Trần Tuân lấy điện thoại di động ra, tìm số của Phàn Thanh trong danh bạ, ngón tay đặt ở trên màn hình, không ấn xuống.
Ba người khác cũng tròn mắt nhìn theo những cử động ngón tay đang nâng lên mà chưa đưa ra quyết định của cậu.
Tâm trí của Trần Tuân kỳ thật còn chưa quay trở lại. Cậu chỉ cảm thấy, ngay cả Tiểu Mặc vốn muốn đi chém người, vậy mà lại quay về nói: “Em chấp nhận anh và anh ta ở bên nhau.” Cậu có nên làm cái gì đó không?
Trần Tuân tự hỏi nửa ngày vẫn không nhấn xuống dãy số, ngón tay của cậu thậm chí còn run lên một chút.
Mỗi một giây tự hỏi, càng khiến Trần Tuân thanh tỉnh hơn. Những gì Tiểu Mặc vừa nói với cậu có nghĩa là ngay cả tin tức tố nhân tạo cũng có thể khiến Phàn Thanh dễ dàng rơi vào bẫy, hơn nữa người đặt bẫy chính là mẹ Phàn.
Sự thật này không làm cho Trần Tuân nhẹ nhõm chút nào.
Trong khi Trần Tuân vẫn còn đang do dự, lão mẹ sờ đầu của cậu.
“Lúc này…… Có lẽ tốt hơn hết là con nên gọi cho cậu ấy khích lệ một chút?”
Sự hỗn loạn trong tâm trí của Trần Tuân nháy mắt liền rõ ràng.
Mặc kệ nói như thế nào, Phàn Thanh đã thành công đào góc tường Tiểu Mặc, hiện tại nhất định anh ấy đang rất cố gắng, mà đây không phải là vấn đề của riêng Phàn Thanh.
Trần Tuân bấm số.
Phàn Thanh không nói gì thêm, bất kể là tức giận hay chua xót, trong khoảng thời gian ngắn hắn không thể tiêu hóa, cũng không thể phát tiết hay trút giận được. Cuối cùng Phàn Thanh vẻ mặt đầy mệt mỏi nhìn thoáng qua mẹ mình, rồi xoay người đi ra cửa.
Lúc đi ngang qua bàn ăn hắn nói với người ba đang tha thiết nhìn mình: “Xin lỗi ba, lần sau con sẽ quay về ăn một bữa cơm thật ngon.”
Ba Phàn vội vàng gật đầu, tựa hồ muốn nói cái gì đó để trấn an hắn, nhưng cuối cùng cũng không nói ra.
Phàn Thanh lặng lẽ rời khỏi nhà, không đập cửa, thậm chí còn nhớ lấy khăn quàng cổ ra khỏi giá treo mũ áo. Hắn cứ bước đi như thế, không oán giận, không ủy khuất, như thể gia đình này đối với hắn, đã không cần phải rối rắm nữa.
Phàn Thanh lên xe nhưng không lập tức khởi động. Hắn rút điện thoại ra và nhìn chằm chằm vào tên của Trần Tuân một lúc. Đang định quay số thì hình ảnh cuộc gọi đến của Trần Tuân xuất hiện trên màn hình.
Bức ảnh này là do Phàn Thanh chụp lén. Hôm đó trong bữa tiệc lửa trại ở khu rừng của khu du lịch, Trần Tuân mải mê lắng nghe những câu chuyện ma đầy thích thú. Đôi mắt cậu phát sáng dưới ánh lửa lập lòe, chuyên chú đến nỗi hắn có chút chua chua.
Phàn Thanh không nghĩ rằng Trần Tuân sẽ gọi cho mình, suýt nữa không cầm vững điện thoại, hắn vội vàng tiếp máy, nhưng bên kia lại không có thanh âm gì.
Một tay Phàn Thanh nắm chặt vô lăng, hắn cảm thấy hiện tại mình kích động giống như một đứa trẻ.
“Tuân Tuân, anh đang định tìm em.”
Vẫn là một mảnh yên tĩnh như cũ, Phàn Thanh có chút luống cuống: “Em nghe anh nói, những gì em thấy tối hôm đó đều không phải là sự thật, anh……”
“A lô, Tiểu Phàn à, dì là mẹ của Tuân Tuân, đứa nhỏ này quên mất mình tạm thời không nói được, cầm điện thoại di động nửa ngày rồi.”
Lúc này, Phàn Thanh cũng chợt nhớ ra chuyện cổ họng của Trần Tuân không tốt, nhưng điện thoại đã bị mẹ Trần nhận, hắn không biết nên thở phào nhẹ nhõm hay là nên thở dài đây nữa.
“Dì ơi, bây giờ Tuân Tuân có ở nhà không? Cháu có chuyện rất quan trọng muốn nói với em ấy.”
“Có, nó đang ở nhà.” Mẹ Trần tạm dừng một chút, như thể đang cùng người bên cạnh bàn bạc gì đó, sau đó nói, “Cháu đến đây đi.”
Phàn Thanh không ngờ rằng lại dễ dàng như vậy. Sau khi cảm ơn, hắn vội vàng chạy đến nhà của Trần Tuân. Điều hắn càng không ngờ tới chính là Trần Tuân đang ngồi trên ghế đá dưới lầu, ngoan ngoãn đợi hắn.
Phàn Thanh bước xuống xe, gọi tên Trần Tuân. Trần Tuân ngẩng đầu lên.
Lúc này, trời đã khuya. Trần Tuân đang ngồi dưới ngọn đèn đường. Chiếc đèn đường bình thường lại như là đèn rọi trên sân khấu. Sau lưng của Trần Tuân tối đen. Chỉ có một mình cậu phát sáng, nổi bật bắt mắt. Khí chất mạnh mẽ chói lọi chưa bao giờ có trên người Trần Tuân đột nhiên xuất hiện như thể cố tình tuyên bố trước mặt Phàn Thanh. Đây chính là nhân vật chính của cuộc đời hắn.
Phàn Thanh chạy tới và ôm chầm lấy Trần Tuân.
“Chúng ta không chia tay, không chia tay được không? Anh đã điều tra xong rồi. Không có chuyện gì xảy ra cả. Dấu hiệu trên cổ của Nhạc Tiểu Hành là giả, đó là vết cắn của một Beta. Là một vết sẹo, em có hiểu không? Căn bản không phải dấu hiệu, anh bị hãm hại.”
Trần Tuân giơ tay vỗ vỗ lưng Phàn Thanh, tỏ ý cậu đã biết tất cả rồi.
Phàn Thanh buông Trần Tuân ra, gắt gao nhìn chằm chằm vào mặt cậu: “Vậy nên em sẽ không chia tay với anh đúng không?”
Trần Tuân muốn gật đầu, cậu thực sự muốn gật đầu, nhưng cuối cùng cậu chỉ nhìn Phàn Thanh và không làm gì cả.
“Nắp chai nhỏ.” Phàn Thanh đưa tay ra vân vê mặt của cậu, trong thanh âm mang theo một chút yếu đuối, “Em gật đầu đi.”
Trần Tuân chớp mắt, cậu lại muốn khóc nữa rồi. Cậu chưa bao giờ thấy Phàn Thanh như thế này. Đây có phải là vị tổng tài lạnh lùng chỉ cần liếc mắt một cái đã khiến cậu hí ha hí hửng cả buổi sáng trước đây không?
…… Một chút cũng không lạnh lùng.
Trần Tuân nắm lấy tay Phàn Thanh, cúi đầu, không nói lời nào.
Dưới ánh đèn đường yên tĩnh, cậu lắng nghe tiếng thở bất an của Phàn Thanh và suy nghĩ rất nhiều.
Thời gian bọn họ ở bên nhau quá ngắn ngủi. Giữa bọn họ có một rào cản giới tính mà họ không thể vượt qua. Bọn họ cũng có một trưởng bối hơi điên cuồng vẽ tranh rất đẹp.
Thấy thế nào thì sau này đều sẽ không dễ dàng?
Vì vậy, sau khi đau lòng, lúc nghe được sự thật, Trần Tuân không cảm thấy nhẹ nhõm hay may mắn. Đầu tiên, cậu nghĩ đến Phàn Thanh phải chịu tai bay vạ gió nhất định sẽ rất khổ sở, nhưng cậu vẫn không dám an ủi, vì điều có thể an ủi Phàn Thanh chính là như bây giờ. Cậu vẫn còn băn khoăn, cậu không thể đưa ra một câu trả lời thẳng thắn cho hắn được.
Có nên chia tay hay không?
Trần Tuân ngẩng đầu lên, khuôn mặt của Phàn Thanh rất đẹp, ngũ quan lập thể, được chiếu sáng bởi ánh đèn trên đầu, phía dưới cánh mũi và hàng mi dài là một bóng đen vừa thần bí lại vừa đẹp đẽ.
Nhưng những đặc điểm trên khuôn mặt này không có gì ngoài máu thịt, em trai cậu đã từng nói rằng đó chỉ là carbohydrate*. Dưới lớp da này, có một người càng sinh động hơn và càng tốt hơn.
*Carbohydrate: Là một chất hữu cơ có chứa Cácbon, Oxi và Hiđrô và là một trong ba nguồn cung cấp năng lượng chính cho cơ thể. Carbohydrate bao gồm đường, tinh bột và chất xơ có trong các loại trái cây, rau củ quả và các sản phẩm từ sữa.
Người ấy đang nhìn mình, nhìn mình bằng đôi mắt xinh đẹp ngập tràn tình cảm, nhìn chính mình.
Không cần chia tay.
Không cần.
Sao cậu có thể từ bỏ. Thậm chí bây giờ cậu còn không thể buông bàn tay của Phàn Thanh ra. Sao có thể cam lòng chia tay đây. Kỳ thật, cậu vẫn luôn không cam lòng bỏ cuộc, cậu cũng chưa bao giờ bỏ cuộc.
Trần Tuân mở miệng, vì không thể nói nên cậu đành phải gật đầu thật mạnh.
Phàn Thanh kích động hướng đầu tới, hung hăng hôn xuống môi cậu.
Trần Tuân nhắm mắt lại, nghĩ thầm sẽ nói chuyện này với Phàn Thanh sau.
Không chỉ không chia tay, cậu còn muốn bóp chết toàn bộ những lý do làm cho bọn họ chia tay từ trong trứng. Gặp Phật giết Phật, gặp O giết O, gặp họa sĩ…… A, cái này cần bàn bạc kỹ hơn.
Khi Trần Tuân bị Phàn Thanh hôn đến nỗi sắp nghẹt thở thì đột nhiên nhớ tới người nhà mình đang ở trên lầu. Trần Tuân liền cảm thấy một trận chột dạ và nhanh chóng đẩy Phàn Thanh ra.
Phàn Thanh liếm liếm môi, ôm Trần Tuân không buông tay: “Chúng ta đi ra ngoài ở đi.”
Trần Tuân cứng đờ.
Phàn Thanh vội nói: “Anh không làm gì cả. Anh chỉ là…… Quá nhớ em, anh muốn ôm em mọi lúc.”
Trần Tuân lại ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ nhà mình một lần nữa, đèn vẫn sáng. Đứng ở đây thực sự hết hồn, nhưng nếu lúc này bảo cậu là một đứa bé ngoan, ngoan ngoãn trở về nhà, cậu không làm được. Vì vậy cậu ở trong tư thế bị Phàn Thanh giống như Koala ôm chặt cứng, gian nan rút điện thoại ra, vòng qua vai Phàn Thanh gửi một tin nhắn cho em trai. Sau đó vỗ lưng Phàn Thanh ý bảo có thể đi rồi.
Điều kỳ lạ chính là, không lâu sau Phàn Thanh đối với những cử chỉ của Trần Tuân đã thập phần ăn ý, Trần Tuân vỗ hắn một chút hắn liền biết cậu có muốn nói gì.
Cả hai tìm một khách sạn, đặt một phòng đôi. Khi họ đang đợi ở bàn tiếp tân, đều bày ra dáng vẻ sốt ruột, khiến cho nhân viên phục vụ phải nhìn đi nhìn lại họ mấy lần rồi cười trộm.
Nhưng lần này Trần Tuân không có chút xấu hổ nào cả. Ý muốn chặt đứt mọi đường lui dường như khiến cậu trở nên can đảm hơn. Trần Tuân cảm thấy Phàn Thanh là người yêu của mình, cho dù bị đánh chết cũng vậy, cả đời đều vậy. Loại chuyện xấu hổ nho nhỏ đối với nhiệt huyết sôi trào trước mặt, quả thực không đáng nhắc tới.
Sau khi nhận được thẻ phòng, hai người đi thẳng vào phòng. Khi họ vừa bước vào cửa, họ bắt đầu cởi quần áo, rồi nhào vào giường lớn. Trần Tuân bị Phàn Thanh đè chặt, gần như muốn ấn cậu vào trong nệm, hôn từ trong ra ngoài.
Trần Tuân không nói nên lời, gần như nghẹt thở. Cậu cảm thấy rằng bây giờ chỉ cần mở miệng là cậu có thể làm thơ Sonnet*, điều đó sẽ khiến Phàn Thanh chán ghét mất.
*Sonnet: Xon-nê (bắt nguồn từ tiếng Pháp) là một hình thức thơ có nguồn gốc từ Ý. Đến thế kỷ thứ mười ba Sonnet được chuẩn hóa thành một bài thơ mười bốn dòng với một luật gieo vần nghiêm ngặt và một cấu trúc nhất định.
Trần Tuân không nói, Phàn Thanh cũng không nói. Hắn cảm thấy rằng chỉ cần nhìn Trần Tuân như thế này, Trần Tuân sẽ biết hắn muốn nói gì. Thậm chí có thể nói, lúc này nói cái gì cũng đều dư thừa, không thể diễn tả một phần mười niềm vui mất đi mà lại tìm lại được, cũng không thể diễn tả một phần mười niềm vui khi được tin tưởng một lần nữa, hay một phần mười niềm vui khi yêu người này.
Phàn Thanh hôn trán Trần Tuân, kéo cậu vào lòng và hôn lên tóc cậu một lần nữa. Trần Tuân hẳn là đã gội đầu, có mùi hương khoan khoái nhẹ nhàng.
Trần Tuân ở trong lòng ngực Phàn Thanh điều chỉnh tư thế một chút, sau đó dán mặt vào cổ hắn, rồi bất động.
“Em có buồn ngủ không?”
Trần Tuân gật đầu.
“Anh cũng buồn ngủ. Anh đã không ngủ ba ngày rồi.” Phàn Thanh nói, “Chúng ta ngủ đi.”
Trần Tuân nhắm mắt lại, mỉm cười.
Không nghĩ rằng lần đầu tiên bọn họ ở trên giường, vậy mà thật sự chỉ là ngủ.