“Đây là gì?”
Chính Bang ái ngại trả lời: “Tôi đưa Nhâm Nhiễm ra nhà ga xe lửa, trên đường cô ấy dừng lại nói là muốn vào ngân hàng rút tiền, bảo tôi đứng đợi bên ngoài, cô ấy đi ra và đưa cái túi này cho tôi, bảo tôi đưa cho anh.”
“Anh đừng nói với tôi là anh không biết cái gì trong đó mà đã cầm về.”
Đương nhiên Chính Bang biết trong túi đó đựng đầy từng cọc tờ bạc 100 tệ. Họ suốt ngày giao dịch bằng tiền, trong lúc kinh doanh nóng bỏng nhất, còn có người dùng túi da mang từng cọc tiền đến công ty, chạy chọt trong ngân hàng là một trong công việc hàng ngày của Chính Bang, anh vừa nhìn đã biết ngay nội dung bên trong túi.
“Tôi đã nói: Nếu tôi mang về, e là Kỳ Tổng sẽ không vui.”
Nét mặt của Gia Thông lúc này tất nhiên không vui, anh lạnh lùng nhìn Chính Bang, nhưng Chính Bang không hề rụt rè, nghĩ đến lời của Nhâm Nhiễm ban nãy, anh thậm chí còn bật cười.
Nhâm Nhiễm chất túi tiền vào tay Chính Bang, bĩu môi: “Bây giờ anh ta đâu có phát lương cho anh, anh cần gì phải sợ anh ta không vui nữa?”
Chính Bang cười: “Không thể nào nói như vậy, cậu ta nhất định lại phất lên được, tôi vẫn phải đi theo cậu ta.”
“Anh tin tưởng anh ta như vậy, chẳng phải đã ổn rồi sao? Đợi khi em lên xe, anh hãy đưa tiền cho anh ấy, coi như là tiền em đưa cho anh ấy đầu tư, sau này anh ấy kiếm được rồi trả lại cho em.”
Chính Bang chần chừ, “Trong đó có bao nhiêu tiền?”
“Hai trăm ngàn.”
“Cô Nhâm, một sinh viên như cô, sao lại có nhiều tiền như vậy?”
Nhâm Nhiễm chợt buồn: “Là của mẹ em để lại cho em, vẫn luôn giữ tại ngân hàng. Trước mắt em không cần dùng đến số tiền này, anh đợi khi đến giờ bay rồi mới đưa cho anh ấy. Nếu anh ấy muốn trả lại em thì bảo anh ấy đến thành phố Z hoặc trường em. Nếu anh ấy thanh cao đến mức phải phí sức như vậy thì tùy anh ấy.”
Chính Bang tung túi tiền trong tay nói đùa: “Em phải đưa tận tay cậu ta chứ. Sao lại tin tưởng anh đến như vậy, không sợ anh ôm tiền chạy mất à?”
“Bởi vì Gia Thông tin tưởng anh mà. Em cảm thấy, có thể khiến anh ấy tin tưởng là một chuyện không dễ dàng. Hơn nữa, nếu em đưa tận tay cho anh ấy, sao anh ấy có thể nhận được? Không mắng cho em một trận bỏ đi mới lạ.”
Chính Bang không ngờ cô tin tưởng mình đến như vậy, anh hơi cảm động. Anh biết món tiền này hiện nay đối với Gia Thông có ý nghĩa như thế nào, nhưng anh hiểu rõ tính của Gia Thông, không dám quyết định thay cậu.
Nhâm Nhiễm thấy anh suy ngẫm mãi vẫn không quyết định được, cô chợt nảy ra một ý: “Vậy đi, anh Bang, theo cách thao tác trái phiếu riêng lẻ của các anh, nếu em đưa tiền cho Gia Thông thao tác thì cần làm những thủ tục gì?”
“Phải đưa bản photocopy chứng minh nhân dân, phải viết thư ủy quyền xác nhận thời hạn ủy quyền…” Chính Bang thường ngày không phụ trách nghiệp vụ kinh doanh, có chút không theo kịp suy nghĩ của Nhâm Nhiễm.
Nhâm Nhiễm lấy bút viết nhanh một thư ủy quyền, tiếp theo dó, cô lôi Chính Bang tìm hiệu photocopy, cô vẫn còn thấy thiếu cái gì đó, quay trở về tiệm mượn hộp mực, ấn đầu tay mình vào. Cô vừa cầm khăn giấy lau tay, vừa nói: “Cứ y như là giấy bán thân, như vậy là đầy đủ rồi đúng không?”
Chính Bang có chần chừ đi chăng nữa cũng bật cười trước hành động của cô, anh biết cô đã hạ quyết tâm nên gấp cẩn thận thư ủy quyền cất vào người, “Được thôi, nếu như cậu ta có mắng thì mắng tôi vậy.”
“Vậy mà cô bé cũng nghĩ ra…” Gia Thông dở khóc dở cười khi vừa nhìn thư ủy quyền được Nhâm Nhiễm viết bằng bút máy và nghe Chính Bang tường thuật lại lời của Nhâm Nhiễm.
Anh dẫn Nhâm Nhiễm ẩn cư tại Song Bình gần một tháng sau đó trở về Bắc Hải, nói Chính Bang đặt vé máy bay cho cô. Cô lắc đầu nói không thích ngồi máy bay một mình, đi xe lửa là được. Anh chuẩn bị đưa cô ra ga xe lửa, nhưng cô nói: “Chẳng phải anh không thích cảnh cáo biệt sao? Thôi đi, để anh Bang tiễn em là được.”
Đích thực anh không thích lâm li bi đát, Nhâm Nhiễm chững chạc như vậy khiến anh cảm thấy nhẹ nhõm. Cô chỉ ôm chặt anh, hôn một cái thật mạnh vào môi anh liền vác ba lô đi một mạch theo Chính Bang.
Không ngờ cô còn để lại một bất ngờ cho anh.
Chính Bang nhìn nét mặt của anh, cẩn thận nói: “Cô Nhâm nói, cô không yêu cầu anh vì lí do này mà giữ liên lạc với cô ấy. Thư ủy quyền này không có thời hạn, không kèm bất kỳ điều kiện nào.”
Gia Thông ngậm chặt môi.
Một lúc sau, anh đặt thư ủy quyền xuống, giở bản photo chứng minh của cô
ra.
Hình của mọi người trong chứng minh thường có vài nét nghiêm nghị, Nhâm Nhiễm cũng không ngoại lệ. Trong ảnh, tóc Nhâm Nhiễm cột cao về phía sau, gương mặt nhỏ rất thanh thoát và ngây thơ, đôi mắt long lanh như nhìn thẳng vào mắt anh, ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô.
Chính Bang bước ra ngoài từ lúc nào, anh hoàn toàn không để ý đến.
Anh trầm tư một lúc rồi gọi vào số của cô, cô bắt máy, tiếng xình xịch của xe lửa vọng vào tai.
“Nhâm Nhiễm, em làm như vậy, quả thật rất ngốc nghếch.”
“Này, khách sáo với em một chút.” Nhâm Nhiễm cười nói, “Bây giờ em là khách hàng của anh, có lẽ anh sẽ không nhớ một cô bạn gái, nhưng chắc phải nhớ khách hàng của mình chứ.”
Gia Thông không ngờ cô nói chuyện nhẹ nhõm như vậy, “Em có từng nghĩ, nhập nhằng giữa tình cảm và tiền bạc là một việc làm ngu xuẩn thế nào không?”
Một lúc sau, Nhâm Nhiễm mới trả lời: “Đúng vậy, em biết. Nhất là khi anh không yêu em lắm, không chừng sau này cảm giác em là gánh nặng của anh, nhưng không sao. Dù sao thì không biết bao lâu nữa chúng ta mới lại gặp nhau, anh bảo trọng.”
Nhâm Nhiễm tắt máy trước. Cô biết nếu cô nói tiếp sẽ không kiềm chế được bản thân, cô quyết tâm để lại ấn tượng chững chạc trong giây phút cuối cùng nơi anh. Cô nằm trên giường nằm xe lửa, cảm thấy mình quyết định đúng đắn khi chọn đi xe lửa, cô không ngại bầu không gian ồn ào và phức tạp khi phải ở chung toa xe với những người xa lạ. Khi xe đến trạm, đài phát thanh thông báo hôm nay ở thành phố Z có mưa nhỏ, nhiệt độ chỉ có 5 độ. Lúc này cô mới kinh ngạc, tuy thành phố Z nằm trong vùng Giang Nam, nhưng cũng có bốn mùa rõ rệt, không thể so sánh với thời tiết ấm áp ở Lĩnh Nam và Bắc Hải. Cô mặc quá ít áo, hơn nữa không mang theo áo ấm nào bên mình.
Cô ôm chặt áo khoác mỏng manh, đi theo hành khách xuống xe phút chốc lạnh đến run người. Cô định chạy nhào ra lên xe taxi thì phát hiện Gia Tuấn đứng ở vị trí ngược chiều với dòng người đi lên. Cô thật bất ngờ, trước khi rời khỏi Quảng Châu, cô chỉ gọi một cú điện thoại cho cha, báo với ông rằng cô sẽ trở về nhà vào tháng sau, xin ông và Gia Tuấn đừng bận tâm.
“Anh Tuấn, sao anh đến đây?”
Gia Tuấn cởi áo khoác của mình khoác vào người cô: “Hôm qua chú Nhâm nhận được một cú điện thoại từ Bắc Hải, báo cho chú biết chuyến xe ngày hôm nay, chú không đi được, đành gọi anh đến đón em.”
Lúc Gia Tuấn nói chuyện, anh không hề nhìn cô, chỉ cầm lấy ba lô và đi nhanh về phía trước, cô đành ôm chặt áo khoác đi theo anh.
Anh quăng ba lô vào dãy ghế phía sau xe, đợi cô thắt chặt đai an toàn liền nổ máy ngay. Cô nhìn thấy xe đi vào thành phố về hướng biệt thự của anh vội nói, “Anh Tuấn, em muốn về nhà của mình.”
Gia Tuấn thắng gấp xe, lạnh lùng nói: “Đã chuẩn bị vạch rõ ranh giới với gia đình anh rồi sao?”
“Anh Tuấn.” Nhâm Nhiễm đau lòng nhìn anh, “Sao em còn có thể vào ở nhà anh được, xin hãy thứ lỗi cho em…”
“Đừng nói nữa.” Gia Tuấn ngắt ngang lời cô, nổ máy chạy tiếp và rẽ sang hướng về nhà cô. Anh lái xe với tốc độ nhanh đến chóng mặt, trong chốc lát đã đến nhà Nhâm Nhiễm ngay sau đại học Z.
Nhâm Nhiễm nghiêng người về phía sau lấy ba lô xuống xe, do dự một lúc, cô nói “Tạm biệt.”
Lúc này, Gia Tuấn đã nổ máy, người và xe cùng biến mất.
Từ đầu chí cuối, anh không hề nhìn Nhâm Nhiễm.
Nhâm Nhiễm ngơ ngác nhìn chiếc xe chạy mất hút, xoay người lấy chìa khóa mở cửa. Lá rơi thành từng lớp dày ngoài vườn, vách tường đầy thằn lằn ở phía tây đã héo vàng, toàn cảnh trông rất thê lương.
Cô bước vào trong, nhìn thấy căn nhà vắng lạnh do không người ở trong thời gian dài liền đến ngồi trên bậc cầu thang, đầu dựa vào tay vịn, thơ thẩn nhìn.
Cô đã đi qua nhiều nơi trong một thời gian ngắn ngủi, trải qua những việc mà cô chưa từng tưởng tượng trong mười tám năm trước, trở lại ngôi nhà này, cô cảm thấy nơi đây còn lớn hơn lúc cô cảm giác hồi nhỏ, hơn nữa còn trống vắng.
Từ khi lên máy bay, cô đã bảo với chính mình, sau này không được trẻ con, không được tự tiện khóc nữa.
Ngồi trong căn nhà này, cảm giác cô đơn lại dâng trào, cô cảm thấy nơi đây giống như một ốc đảo hơn là Song Bình, bên cạnh cô, sẽ không còn một cánh tay để cô dựa dẫm.
Không biết đã ngồi bao lâu, cửa mở ra, Nhâm Nhiễm ngước đầu nhìn lên, thấy Gia Tuấn xuất hiện trước cổng.
“Anh Tuấn…”
Gia Tuấn đi qua, ngồi bên cạnh cô, “Từ nhỏ đến lớn em vẫn thích ngồi trên bậc thang này. Anh đến nhà tìm em, nhìn thấy em ngồi đây rất nhiều lần.”
“Bởi vì ngồi ở đây có thể trông thấy nhà bếp. Em làm bài tập một lúc, liền chạy đến đây, có thể nhìn thấy dáng mẹ đang nấu cơm.”
“Xin lỗi, thái độ lúc nãy của anh thật tồi tệ.”
“Anh hoàn toàn có lí do giận em. Người phải nói xin lỗi là em, chỉ để lại mảnh giấy rồi đi mất, lại tự quyết định quay về.”
“Anh suy nghĩ rất nhiều lần, chỉ cần em chịu quay về, anh sẽ đối xử tốt với em gấp nhiều lần hơn trước, không để cho em cảm thấy cần phải bỏ đi. Nhưng khi thấy em, anh lại không kiềm chế được bản thân.”
“Anh Tuấn, anh luôn rất tốt với em. Em bỏ đi đâu phải vì anh.”
“Không đúng. Nếu như anh cho em biết chuyện kết hôn giữa cha em và Quý Phương Bình sớm hơn, em có chuẩn bị tâm lí trước, sẽ không đến nỗi bất ngờ như thế. Anh luôn cảm thấy, sớm hay muộn, em đều phải chấp nhận sự thật này, nhưng anh hoàn toàn không nghĩ đến em lại phản ứng đến như vậy, thậm chí dùng cả cuộc sống của mình để kháng nghị.”
“Không như anh nghĩ đâu.” Nhâm Nhiễm đuối sức phản biện, nhưng dùng tình yêu của cô đối với Gia Thông để biện luận thì cô không nói ra được, cô cố gắng chuyển đề tài, “Anh Tuấn, đều do em bướng bỉnh, hại anh bị trường đuổi học, tiếp theo phải làm sao?”
“Ra nước ngoài du học thôi, dù sao thì trước đây gia đình cũng dự định khi anh tốt nghiệp trung học phổ thông sẽ đưa anh ra nước ngoài du học.” Gia Tuấn duỗi đôi chân dài, tỏ vẻ không bận tâm chuyện đó.
“Ờ.”
“Em có nghĩ đến em thế nào không? Còn lo lắng cho anh.”
Nhâm Nhiễm từng nghĩ đến vần đề này, cô cười: “Em đã nghỉ học một học kì, chắc cũng đã bị khai trừ rồi. Em đang nghĩ, có lẽ sẽ ở nhà ôn thi lại.”
“Chú Nhâm xin phép bệnh cho em, không bị đuổi học đâu.”
“Bỏ lỡ bài vở của cả một học kì, không biết là nên quay về học tiếp, hay là ở lại một năm, đợi học kì sau học lại năm 2.”
Gia Tuấn im lặng lúc lâu, anh hạ quyết tâm: “Có một việc anh nhất định phải nói với em, vài hôm trước, Quý Phương Bình bị chẩn đoán là thai nhi đã chết trong bụng mẹ.”
Nhâm Nhiễm vội đưa tay bụm miệng ngăn tiếng kêu kinh ngạc thốt ra, hoảng hốt nhìn Gia Tuấn. “Bây giờ Quý Phương Bình đang nằm viện tại quê bà ấy. Người nhà của bà ta luôn miệng trách mắng chú Nhâm, nói chú ấy vô trách nhiệm, không kết hôn với bà, ép bà ta bỏ con mới tạo thành hậu quả hôm nay. Cha anh đang giải vây cho chú ấy, với địa vị và tuổi tác của chú Nhâm, chú không có sức chịu đựng tin trái chiều giống như những người làm kinh doanh như cha anh. Anh nghĩ chắc chú sẽ kết hôn. Nếu em về trường học thì phải có tâm lí trước, học cách chấp nhận và đối mặt với sự việc này.”
“Đó là kết quả mà mình mong muốn ư?”. Nhâm Nhiễm ngước đầu nhìn lên trên bậc thang, hồi tưởng về “đoạn phim” mới diễn đêm hôm trước. Cô mới hãi hùng, không biết mình đang tự trách hay đang sợ hãi, chỉ cảm thấy bị dồn nén đến mức nghẹt thở, mãi một lúc sau mới nói: “Tùy họ, dù sao thì em sẽ không sống chung với họ.”
“Em có từng nghĩ sẽ đi du học nước ngoài không?”
Nhâm Nhiễm ngạc nhiên. Gia Tuấn nhìn về trước, điềm đạm nói: “Đối mặt với lòng oán hận của Quý Phương Bình và gia đình mới của cha em, chắc chắn là không thú vị gì. Chúng ta đi Úc đi, thay đổi môi trường sống, đi học vài năm, từ từ quyết định mình muốn cuộc sống như thế nào.”
“Nhưng mà…”
“Em không an tâm Kỳ Gia Thông ư?”
Nhâm Nhiễm không trả lời được, Gia Tuấn xoay người lại, đây là lần đầu tiên anh nhìn thẳng vào mặt cô từ khi hai người gặp lại, một đôi mắt sâu thăm thẳm tràn đầy cảm xúc phức tạp khiến Nhâm Nhiễm hoàn toàn xa lạ.
“Yên tâm, anh sẽ không thăm dò chuyện tình cảm của em nữa đâu, em cũng đừng lo lắng chuyện tình cảm của anh, bây giờ anh có bạn gái rồi, người đó em cũng quen, Mạc Mẫn Nghi, bạn học chung cấp 3 của em.”
Nhâm Nhiễm lại ngạc nhiên hơn, Gia Tuấn đổi bạn gái không phải là chuyện lạ, nhưng tình huống hơi bất ngờ này, cô không thể không gợn sóng lòng, còn Gia Tuấn thì chẳng có cảm xúc gì, cô đành ấp úng: “Ừ, tốt, Mẫn Nghi rất tốt.”
“Đại khái anh cũng biết được, với tình trạng của hắn, hiện nay không thể nào ở bên cạnh em được, thậm chí không bao giờ liên lạc với em. Em học ở đâu vốn không làm cản trở em yêu hắn. Mạc Mẫn Nghi nói cô ta cũng có dự định qua Úc du học, chỉ là anh không yên tâm để em lại một mình.” Gia Tuấn đứng dậy, “Ngày mai là cuối tuần, chú Nhâm sẽ bay về, anh có bảo với chú chuyện này rồi, chú nói nếu em bằng lòng thì chú sẽ ủng hộ. Hai người tự thương lượng rồi quyết định đi, anh đi trước.”
Hai lựa chọn của Nhâm Nhiễm trông có vẻ rất đơn giản.
Quay về trường học, ở lại kí túc xá không về nhà, bỏ mặc người cha sống ở căn hộ chỉ gần trong gang tấc, tiếp tục chìm đắm trong suy tư và chờ đợi cuộc trùng phùng vô thời hạn.
Hoặc ra nước ngoài, cách một đại dương mênh mông đến một nửa bên kia trái đất trải nghiệm một cuộc sống mới, cho bản thân một cơ hội nhìn lại tình yêu mê muội của mình.
Giây phút nhìn thấy Nhâm Thế Yến mệt mỏi đứng trước mặt mình, Nhâm Nhiễm ý thức được, cô và cha đã không thể nào nhìn mặt nhau nữa. Cô đã nhanh chóng đưa ra quyết định. Tiếp sau đó, cô, Gia Tuấn và Mẫn Nghi bắt đầu miệt mài với các lớp nâng cao trình độ tiếng Anh, chuẩn bị thủ tục xin nhập học.
Mẫn Nghi sinh ra trong gia đình trung lưu, không thích đi học, thành tích học tập tàm tạm. Cô thi đỗ vào một trường cao đẳng trong thành phố Z, cả nhà đều ngạc nhiên khi cô đề nghị gia đình đưa cô đi du học. Không ai thuyết phục cô ở lại được, đành chiều theo ý cô.
Dù mọi người đều đang nỗ lực hướng đến cùng một mục tiêu, nhưng hầu hết thời gian, Nhâm Nhiễm đều đi lại một mình, cô bắt đầu quen với cuộc sống tự lập.
Thái độ của Mẫn Nghi với cô cũng không thân mật như trước, bên ngoài tỏ ra nhiệt tình nhưng thực chất rất xa lạ, luôn đề phòng cảnh giác cô. Mẫn Nghi thường xuyên đỏng đảnh với Gia Tuấn trước mặt Nhâm Nhiễm, còn Gia Tuấn vẫn
là cái bộ dạng uể oải đó, chẳng chuyện nào mà anh cảm thấy hứng thú, nét mặt cũng u uất hơn trước rất nhiều.
Tình cảnh này, đương nhiên Nhâm Nhiễm không để mình làm kì đà cản mũi. Cô đã nếm được mùi vị của tình yêu, không còn hiếu kì về tình yêu người khác như trước đây nữa, cũng không thể thảo luận với Gia Tuấn về chủ đề này. Tình bạn của họ nhạt dần, chẳng khác mấy so với bạn học bình thường khác.
Nhâm Nhiễm buồn man mác, “Dù là em gái ruột cũng không có quyền độc chiếm anh trai, như vậy đối với Gia Tuấn sẽ công bằng hơn.” Sau khi nghĩ như vậy, cô cảm thấy nhẹ nhõm.
Ba người họ thuận lợi nhận được giấy báo nhập học và visa, bay đến Melbourne – Úc bắt đầu cuộc sống du học sinh.
Vào năm 2000, du học sinh ở Úc vẫn chưa nhiều như sau này, nhưng cũng không ít.
Gia Ngọc, người chị định cư ở Úc của Gia Tuấn đã sớm qua đó mua một HOUSE có bãi đậu xe theo lời dặn dò của mẹ Triệu Hiểu Việt. Nhà có bốn căn phòng, ba toilet, cảnh vật xung quanh rất đẹp, giao thông thuận tiện. Gia Ngọc giao chìa khóa vào tay em trai, bĩu môi cười: “Đại Thiếu Gia, năm xưa khi chị qua đây còn nhỏ hơn em bây giờ, chỉ có thể ở tạm trong homestay, sau đó xin vào kí túc xá trường, sau này thuê nhà chung với bạn. Khởi điểm của em thực là cao quá rồi đó.”
Gia Tuấn bỏ ngoài tai lời trêu ghẹo của chị gái, Gia Ngọc liếc sơ hai cô gái đi chung, thẳng thắn nói: “Chỉ có ba em ở thôi thì không tiện lắm, chị đã làm chủ cho thuê một căn phòng ở đây cho một bạn đang theo học tiến sĩ ở Melbourne, ngày mai anh ta sẽ dọn qua đây.”
Mẫn Nghi không lên tiếng, Nhâm Nhiễm vốn có chút phản đối khi phải sống chung với hai người họ, tin này khiến cô thở phào, cảm thấy sự sắp xếp của Gia Ngọc thật là tuyệt vời.
Bạn của Gia Ngọc là Tiêu Cương, anh ta hướng dẫn họ rất nhiều trong thời gian du học tại đây, mọi người sống chung rất hòa thuận.
Chỉ là quan hệ giữa Nhâm Nhiễm, Gia Tuấn và Mẫn Nghi ngày càng căng
thẳng.
Được mẹ dạy dỗ từ nhỏ, Nhâm Nhiễm có nền tảng tiếng Anh khá tốt, cô đã thi được bằng TOEFL và IELTS khi học trong nước. Cô không muốn nán lại lâu ở nước ngoài nên quyết định theo học các lớp bổ sung kiến thức để đủ điều kiện vào năm thứ hai khoa Tài Chính của trường đại học Moash, quyết tâm lấy được học vị trong thời gian ngắn nhất để trở về nước. Còn trình độ ngoại ngữ của Gia Tuấn và Mẫn Nghi không tốt, chọn học lớp dự bị đại học của trường.
Vừa đến nơi đất khách quê người, họ cùng trải qua những ngày tháng êm đềm, cùng làm quen với giao thông ở Malbourne, cùng đi học bằng lái, cùng nhau đi trượt tuyết, cùng đi chợ nấu cơm, đến trường của nhau chơi. Nhưng không bao lâu sau, Mẫn Nghi bắt đầu bài xích Nhâm Nhiễm trở lại.
Mẫn Nghi và Gia Tuấn cãi vã rồi làm lành, giống hệt như cặp tình nhân khác. Nhưng Mẫn Nghi là con gái út được cưng chiều quen trong gia đình, cô không có thói quen nhẫn nhịn ngời khác. Sau khi cãi nhau với anh, cô đều quy hết trách nhiệm vào Nhâm Nhiễm, ngày càng không khách khí với Nhâm Nhiễm.
Gia Tuấn quen thói ăn xài phung phí, vừa đến đây đã có dự định mua xe, qua nhiều phen ngăn cấm và khuyên can của Gia Ngọc, anh chỉ mua một chiếc BMW second-hand. Năm đầu tiên, anh học lớp dự bị cùng Mẫn Nghi nên việc đưa đón hàng ngày là lẽ đương nhiên.
Ngoài giờ học, Nhâm Nhiễm tìm được một việc làm thêm. Theo quy định của pháp luật Úc, mỗi tuần cô không thể làm việc quá 20 giờ. Bài vở chồng chất cộng thêm việc làm thêm, cô vất vả hơn Gia Tuấn và Mẫn Nghi nhiều.
Phương tiện giao thông công cộng ở Melbourne không thuận tiện lắm, hai chuyến xe cách nhau một khoảng thời gian khá dài. Điều nhức đầu hơn là tất cả các xe buýt đều không báo trạm, ngay cả biển trạm xe cũng không ghi rõ tên trạm, Nhâm Nhiễm định vị rất kém, lại vừa qua đây, tòa nhà san sát giống hệt nhau, cô xuống nhầm trạm nhiều lần, mỗi lần nhầm trạm đều buộc phải đợi chuyến xe sau hoặc đổi phương tiện khác, cô mất khá nhiều thời gian đi lại nên lúc về nhà rất muộn.
Gia Tuấn trông thấy liền cố tình đón cô tan ca vào buổi tối, Mẫn Nghi không vui thấy rõ. Lúc đầu thì buông lời bóng gió, về sau cô nhảy tót lên xe ngồi kế bên Gia Tuấn khi anh đón cô về, cứ xị mặt không nói lời nào.
Nhâm Nhiễm luôn cố gắng kiềm chế, nhưng sự kiềm chế của cô lọt vào trong mắt Mẫn Nghi lại có cách giải mã khác. Mẫn Nghi cảm thấy, sự kiềm chế này ở một mức độ nào đó đã chứng thực cho những nghi ngờ của mình. Nhâm Nhiễm và Gia Tuấn đích thị có quan hệ thân mật mờ ám, Nhâm Nhiễm có tật giật mình.
Nhâm Nhiễm gai mắt chuyện này, quyết định giữ khoảng cách với họ. Cô chuẩn bị xin vào ở kí túc xá học sinh trong học kì mới, mặt khác, cô nói với Gia Tuấn, cô và một học sinh khác thương lượng dùng chung xe, gánh bớt tiền xăng của nhau nên anh không cần đến đón cô nữa.
Gia Tuấn nét mặt lạnh lùng, không nói gì.
Sự việc êm đềm được một thời gian. Nhâm Nhiễm mỗi ngày đều rất vội vã, không đi học ở trường thì tra cứu tài liệu trong thư viện, đi làm thêm, về đến nhà là giam mình trong phòng đọc sách.
Một đêm, Mẫn Nghi gõ cửa phòng cô, cô hơi bất ngờ, không kèm chút nhiệt tình nào: “Có chuyện gì không?”
Mẫn Nghi như có điều khó nói, nhưng cũng ấp úng: “Nhâm Nhiễm, bạn khuyên anh Tuấn giúp mình, gần đây anh ta uống rượu rất nhiều, chơi đến tận khuya mới về nhà, ban ngày thường trốn học.”
Nhâm Nhiễm kinh ngạc, Melbourne là một thành phố vô cùng yên tĩnh và lành mạnh. Trước đây khi Gia Ngọc chọn nơi đây làm địa điểm du học cho họ là vì môi trường ở đây khá đơn giản, không tụ tập nhiều cậu ấm người Hoa như ở Sydney, không nhiều khu giải trí xa hoa, càng không nhiều quán bar không lành mạnh, họ có thể chuyên tâm học hành.
“Ở đây làm gì có chỗ chơi? Anh ta cứ nói là quán bar của người Tây không thú vị sao?”
“Bên khu người Hoa Boxhill, quán karaoke, quán bi-da đều có hết, trang thiết bị và trò chơi trong đó hơn hẳn trong nước, có rất nhiều du học sinh người
Hoa đến đó chơi. Anh ta từng dẫn mình đến đó, nhưng bây giờ anh ta đi một mình, không dẫn mình theo nữa.”
Nhâm Nhiễm buồn phiền chau mày: “Mẫn Nghi, bạn là bạn gái anh ấy, theo lí bạn nên khuyên anh ấy mới đúng.”
“Anh ta chịu nghe lời mình sao?”. Mẫn Nghi cười đắng, “Hễ mỗi lần mình nói anh ta, anh ta đều mặc kệ, hoặc không lên tiếng, hoặc nói đó là quyền tự do của anh ta, hi vọng mình và anh giữ riêng cho nhau một không gian, đừng can thiệp nhau quá nhiều.”
Nhâm Nhiễm giật mình, đương nhiên, cô từng nghe câu nói tương tự từ Gia Thông, không ngờ giữa hai anh em không bao giờ thừa nhận nhau lại hợp gu đến thế. Cái tên đó hiện lên trong đầu, cô cảm thấy hơi run người.
“Anh Tuấn càng không nghe theo mình, bạn cũng thấy đó, bây giờ mình và anh ấy gặp nhau chỉ chào gật đầu vài cái thôi.”
“Anh ta đối xử với bạn khác.” Mẫn Nghi buồn hẳn. “Bạn xem mình là kẻ ngốc sao? Đêm hôm trước, anh ta uống say về nhà, ôm mình nhưng lại gọi tên bạn.”
Nhâm Nhiễm ngượng ngùng không biết nói gì, một lúc sau mới lên tiếng: “Đừng hiểu lầm, Mẫn Nghi, mình và anh ấy quen thân từ nhỏ, lời nói lúc say chỉ là vô thức, bạn đừng xem là thật.”
“Mình không phải đang ghen, Nhâm Nhiễm. Thực ra mình biết anh ta thích bạn từ trước. Khi anh ta nói với mình làm bạn gái anh ta, mình không dám tin vào tai của mình, nhưng anh ta rất nghiêm túc, đối xử với mình rất tốt, mình… thật sự không nỡ từ chối.” Mẫn Nghi nghẹn ngào, không nói tiếp được nữa.
Nhâm Nhiễm không đành lòng, điều ái ngại nhỏ nhoi được vứt sang một xó, “Mẫn Nghi, mình sẽ thử khuyên anh Tuấn. Hơn nữa, mình đã xin vào ở kí túc xá của trường, học kì sau mình sẽ dọn đi, hai bạn cư xử tốt với nhau.”
“Bạn dọn đi sẽ giải quyết được vấn đề giữa mình và anh ấy sao?”
“Chuyện này mình không biết. Có yêu nhau mãnh liệt đi chăng nữa, cũng có sự bất đồng cần thỏa hiệp. Mình chỉ nghĩ, khi chúng ta yêu một người thì hãy cố
gắng yêu hết mình. Nếu như không còn yêu được nữa thì buông tay cũng không có gì cần nuối tiếc.”
“Mình từng nghĩ đến chia tay, nhưng mình không cam tâm. Lúc trước dì Triệu đến gặp mình, nói sẽ gánh chịu một phần chi phí du học vì muốn mình đi chung với anh Tuấn. Người nhà mình đều phản đối, họ không thích anh Tuấn, nói anh Tuấn quá đẹp trai, gia cảnh quá tốt, không đáng tin cậy.”
Nhâm Nhiễm không bất ngờ, khi cô trở về thành phố Z, Kỳ Hán Minh từng đặc biệt mời cô dùng cơm, nhưng dì Triệu vắng mặt, sau này chỉ gặp dì trong lần tiễn biệt mọi người ra sân bay, nhưng thái độ bà rất lạnh lùng và tỏ vẻ thân mật với Mẫn Nghi trước mặt cô. Cô biết, cô bỏ nhà ra đi đã không phải, còn sống chung với Gia Thông. Đối với một người từng mong muốn cô trở thành con dâu của mình, Triệu Hiểu Việt đương nhiên rất tức giận, để khiến Gia Tuấn từ bỏ tình cảm với cô thì chuyện tác hợp con trai mình và Mẫn Nghi cũng không có gì lạ.
“Mình không xem trọng tiền, điều mình muốn là được sống bên cạnh Gia Tuấn. Mình cãi nhau với cha, với anh hai, khóc lóc cầu xin mẹ, mọi người mới đồng ý cho mình qua đây và kiên quyết tự chi trả toàn bộ chi phí bảo lãnh, nói là không muốn mình bị thiệt thòi. Qua đây chưa đến một năm mà đã như vậy, sao còn mặt mũi nhìn họ nữa.” Mẫn Nghi rơi nước mắt, uất ức quay đầu sang một bên: “Mỗi lần mình trò chuyện qua webcam với họ, mình đều nói mình rất tốt, anh Tuấn đối xử với mình rất tốt.”
Mối liên hệ giữa Nhâm Nhiễm với quê nhà chỉ là thỉnh thoảng trò chuyện điện thoại với Nhâm Thế Yến, cha hỏi liên miên về tình hình học tập bên này, cô trả lời theo thực tế. Nhâm Thế Yến tuyệt không nhắc đến tình hình của ông, Nhâm Nhiễm cũng không hỏi. Cuộc sống của Nhâm Nhiễm có thể nói chỉ có trách nhiệm với chính mình, nhưng cô hoàn toàn hiểu được nỗi đau của Mẫn Nghi.
Khuyên Mẫn Nghi một lúc lâu, cô mới chịu về phòng ngủ. Nhâm Nhiễm không ngủ được, cô vẫn đọc sách cho đến tận khuya mới nghe thấy tiếng xe của Gia Tuấn lái vào. Cô vội vàng xuống lầu, trông thấy Gia Tuấn đã bước vào mở tủ lạnh lấy nước uống. Anh nhìn thấy cô bước xuống lầu, hơi giật mình: “Tiểu Nhiễm, sao còn chưa đi ngủ?”
“Anh Tuấn, thỉnh thoảng đi chơi thì được, đừng cứ đêm nào cũng về khuya như vậy, còn lái xe sau khi uống rượu, bị bắt được là phạt nghiêm lắm.”
Gia Tuấn cười: “Biết rồi, khuya lắm rồi, em đi nghỉ đi, mai còn đi học.”
Lời từ chối khách sáo của Gia Tuấn khiến Nhâm Nhiễm khó tiếp tục, cô nản chí nghĩ “Nếu quá xa lạ như vậy thì sao còn khuyên được nữa?”. Nhìn tóc anh bù xù, sắc mặt tái xanh, cô không thể bỏ mặc.
“Anh Tuấn, anh cố gắng đi học, sắp hết năm học dự bị rồi, anh phải chọn chuyên ngành, chuẩn bị vào đại học…”
“Tiểu Nhiễm, tại sao em lại chọn học ngành tài chính?”. Gia Tuấn đột nhiên
hỏi.
Lựa chọn chuyên ngành này, cô không thương lượng với một ai. Nhưng cô nhìn nét mặt của Gia Tuấn đã biết anh vốn không cần câu trả lời của cô, quả nhiên anh chuyển đề tài, “Đương nhiên, anh đoán không phải vì đam mê. Còn anh, anh không cần suy nghĩ, anh theo học ngành quản trị kinh doanh. Sau khi học xong, còn cả khối thời gian làm con ngoan cho cha mẹ, sinh con đẻ cái theo yêu cầu của họ, tiếp quản công ty, nên bây giờ…”
Anh đứng nghiêm, nhìn thẳng vào Nhâm Nhiễm, nhếch môi cười, gương mặt điển trai dưới ánh đèn càng tỏ ra lộng lẫy và rạng ngời hơn, “Anh cảm thấy anh có quyền buông thả một lúc…”
Nhâm Nhiễm nghĩ, cô thậm chí từng bỏ nhà ra đi sống thử với người đàn ông khác, để cô đi khuyên Gia Tuấn không nên buông thả khi vẫn chưa quá hai mươi mốt tuổi mà đã bi quan với cuộc sống thì hiển nhiên không có sức thuyết phục. Cô đành rời mắt: “Nếu như anh buông thả mà có thể khiến anh và người yêu anh vui vẻ, em không có gì để nói. Nhưng bây giờ Mẫn Nghi không vui, trông anh… cũng không vui.”
“Đương nhiên anh không vui, nhưng không ai có quyền yêu cầu mình nhất định vui vẻ cả. Anh cũng biết Mẫn Nghi không vui, anh từng khuyên cô ta: hai người không vui không nhất thiết phải trói buộc nhau. Cô ấy hoàn toàn tự do.”
Nhâm Nhiễm nhìn anh trừng trừng: “Anh Tuấn, đừng nói những lời như vậy, quá khiến người ta đau lòng. Đừng nghĩ rằng cô ấy yêu anh thì anh có quyền làm tổn thương cô ấy.”
“Anh cứ ngỡ rằng, một khi đã yêu một ai đó, tức là đã hai tay dâng tặng người đó một đặc quyền.” Gia Tuấn thì thầm, “Em đã từng có cảm giác như vậy không?”
Nhâm Nhiễm cứng họng, Gia Tuấn bước qua vai cô bước lên lầu rồi tiếp tục nói mà không quay đầu lại, “Đừng bận tâm chuyện của anh và Mẫn Nghi, cô ấy không cứng đầu như em.”