau.
Trong số đó, phần giới thiệu của Minh Dục là ngắn gọn nhất: “Minh Dục, tốt nghiệp ngành thương mại, chủ tịch câu lạc bộ khóa 11.”
Phương Thư Giai bèn bắt chước phong cách của Minh Dục, nói: “Phương Thư Giai, tốt nghiệp ngành y, dân thất nghiệp khóa 11.”
“Cậu với Tiểu Minh quen nhau à?” Triệu Thời Thanh hỏi, “Vừa nãy tôi thấy hai người trò chuyện rất vui vẻ.”
“Coi như là có quen biết.”
Triệu Thời Thanh cười nói: “Thật là hiếm có. Tiểu Minh ngày thường bận rộn như vậy, hình như từ hồi học đại học đã rất ít kết bạn rồi.”
Vừa dứt lời, Phương Thư Giai liền cảm nhận được ánh mắt uy hiếp bắn tới từ phía đối diện. Hắn nhìn Minh Dục một hồi, thong dong nói: “Công việc có liên hệ, tình cờ quen biết mà thôi.”
Nói xong còn chớp chớp mắt với Minh Dục —— Lo cái gì, tôi đây cũng không bán đứng anh.
Minh Dục lúc này mới rũ mắt xuống, Triệu Thời Thanh như có chút suy tư mà nhìn hai người đang liếc mắt đưa tình với nhau, nói với Phương Thư Giai: “Thư Giai về sau cũng có thể thường xuyên tới đây. Nhóm em gái khóa dưới hẳn là hoan nghênh cậu lắm đấy —— Mà cậu vẫn độc thân đúng không?”
“À, em……” Phương Thư Giai nhất thời nghẹn lời, “Em có người mình thích rồi.”
“Vậy à? Xin lỗi nhé.” Triệu Thời Thanh cười cười, “Thật là ngại quá.”
Mặc dù Triệu Thời Thanh học khoa học công nghệ, nhưng người cũng giống như tên, luôn toát lên khí chất ôn hòa, nho nhã. Hai người bọn họ đều đeo kính, nhưng Triệu Thời Thanh mang tới cảm giác hòa nhã, phong độ, đầy trí thức, trong khi Minh Dục lại càng có vẻ mặt người dạ thú.
So với việc phải tiếp xúc với Minh Dục, Phương Thư Giai cảm thấy trò chuyện với Triệu Thời Thanh tựa như được đắm mình làn gió xuân, nói: “Không sao! Thật sự có thể thường xuyên đến đây ư? Lúc học đại học em cực kỳ ngưỡng mộ tiền bối, không nghĩ tới sẽ có cơ hội được ngồi chung với anh, quả thật là kích động vô cùng.”
Minh Dục ngồi đối diện không khỏi nhíu mày lại —— Người này, sao ai cũng ngưỡng mộ hết vậy?
“Vậy ư?” Triệu Thời Thanh tỏ vẻ rất kinh ngạc, “Thế thì vinh hạnh quá, ở trong trường chúng ta, tôi chỉ là một người hết sức bình thường, không có gì đáng để ngưỡng mộ cả.”
“Tiền bối anh lại khiêm tốn rồi!” Phương Thư Giai nói, “Đến bây giờ em vẫn còn nhớ như in lúc mình vừa nhập học đã xem anh biện luận giành học bổng hạng nhất, thực sự quá lợi hại, làm cho em chấn động đến ngu người luôn!”
Nhất thời trên bàn vang lên những tiếng cười vui vẻ, chỉ có một mình Minh Dục là tỏa ra khí lạnh.
Ha! Ngoài miệng nói ngưỡng mộ anh, nhưng anh trông thế nào lại chẳng nhớ rõ, còn ngưỡng mộ Triệu Thời Thanh thì ngay cả bài biện luận bao nhiêu năm trước của người ta vẫn nhớ rõ mồn một. Quả nhiên là thích Triệu Thời Thanh mà! Anh thì kém Triệu Thời Thanh chỗ nào cơ chứ?
Minh Dục cũng hòa vào không khí vui tươi của mọi người, cong môi nở nụ cười: “Nhiều năm như vậy, vẫn là phó giáo sư Triệu anh được mọi người yêu thích nhất.”
Thoạt nhìn có vẻ rất thờ ơ, nhưng chữ “phó” kia lại được nhấn thật mạnh.
Phương Thư Giai phát hiện, hình như đây là lần đầu tiên hắn tận mắt nhìn thấy Minh Dục cười, chỉ là nụ cười này lại rất lạnh lẽo. Nếu như ngoài cười trong không cười, chẳng thà không cười còn hơn.
Hà Dao lẳng lặng gửi tin nhắn qua: “Sao tôi cứ có cảm giác…… đàn anh Tiểu Minh hình như có chút nhằm vào ông nhỉ.”
Đàn anh Tiểu Minh? Phương Thư Giai nhạy bén tóm được cái xưng hô này. Hắn cứ tưởng “Tiểu Minh” mà Triệu Thời Thanh gọi cũng giống như cách gọi Tiểu Trương, Tiểu Lý, không ngờ đây lại là biệt danh của Minh Dục. Một người nghiêm túc, lạnh lùng như Minh Dục lại có cái biệt danh giản dị, hàm hậu như vậy, tuy không hài hòa nhưng lại có chút đáng yêu.
[ Phương Thư Giai: Không phải bà nói anh ta đối xử với ai cũng đều như vậy sao? ]
[ Hà Dao: Lúc trước học đại học cũng không có khoa trương như vậy, chỉ là không thích cười, khi làm việc thì tương đối nghiêm khắc mà thôi…… ]
[ Phương Thư Giai: Có thể là do sau khi trải qua sự tra tấn của xã hội, tính tình càng trở nên tệ hơn. ]
[ Hà Dao:? Lúc đi làm quái gở như vậy, thật sự sẽ không bị đánh chết sao?]
Đúng lúc này, một cô gái cất tiếng đánh vỡ cục diện xấu hổ: “Anh Tiểu Minh không hay đọc tin nhắn trong nhóm đúng không? Tin tức lạc hậu quá, Thời Thanh tiền bối đã thăng chức thành giáo sư rồi.”
Ánh mắt Minh Dục rốt cuộc cũng nhìn về phía Triệu Thời Thanh.
“Vậy à?” Anh lại nở nụ cười, “Ngại quá, không kịp chúc mừng anh.”
Triệu Thời Thanh vẫn ôn hòa đáp: “Cảm ơn cậu, hiện tại cũng không muộn.”
Không khí càng ngày càng gượng gạo, Phương Thư Giai rốt cuộc cũng phát hiện ra điểm bất thường.
[ Phương Thư Giai: Tôi cảm thấy…… người đàn anh Minh Dục nhắm vào, không phải tôi. ]
Hắn đang cúi đầu buôn chuyện với Hà Dao, bất chợt nghe thấy Minh Dục nói: “Thư Giai, cậu thử nói xem?”
Phương Thư Giai:?!
Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, đối diện với Minh Dục đang mỉm cười. Lần đầu tiên hắn nghe thấy Minh Dục gọi mình là “Thư Giai”, chỉ có điều xưng hô thân mật như vậy lại kết hợp với một nụ cười nguy hiểm, khiến cho hắn nổi hết cả da gà da vịt.
Anh giai à, đừng cười nữa, xin anh đó.
Tại sao hắn lại có ảo giác Minh Dục không nhằm vào mình chứ? Phương Thư Giai nghiêm túc mà suy nghĩ lại. Hắn phải nói cái gì! Có cái gì đáng nói cơ chứ! Vì sao đột nhiên lại điểm danh hắn!
Tuy trong lòng đã chửi thề cả vạn lần, song trên mặt Phương Thư Giai vẫn treo lên một nụ cười hiền lành: “Đàn anh Thời Thanh quá lợi hại, đúng là tuổi trẻ có triển vọng, không hổ là niềm kiêu ngạo của đại học C chúng ta!”
“Quá khen rồi, đều là nhờ nhà trường đào tạo tốt cả.”
Cả ba mang theo nụ cười đầy giả tạo mà nhìn nhau, sau đó cũng có người vội vàng lên tiếng giải hòa. Bữa tiệc dần dần đi vào quỹ đạo, Minh Dục bảo trì hình tượng đóa hoa cao lãnh không nói một lời, Triệu Thời Thanh nói chuyện vui vẻ với mọi người, Phương Thư Giai thì ngoan ngoãn đi theo Hà Dao.
Đến giờ ăn cơm, Triệu Thời Thanh nhìn đồng hồ, nói: “Cũng không còn sớm nữa, mọi người cùng nhau ăn một bữa nhé.”
“Tôi không đi được rồi.” Minh Dục nói, “Buổi chiều còn có việc.”
“Chúng ta ăn ở nhà ăn của sinh viên, tiện thể đưa mọi người quay lại thời đại học luôn.” Triệu Thời Thanh nói, “Sẽ không lãng phí quá nhiều thời gian đâu.”
Mọi người đều sôi nổi giữ người lại: “Đàn anh Tiểu Minh khó lắm mới đến được một lần, đừng có về sớm như vậy mà!”
Minh Dục vì thế mà miễn cưỡng nán lại, ngồi tại chỗ xử lý email. Chờ đến khi anh ngẩng đầu lên, mọi người gần như đã đi hết, chỉ còn Triệu Thời Thanh đang thu dọn đồ đạc.
Tâm trạng Minh Dục trầm xuống, đứng lên chuẩn bị rời đi. Triệu Thời Thanh đột nhiên mở miệng gọi anh lại: “Tiểu Minh —— gần đây bận lắm ư? Lần trước nghe nói cậu sắp thăng chức hay là muốn đổi công ty mà?”
“Sao giáo sư Triệu lại biết nhiều vậy?” Minh Dục nói, “Tôi không thăng chức cũng không đổi công ty, khiến anh hao tổn tâm tư rồi.”
“Àiii… ” Triệu Thời Thanh thở dài, “Khách sáo với tôi như vậy làm cái gì?”
“Giáo sư Triệu thân thiết với tôi như thế làm cái gì?” Minh Dục hỏi lại, “Dựa vào thành tựu hiện tại của anh, chắc hẳn không cần lôi kéo làm quen với tôi đâu nhỉ.”
“Tiểu Minh ——” Triệu Thời Thanh nói, “Lôi kéo làm quen gì chứ? Dù sao lúc đi học, quan hệ của chúng ta cũng khá tốt mà.”
“Vậy sao?” Minh Dục châm chọc ném xuống hai chữ, lạnh lùng mà xoay người rời đi.