Cô nhức nhối nhìn vào gương, chuyện xảy ra trong phòng vào chiều nay lại ùa về, những ý nghĩ không liên quan vụt biến mất – thậm chí cô còn kinh ngạc, sao mình lại có tâm tư suy nghĩ chuyện khác.
Hôm nay thật sự cô đã khóc rất lâu, cứ ngỡ nước mắt đã cạn nhưng lúc này, khóe mắt cô lại đẫm nước.
Bần thần một lúc lâu, cô mới tỉnh táo gạt bỏ nước mắt. Cô không thể tắm chỉ có thể lau sạch người, thay áo mới.
Gia Tuấn ngồi trong phòng khách vội đứng dậy hỏi cô: “Tiểu Nhiễm, ăn tối chưa, em đói không?”
Cô không lên tiếng, cũng không nhìn mặt người nào, bước thẳng về phòng nằm vào giường. Một lúc sau, Gia Tuấn cầm túi đá bước vào, anh kê gối vào đầu cô, sau đó đắp túi đá vào mắt cá bị trật, túi đá quả thật giảm đau đáng kể.
Gia Tuấn lại bước ra ngoài, tay cầm vài viên thuốc và ly nước đưa cho cô: “Uống thuốc mau. Anh đã gọi thức ăn, lát nữa người ta sẽ mang đến.”
Cô ực một hơi hết thuốc, đặt ly trên đầu giường nhắm chặt mắt. “Em không muốn ăn, anh ra ngoài đi, tắt đèn giúp em, cám ơn.”
Gia Tuấn không bỏ đi, ngược lại còn ngồi cạnh giường. Thật lâu sau, cô phàn nàn: “Sao chưa đi nữa?”
“Túi đá chỉ có thể đắp 20 phút, anh ngồi trông chừng thời gian.”
Cô quay ngoặt người sang một bên mặc kệ anh.
“Đói không?”
Cô vẫn không đáp trả.
“Có rất nhiều chuyện, cho dù chúng ta biết cũng không thể thay đổi điều gì, chỉ thêm đau khổ.”
“Đó là kinh nghiệm của anh sao?”, cô lạnh lùng nói.
Gia Tuấn im lặng một lúc, gật đầu: “Quả thật anh đã từng trải.”
Nhâm Nhiễm nhói lòng, thường ngày cô hay ong ỏng giở giọng tiểu thư với Gia Tuấn nhưng đây là lần đầu cô giễu cợt anh. Liên tưởng đến câu chuyện lúc chiều Gia Tuấn kể thì gần như đã tổn thương anh. Anh nắm chặt tay cô, cô rút nhẹ lại rồi nằm gọn trong tay anh.
“Ba năm trước, anh vô tình nghe trộm ông nội, chú và cô nói chuyện phiếm, biết được sự tồn tại của Kỳ Gia Thông. Anh không dám hỏi thẳng cha, biết rõ là đang khác múi giờ, anh vẫn gọi điện qua Úc hỏi chị. Chị không hề ngạc nhiên, giọng nói lạnh như băng:
“Tuấn, chị thật ngưỡng mộ sự vô tri của em trong nhiều năm qua, em tưởng rằng tính khí mẹ thuộc dạng nóng nảy bẩm sinh hay sao?”
Ngừng một lúc, Gia Tuấn bật cười, anh nhanh chóng thu lại nụ cười đó,
“Chị bất hạnh hơn anh, chị gần như biết chuyện cùng lúc với mẹ. Lúc đó, anh chỉ có tám tháng tuổi, đúng là vô tri thật. Còn chị đã bảy tuổi, vốn rất thông minh, cơn giận mẹ bùng nổ, mấy năm đầu khi cãi nhau với cha, hai người hoàn toàn không né tránh chị. Đến lúc anh hiểu chuyện, mẹ đã không nhắc đến chuyện đó. Nhưng chị vẫn cứ bị ám ảnh, hoàn toàn hiểu rõ nguyên nhân của những cuộc chiến tranh lạnh trong nhà, chị vừa tốt nghiệp trung học phổ thông là kiên quyết đòi du học nước ngoài, mấy năm cũng không về nhà.”
Nhâm Nhiễm đã mở mắt, cô nhìn mắt Gia Tuấn, vẫn là gương mặt điển trai quen thuộc, đó là lần đầu cô trông thấy gương mặt đau lòng của anh bạn chơi thân từ nhỏ. Cô nắm chặt tay anh, không biết an ủi anh thế nào.
“Nói chuyện với chị xong, anh trốn học chạy đến công ty cha, đúng lúc hắn bước ra, bọn anh chạm mặt, cha giới thiệu rất tỉnh.” Anh dừng một lát, cười đau khổ: “Cha anh nói, „Gia Tuấn à, làm quen với Kỳ Gia Thông – anh con.‟!”
Nhâm Nhiễm trố mắt.
“Nực cười lắm phải không? Em xem, cha anh thản nhiên căn cứ vào gia phả đặt tên cho hắn từ rất sớm, giống như việc ông có con riêng là lẽ đương nhiên, anh phải chấp nhận vô điều kiện. Chỉ là Kỳ Gia Thông không nể mặt chút nào, hắn nói hắn là con trai duy nhất của mẹ hắn, từ nhỏ không anh chị em, sau này cũng đừng cố gượng mà hẹn gặp nhau làm gì để rồi khó xử, nói xong hắn quay người bỏ đi.”
Nhâm Nhiễm lòng đầy nghi hoặc, cô không hiểu tại sao Kỳ Hán Minh lại cư xử như vậy. Cô nhanh chóng nghĩ đến cha mình, đau khổ thừa nhận, thảo nào Gia Thông lại nói chuyện với cô bằng thái độ miệt thị và nhẫn nhịn, thế giới của người trưởng thành thật sự cô có thể hiểu được bao nhiêu?
“Hôm nay em cũng thấy rồi, anh không muốn đếm xỉa đến Kỳ Gia Thông, hắn đối với cha anh còn như thế, huống chi là anh. Tụi anh không ai muốn đối phương tồn tại trên cõi đời này, thế nhưng, tụi anh cứ sờ sờ đó, không ai thay đổi được sự thật.”
“Trước bữa nay, hai anh chỉ gặp qua một lần thôi sao?”
“Ừ, từ nhỏ hắn sống ở bên ngoài. Sau này thì chạy đôn đáo giữa Bắc Kinh và Thượng Hải kinh doanh trái phiếu, ít khi về thành phố Z. Ông nội và cha anh khen ngợi hắn hết lời, còn khen hắn là thiên tài trước mặt người ngoài, lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, năng lực siêu phàm. Sau khi anh biết hắn tồn tại, họ còn khen hắn trước mặt anh. Những lúc này, anh biết làm sao? Đành quay người bỏ chạy. Cha biết anh không vui, ông không nhắc đến hắn nữa, anh càng không thể nói gì với mẹ.”
Nhâm Nhiễm, sau hồi lâu im lặng, đã cất tiếng hỏi: “Anh cảm thấy việc xấu gia đình anh không kể em nghe cũng không sao. Nhưng anh lại giấu em cả chuyện của cha em và Quý Phương Bình, còn cố thuyết phục em chấp nhận cho cha có cuộc sống mới, em không thể chấp nhận điều này.”
“Em vẫn chưa hiểu sao, Tiểu Nhiễm? Em cho rằng, chuyện gia đình anh, ngoài việc gián tiếp đẩy chị ra khỏi nhà thà sống một mình tại nơi đất khách quê người cũng không bằng lòng về nhà, và khiến anh nghi ngờ cha mẹ, không có niềm
tin vào hôn nhân, thì còn có sứ mệnh gì khác chứ? Nếu như được chọn lựa, anh nghĩ anh và chị thà không hay biết chuyện.”
“Thế là, anh đã lựa chọn thay em…” Nhâm Nhiễm tái mặt, thì thầm trong miệng.
“Không, anh chỉ cảm thấy…”
“Anh chỉ thấy em không nên biết chuyện, tiếp tục sùng bái người dối gạt mẹ em như kẻ chính nhân quân tử, thậm chí còn vui vẻ chấp nhận một người đã phá vỡ hạnh phúc gia đình em là mẹ kế sao?”
Nhâm Nhiễm vùng khỏi tay anh, chồm dậy, nhìn thẳng vào mắt anh: “Anh có từng nghĩ, em sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện này không?”
Gia Tuấn cầm người cô lại, “Đừng kích động, đừng kích động, anh không có ý đó. Em thử nghĩ xem, sao anh biết chuyện này?”
Nhâm Nhiễm chợt hiểu, mẹ Gia Tuấn là đồng nghiệp của cha trong trường đại học Z, cha Gia Tuấn còn là bạn tốt của cha, đương nhiên họ biết rất rõ chuyện ngoại tình của người bạn thân kiêm đồng nghiệp.
“Đúng vậy, anh biết được từ trận cãi vã của cha mẹ. Có lẽ em không còn nhớ, thời gian đó anh không được vui, thường không về nhà hoặc đến dùng cơm ở nhà em hoặc cùng em đến bệnh viện thăm dì.”
Đương nhiên là cô nhớ khoảng thời gian đó, mẹ bệnh ngày càng nặng, Gia Tuấn dành thời gian bên cô nhiều hơn trước. Lúc ấy, cô vô cùng sợ hãi, rất muốn Gia Tuấn bên cạnh, đích thực không có cảm giác anh khác gì với ngày thường.
“Hôm nọ, lúc anh vào đến bệnh viện thì em đã đi mượn sách cho dì. Hôm đó, anh đã hút thuốc, dì ngửi thấy mùi thuốc lá, hỏi anh có tâm sự gì. Đại loại là anh đã nói một mớ lời ngu ngốc như cuộc sống thật chẳng có ý nghĩa, thế giới của người lớn quá giả tạo, sống trên đời để làm gì v.v… Nói xong anh mới sực nhớ dì đang bệnh nặng, anh thực sự không nên nói lời đó.
Nhâm Nhiễm dán chặt mắt vào anh, nhắc đến mẹ vào lúc này là rất đau lòng, nhưng cô vẫn khát khao biết được câu chuyện về mẹ mà trước đây cô chưa từng được biết.
“Anh xin lỗi dì, dì cười và nói rằng dì sẵn lòng nghe điều đó, có lẽ sau này em cũng sẽ như vậy. Dì không biết có thể chống cự đến ngày nghe em oán trách hoặc ngỗ nghịch hay không. Nhưng anh sẽ khôn lớn trước em, dì hi vọng anh có thể chín chắn nhìn mọi việc. Chỉ có như vậy thì đến lúc em ngỗ nghịch anh mới có thể nói với em, cuộc sống có mặt đen tối, nhưng cũng có mặt tốt, đừng nhìn phiến diện rồi vội đưa kết luận.”
Nhâm Nhiễm lại khóc, một lần nữa.
Gia Tuấn cẩn thận lau nước mắt cho cô, “Lúc đó anh rất buồn phiền, nhưng dì nói, dì đã nhìn thoáng từ sớm, sống chết có số. Dù rằng dì không còn trên cõi đời nữa, dì vẫn tin rằng cha em và anh sẽ chăm sóc tốt cho em. Như vậy thì dì đã mãn nguyện rồi.”
Nhâm Nhiễm khóc không thành tiếng.
“Tiểu Nhiễm, lời dèm pha lan truyền với tốc độ nhanh hơn em tưởng, dì là người trong cuộc, đương nhiên không thể nào không hay biết chuyện. Nhưng dì chưa bao giờ kể em nghe, còn cẩn thận không để bất kỳ lời ra tiếng vào nào lọt vào tai em, để em tiếp tục tin tưởng cha em. Nếu như anh nói chuyện này với em, hiển nhiên sẽ đi ngược với di nguyện của dì, lại còn khiến em bắt đầu hận cha em – ông là người thân duy nhất của em trên cõi đời này. Anh nghĩ rằng, dù ở góc độ nào, anh cũng không thể làm hiệp sĩ chính nghĩa tố cáo sự việc này.”
Gia Tuấn có lý của anh ta, nhưng cô không thể nào chấp nhận lý thuyết ấy. “Có lẽ khi không biết gì, em sẽ ngốc ngếch sống vui vẻ, nhưng như thế có xứng với người mẹ đáng thương của em không? Hay mẹ em đáng là vật hi sinh? Khi còn sống, vì muốn cho con gái một mái ấm hoàn chỉnh mà chịu đựng người chồng ngoại tình. Sau khi chết còn phải cho con gái nhận kẻ đã cướp chồng mình làm mẹ kế hay sao? Em sống vui vẻ như thế thì có ý nghĩa gì?”
Gia Tuấn đuối lý, trong nhà lặng im như tờ, Nhâm Nhiễm ngả lưng về phía sau, dùng tay che mắt nghẹn ngào nói: “Gia Tuấn, anh đi đi, em muốn ở một mình.”
Nhâm Nhiễm đặt di ảnh mẹ kế bên gối, cô nằm trong bóng tối, cả đêm không chợp mắt.
Lúc mẹ bệnh, cô luôn bên cạnh mẹ mà hoàn toàn không phát hiện rằng ngoài việc chịu sự dày vò của cơn bệnh, mẹ còn phải chịu đựng một người chồng đã thay lòng đổi dạ.
Nhâm Thế Yến nhận xét con gái mình không sai. Từ nhỏ, Nhâm Nhiễm rất ôn hòa. Từ khi cô chào đời, cha mẹ dạy dỗ con gái rất khoa học, hết mực thương yêu và cũng rất cứng rắn uốn nắn con nên người, nhất là mẹ, nghiêm khắc nhưng lại tận tình dạy dỗ con. Cô vốn không có giai đoạn ngỗ nghịch và bồng bột thường có của tuổi mới lớn.
Nếu không có sự cố này, khi nỗi đau mất mẹ vơi dần, cô vẫn sẽ là cô gái hoạt bát, nhí nhảnh, vẫn sẽ có nỗi đau nho nhỏ, có cái nhõng nhẽo đáng yêu của tuổi mới lớn và có ước mơ ngây ngô của tuổi trẻ.
Thế nhưng, sau khi biết chuyện, Nhâm Nhiễm đau khổ hiểu rằng, cuộc sống của cô không thể tiếp diễn theo kiểu răm rắp tuân theo sự sắp đặt của cha và hi vọng của mẹ lúc còn sống.