Trần Tuân cúi đầu ngồi ở bàn làm học, không biết đang làm gì, không trả lời. Trần Mặc đi qua, mới phát hiện anh trai mình đang đọc một cuốn sách gốc bằng tiếng Anh. Cuốn sách đó là về nghiên cứu tin tức tố của ba loại giới tính ABO. Mặc dù sự hấp dẫn lẫn nhau của các loại tin tức tố đã được mọi người biết đến, nhưng vẫn còn nhiều lĩnh vực chưa được khám phá. Cuốn sách này vô cùng dày, bởi vì nó chứa một số kết quả nghiên cứu mới, vậy nên hiện tại chưa có bản dịch nào, Trần Mặc mỗi lần đọc nó đều tốn rất nhiều thời gian và công sức.
Thế nhưng, Trần Tuân đang dịch cuốn sách này, trước mặt đặt một quyển sổ tay, giấy nháp, một cuốn từ điển và một máy tính. Sổ tay đã được viết hơn nửa quyển.
“Anh ơi, anh đang dịch cho em à?” Trần Mặc kích động tăng âm lượng.
Trần Tuân mơ hồ ngẩng đầu lên, khi thấy em trai mình liền mỉm cười, tùy tay viết trên giấy nháp: ‘Anh luyện tập ấy mà.’
“Nhưng có rất nhiều thuật ngữ chuyên ngành trong đó. Mỗi lần em tra đều rất khó khăn á.”
Trần Tuân hơi thiếu kiên nhẫn và viết trên giấy nháp: ‘Tiếng Anh của anh tốt hơn em, anh tìm kiếm nhanh hơn em, đừng nói nữa.’
“Ò.” Trần Mặc ngậm miệng, vô cùng thích thú di chuyển một chiếc ghế sang và ngồi xuống cạnh Trần Tuân. Sau khi xem một lúc, Trần Mặc liền không kiên nhẫn nữa. Cậu duỗi tay xem xét trán Trần Tuân rồi lại đặt lên trán của mình, cảm thấy không có vấn đề gì, liền lôi kéo Trần Tuân nói chuyện.
“Anh ơi, cổ họng của anh còn chưa lành. Anh có muốn thử viên ngậm và uống thêm nhiều nước không?”
Trần Tuân lơ đãng gật đầu.
“Cho em xem với, anh chuyển sang chương này rồi à, anh đọc có hiểu không? Chương này nói về lý do tại sao tin tức tố của Omega lại có sức hấp dẫn tuyệt đối với Alpha. Chủ yếu là do sự tiết ra mạnh mẽ của vasopressin* của Omega. Nó thậm chí có thể khiến tin tức tố tràn ra bên ngoài cơ thể……”
*Vasopressin: Còn được gọi là hormone chống lợi tiểu (ADH), là một hormone dạng tổng hợp dưới dạng tiền hormone peptide trong tế bào thần kinh ở vùng dưới đồi, được tiết ra từ tuyến yên sau. Hormon chống lợi tiểu liên kết với các thụ thể ở xa hoặc thu thập ống thận và thúc đẩy tái hấp thu nước trở lại lưu thông. (Nguồn: Bác GG)
Trần Mặc nói tới đây liền ngừng lại, bởi vì Trần Tuân kéo tay của cậu và ra hiệu bảo cậu xem những gì mình viết: ‘Beta có vasopressin không?’
“Tất nhiên là có, mỗi người đều có nó, nhưng khi chúng được kiểm soát bởi các gen khác nhau và phân phối với số lượng khác nhau ở các vùng não khác nhau, nồng độ hormone cũng sẽ khác nhau. Sự khác biệt lớn nhất giữa ba giới tính của ABO là sau khi tiết ra vasopressin……” Trần Mặc nói, rồi đột nhiên giảm âm lượng, cậu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trông vô cùng nghiêm túc của anh trai mình và thì thầm, “Hơn nữa, vasopressin sau khi được tiết ra bởi tuyến yên, sẽ được xác định bởi gen. Hiện tại, không có cách nào để thay đổi các đặc điểm giới tính khác, cũng không có cách nào để thay đổi vasopressin.”
Trần Tấn cắn môi, không nói gì.
“Anh ơi……” Thanh âm của Trần Mặc mang theo một sự tức giận mơ hồ, “Tại sao anh lại muốn tìm hiểu chuyện này?”
Trần Tuân sững người một lúc rồi viết lên tờ giấy nháp: ‘Tùy tiện hỏi thôi.’
“Anh nói bậy, anh vừa từ chức lại vừa không muốn về nhà, có phải có liên quan đến chuyện này không? Có phải có liên quan đến cái tên Alpha đó không?”
Trần Tấn lại cắn môi lần nữa, vẻ mặt vô cùng nan kham.
Trần Mặc bắt lấy cánh tay của Trần Tuân, Trần Tuân đau đến nhíu mày.
“Anh thành thật nói cho em biết đi!”
“Tiểu bạch cẩu.”
Giọng nói của Doãn Thừa đột nhiên vang lên, hai anh em cùng nhau nhìn qua. Ngôi sao Alpha tự xưng là Beta kia có thể lừa gạt công chúng là vì anh ta thường biểu hiện ra vẻ bề ngoài không có nhiều tính công kích. Tựa như hiện tại, Doãn Thừa đang lười nhác dựa vào vách tường, dùng một giọng điệu vô cùng ôn hoà nói: “Anh trai của cậu bây giờ không thể nói được, cậu còn muốn cãi nhau với cậu ấy nữa sao?”
Trần Mặc buông tay và nói với giọng khàn khàn: “Anh ơi, anh phải nói cho em biết sự thật.”
Trần Tuân nghe thấy em trai mình hỏi với giọng điệu yếu thế như vậy, ngược lại khó có thể từ chối. Ngón tay cậu vày vò đường may quần, sau đó lấy bút viết: ‘Anh chỉ thất tình thôi, không có gì.’
“Anh thật sự yêu đương với hắn……” Trần Mặc có chút tuyệt vọng lẩm bẩm, “Tại sao anh có thể tự tiện đi yêu đương chứ……”
Doãn Thừa liếc Trần Mặc một cái, giống như vô tình nói: “Tự tiện? Cậu quản cũng đủ rộng nhỉ, anh của cậu và Alpha đó cảm tình không tồi, đến mức tới tham gia fan meeting của tôi mà còn ở dưới sân khấu của tôi làm một nháy đó.”
Trần Tuân và Trần Mặc đều ngạc nhiên quay sang nhìn Doãn Thừa.
Đại minh tinh mỉm cười, nhún vai.
Đôi mắt của Trần Mặc liền bùng cháy.
Doãn Thừa lại tiếp tục bổ đao: “Hơn nữa, tôi nghe nói rằng Alpha đó rất si tình, đã đợi ba ngày ở dưới nhà của cậu, muốn gặp mặt cậu đó. Oh. Tiểu Bạch cẩu, tôi tới đây để đưa điện thoại di động lại cho cậu. Cậu bỏ quên điện thoại di động của cậu trên xe tôi. Tôi thấy người nhà cậu gọi mấy cuộc tới, sợ rằng có việc gấp liền nhận giúp cậu. Mẹ cậu hiện tại có chút không xử lý nổi Alpha đó. Tôi vốn không định xen vào chuyện của anh em các cậu, nhưng hiện tại anh trai cậu cần phải về nhà một chuyến rồi.”
Doãn Thừa nói, cầm lấy Trần Mặc di động quơ quơ, trong mắt toàn là đắc ý.
Trần Mặc nheo mắt và nhìn về phía Trần Tuân: “Anh nói anh thất tình, có phải hắn ta đã làm ra chuyện gì có lỗi với anh không?”
Ngón tay Trần Tuân nắm rất chặt cây bút và viết hai chữ “KHÔNG” lên tờ giấy.
Trần Mặc hít sâu một hơi: “Được, bây giờ anh đang bị đau họng, không muốn nói chuyện. Em sẽ đi hỏi tên Alpha đó ngay bây giờ.”
Trần Mặc vừa mới bước một bước liền bị Trần Tuân kéo tay lại. Trần Tuân ngồi tại chỗ một lúc lâu mới lại viết mấy chữ và đưa nó ra trước mặt Trần Mặc: ‘Em không cần phải xen vào, anh sẽ đi gặp anh ấy.’
Phàn Thanh lần đầu tiên cảm thấy mình chỉ mới gặp Trần Tuân được mười một ngày, thật sự là quá ngắn ngủi, bởi vì ngoại trừ số điện thoại di động và địa chỉ nhà của Trần Tuân, những phương thức liên hệ khác của Trần Tuân hắn không hề biết.
Phàn Thanh lấy ra sự kiên nhẫn lớn nhất trong cuộc đời mình, gần như ở tại trong xe hơi và đợi ở dưới nhà của Trần Tuân ba ngày.
Mãi cho đến khi hắn thấy chiếc Land Rover chở Trần Tuân xuất hiện trở lại, sau đó Trần Tuân bước ra khỏi xe và có chút mất tự nhiên lôi kéo quần áo của mình.
Sắc mặt của Trần Tuân rất xấu, dường như đã gầy đi.
Phàn Thanh thấy Trần Tuân ngẩng đầu nhìn nhìn khắp nơi, sau đó đi về phía xe của mình.
Sau khi chờ đợi ở đây ba ngày, hắn chỉ muốn gặp em ấy một lần, thế nhưng tại thời điểm này, Phàn Thanh lại không dám xuống xe.
Phàn Thanh nhìn đôi mắt đỏ ngầu, phủ kín tơ máu và khuôn mặt râu ria xồm xoàm của mình trong gương chiếu hậu. Hắn bỗng nhớ ra mấy ngày nay hắn chưa đánh răng, toàn dựa vào nước súc miệng. Ba ngày không tắm rửa, tóc của hắn cũng có thể bị hôi.
Nếu Trần Tuân nhìn thấy bộ dáng này của mình, em ấy có vui mừng khi chia tay với mình không?
Từ nhỏ đến lớn, Phàn Thanh chưa bao giờ mất tự tin như vậy.
Trần Tuân đã đi tới, cúi xuống và gõ gõ cửa sổ xe.
Cửa sổ xe hạ xuống, khuôn mặt của Phàn Thanh hiện ra.
Trần Tuân lại cảm thấy ngực đau đớn. Cậu lùi lại một bước và đợi Phàn Thanh xuống xe.
Phàn Thanh không nhìn Trần Tuân, đôi mắt có chút trốn tránh, hắn mở cửa xe đi xuống, âu phục nhăn dúm dó, cả người đều hốc hác tiều tụy.
“Anh…… Anh sợ em không muốn gặp anh, sẽ không về nhà nữa.” Phàn Thanh nói.
Trần Tuân gõ vào điện thoại của mình, cậu gõ rất nhanh, sau đó đưa nó cho Phàn Thanh:
‘Em bị cảm, không thể nói được, hôm đó cả hai chúng ta đều quá kích động, lần này em sẽ lắng nghe anh nói.’
Phàn Thanh ngước mắt lên và nhìn Trần Tuân, đôi mắt rốt cuộc cũng thể né tránh được nữa.
“Em phải uống thuốc đều đặn, cho dù bị cảm cũng không thể xem nhẹ.”
Trần Tuân gật đầu.
“Anh…… Anh biết em không muốn nghe, nhưng chuyện xảy ra ngày hôm đó, anh không phải cố ý.”
Trần Tuân vẫn gật đầu.
Anh không phải cố ý, em biết, là do tin tức tố, là do vasopressin.
“Mọi thứ quá vụn vặt, anh không biết tại sao nó lại xảy ra. Anh căn bản không có ký ức đánh dấu cậu ta. Trước đây anh chưa bao giờ gặp loại tình huống này. Anh… Anh đã đã từng làm với Omega trong thời kỳ động dục, nhưng anh vẫn có thể kiểm soát bản thân, không có chuyện không nhớ rõ. Hơn nữa lúc ấy anh đã dùng thuốc ức chế, có thể là thuốc chế đã mất đi hiệu lực……”
Trần Tuân cúi đầu, không nhúc nhích, Phàn Thanh cảm thấy mình dường như không còn hơi thở.
“Xin lỗi, anh không muốn làm cho em nhớ lại.” Phàn Thanh hắng giọng, cố gắng làm cho giọng nói của mình bớt thê thảm. “Trần Tuân… Anh cảm thấy rất xin lỗi, rất, rất xin lỗi. Anh không có tư cách để cầu xin em tha thứ, nhưng anh muốn nói cho em biết tình cảm của anh dành cho em. Anh chưa bao giờ thích một người nhiều đến thế. Anh cũng chưa bao giờ thấy khó chịu như vậy. Anh không muốn chia tay với em, mấy ngày nay không thể gặp em, anh nhớ em đến phát điên. Giờ anh mới nhận ra anh thích em nhiều như thế nào. Anh thậm chí nghĩ rằng chúng ta không chỉ ở chung mười một ngày mà là mười một năm. Anh cảm thấy em thực quen thuộc, thực thân thiết, anh……”
Phàn Thanh không thể kiểm soát mà vươn tay ra và từ từ nắm lấy tay của Trần Tuân.
“Anh không thể sống mà không có em, thực sự, không được.”
Bàn tay của Trần Tuân hơi lạnh, Phàn Thanh tự chủ được lại nắm chặt hơn một chút.
“Em không cần phải tha thứ cho anh, không cần đáp ứng kết giao với anh, chỉ cần cho anh một cơ hội nữa, coi như lưu lại để kiểm tra anh. Anh sẽ uống thuốc, sẽ không tiếp cận với bất kỳ một Omega nào, ngay cả khi gặp phải trong quá trình làm việc, anh cũng sẽ lảng tránh, nhất định sẽ không bao giờ xảy ra loại chuyện này nữa, được không?”
Trần Tuân im lặng một lúc lâu, sau đó từ từ rút tay ra khỏi lòng bàn tay của Phàn Thanh.
Cậu lắc đầu rồi gõ lên điện thoại:
‘Điều này quá bất công với anh.’
“Công bằng, anh không quan tâm, chỉ cần có thể ở bên cạnh em, những chuyện khác đều không sao cả.”
Trần Tuân vẫn lắc đầu. Hốc mắt ẩm ướt. Sau khi gõ mấy chữ trong điện thoại, cậu luống cuống đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu lên muốn nói với Phàn Thanh, nhưng mở miệng lại không thể phát ra âm thanh.
Phàn Thanh vội vàng đưa tay và sờ vào mặt Trần Tuân: “Không cần gấp gáp, anh đợi em gõ chữ, cổ họng có đau không?”
Điện thoại di động của Trần Tuân có chút không ổn định, nước mắt của cậu lách tách rơi trên màn hình. Trần Tuân giơ tay quệt đi, thật vất vả mới gõ ra một đoạn, rồi nhét nó vào tay Phàn Thanh: ‘Em không trách anh, anh không phạm sai lầm. Đây là bản năng, anh muốn khống chế cũng không được, nhưng nếu chúng ta ở bên nhau, sau này chúng ta sẽ hối hận. Em sợ anh sẽ hối hận, em cũng sợ mình sẽ hối hận. Em thà rằng bây giờ chúng ta tách ra, cho dù cả đời em đều sẽ nhớ về anh, cũng không hy vọng sau này chúng ta oán trách lẫn nhau. Điều đó sẽ trở nên vô nghĩa. Anh là mối tình đầu của em. Anh là tốt nhất.’
Phàn Thanh cầm di động, khó khăn thở dốc, nước mắt cũng rơi xuống trên màn hình.
Trần Tuân nhào qua ôm lấy hắn, thật chặt.
Phàn Thanh đè lại đầu của Trần Tuân, dán vào lỗ tai cậu nói:
“Anh yêu em, em cũng là tốt nhất.”
***
Phàn Thanh lái xe đi, Trần Tuân hít mũi một cái nhìn theo chiếc xe thể thao siêu cấp soái khí chạy ra xa khỏi tầm mắt.
Trần Tuân không biết rằng sau khi Phàn Thanh lái xe ra khỏi tiểu khu, hắn liền dừng lại bên đường. Phàn Thanh không thể lái xe. Hắn thậm chí không thể nhìn thấy đường.
Có ai đó đi ngang qua, nhìn thấy Phàn Thanh từ cửa sổ xe và so sánh với chiếc siêu xe hắn đang lái, nghĩ rằng hắn là một doanh nhân phá sản, có lẽ đã mất đi tài sản duy nhất của gia đình, hoặc thậm chí tạo nên một cuộc chiến thương mại lớn, bởi vì trông hắn hiện tại vô cùng lôi thôi chật vật, còn khóc rất thương tâm.
Phàn Thanh cũng không biết Trần Tuân đã đứng dưới lầu rất lâu, rất rất lâu. Lần này không phải là nỗi đau khiến con người ta phát run nữa. Trần Tuân chỉ cảm thấy thương tâm, nồng đậm, như thể không thể khuấy xi măng đã bị đông cứng. Cảm giác này chậm rãi quấn lấy cả người cậu, thân thể nặng đến nỗi cậu không thể đứng vững. Trong đầu tất cả đều là bộ dáng của Phàn Thanh, như thể nó hiểu rằng trong tương lai cậu sẽ dần quên đi người này, mà bắt đầu liều mạng muốn nhớ lại từng phút giây ở bên cạnh anh ấy. Trần Tuân cảm thấy có chút tuyệt vọng.
Trần Mặc bước tới, ôm lấy anh trai mình và nhìn về phương hướng Phàn Thanh rời đi, không biết suy nghĩ cái gì. Còn Doãn Thừa dựa lưng vào chiếc xe Land Rover hút hai điếu thuốc, anh ta nheo mắt và lẩm bẩm một câu: “Chiếc xe đó soái như thế, lúc đó, tại sao không yêu cầu nhà tài trợ tài trợ một chiếc nhỉ, chậc.”
Phàn Thanh lái xe trở về công ty, hắn không biết mình có thể đi đâu.
Nhưng mà, rất nhanh hắn liền cảm thấy mình đã chọn sai địa điểm. Sau khi cửa thang máy lên tầng trên cùng mở ra, Phàn Thanh nhìn thấy hành lang nơi đã cùng Trần Tuân chơi xếp lego, và ở cuối hành lang là văn phòng nơi họ lần đầu tiên tiếp xúc thân mật.
Hắn hiện tại không dám đối mặt với những thứ này.
Ngay khi Phàn Thanh ấn cửa thang máy để chạy trốn, một người đi giày cao gót vói chân vào, chặn cửa cảm ứng lại. Phàn Thanh ngẩng đầu lên và nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Kha Tuyền.
“Sếp, anh định đi đâu vậy?” Kha Tuyền không sử dụng máy thu phát, giọng cô không còn bình thản nữa mà thay vào đó là giọng điệu có tính uy hiếp.
Phàn Thanh phớt lờ cô và nhấn nút đóng cửa một lần nữa.
“Được được được.” Kha Tuyền cau mày, biết rằng Phàn Thanh là người dầu muối không tiến* đành phải thỏa hiệp nói, “Tôi rất thông cảm khi anh bị thất tình, tạm thời anh không quay lại làm việc tôi cũng có thể chịu đựng được, nhưng anh có thể đem con vẹt của anh đi không? Ồn ào muốn chết, cả ngày ồn ào ‘Cưỡng gian chưa thành’, anh đã ở trước mặt nó nói cái gì vậy?”
*Dầu muối không tiến (油盐不进): Cứng đầu, cố chấp, không nghe lời khuyên.
Phàn Thanh dừng lại, cau mày hỏi, “Cô đang nói Tweety?”
“Đúng vậy, một cô gái đã mang nó đến đây và nói rằng anh vứt bỏ nó trong nhà, nếu không có ai cho ăn nó sẽ chết.”
Khi cánh cửa thang máy đã dần dần khép lại, Phàn Thanh đột nhiên chặn cửa lại.
*********
Trúc: Các chương càng ngày càng dài. Edit muốn bở hơi tai luôn ấy. Chương sau đọc vừa thương bé Tuân vừa thương anh Phàn ô hố hô ︵(.o.)