Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, lúc cô đang bị Điệp Vũ trêu ghẹo như mọi ngày thì Nhược Trúc bước vào cho Điệp Vũ một chưởng ngay tim. Mặc dù việc ăn chưởng từ cô đối với hắn là bình thường, nhưng lần này lại khác. Nhược Trúc đã dùng toàn lực đánh vào cơ thể hắn ta, nhận một chưởng ấy hắn ta chắc chắn sẽ chết.
Nhược Trúc đứng đó nhìn vào thân xác của Điệp Vũ đang tắm trong vũng máu của chính mình, trong mắt cô thoáng qua cảm xúc phức tạp nhưng ngay lập tức gạt bỏ đi. Cô dịu dàng nhìn sang Tiêu Ngưng đang sửng sờ đứng đó. Bằng một giọng nói dịu dàng, cô an ủi:
“Tiêu Ngưng, tên đó có làm gì muội không? Ta xin lỗi vì đã mang hắn đến đây. Muội yên tâm ta sẽ không để chuyện này diễn ra lần nào nữa đâu.”
Nghe Nhược Trúc nói vậy, Tiêu Ngưng bừng tỉnh. Cô hỏi bằng giọng run run:
“Tại sao tỷ lại giết hắn?”
“Chẳng phải hắn ta định phi lễ với…”
Nói tới đây Nhược Trúc mới nhận ra có gì đó không đúng, Tiêu Ngưng là một tướng cấp còn Điệp Vũ chỉ mới là sư cấp mà thôi. Cho dù Điệp Vũ muốn, hắn cũng không thể làm gì Tiêu Ngưng được.
Tiêu Ngưng nghe vậy liền hiểu Nhược Trúc đã hiểu lầm, cô chỉ vào cái đầu của Hắc Cẩu trên sàn rồi giải thích:
“Hắn ta dùng cái đầu đó để dọa muội!”
Nhược Trúc hiểu ra mọi chuyện, gương mặt cô trở nên xanh xao. Nhìn vào thể xác bất động của Điệp Vũ tim cô trở nên đau nhói, cảm giác tội lỗi bao trùm tâm trí Nhược Trúc. Nhưng có hối hận thì cũng muộn rồi, đỡ một chưởng toàn lực của Vũ tướng cấp 7 thì với tu vi hiện nay của hắn sẽ chết là không thể nghi ngờ.
Nhược Trúc lảo đảo đi đến chỗ Điệp Vũ đang nằm. Cô nắm lấy cánh tay của hắn. Những kỷ niệm mấy ngày qua lần lượt hiện về. Mặc dù chỉ gặp nhau ít hôm nhưng hắn đã để lại trong nàng ấn tượng khó thể nào quên được.
Lần đầu gặp gỡ, hắn ta chỉ tình cờ thấy nàng ngất xỉu trước cửa nhà rồi mang nàng vào trong, đó là hành động hoàn toàn xuất phát từ lòng tốt của hắn. Mà nàng lại lợi dụng cơ hội đó để dùng bí kỹ của mình truyền độc vào người hắn. Lần đó nàng chỉ đơn giản nghĩ rằng ‘người trong giang hồ thân bất do kỷ’. Nên hy sinh một người qua đường để cứu lấy tính mạng mình không có gì là sai.
Nhưng sau đó, hắn ta không chết như nàng nghĩ. Mặc dù nàng vô tình nhưng cũng không đến mức giết người vừa giúp mình. Nàng định cho hắn ít tiền rồi thả hắn đi, nhưng vừa tỉnh dậy hắn làm nàng giận điên tiết nên Nhược Trúc dùng những cái đầu để dọa hắn nhằm trả thù.
Nhìn thấy biểu hiện sợ hãi của Điệp Vũ thì nàng vô cùng thỏa mãn. Nàng cũng không thực sự muốn hắn giúp nàng xử lí những cái đầu đó, kể cả nàng cũng thấy buồn nôn khi phải chặt hàng trăm cái đầu.
Nhược Trúc cố tình không khóa cửa phòng rồi giả vờ ngủ. Trong lòng thầm nghĩ khi Điệp Vũ thấy nàng không cảnh giác thì hắn sẽ trốn ra ngoài. Nhưng không, hắn ta không những không trốn mà còn thật sự làm những gì mà nàng bảo. Cứ thế, nàng thật sự chìm vào giấc ngủ.
Khi tỉnh dậy, thấy hắn đã làm gần hết phần việc của mình. Thì nàng lại quyết định thật sự để hắn thay nàng làm công việc khủng khiếp này. Nàng lại lợi dụng hắn lần nữa.
Sau đó cả hai chia tay, trước khi đi hắn còn không quên chọc tức nàng.
Kể từ ngày đó, một người lạ như hắn đã chiếm một vị trí trong lòng nàng.
Lần thứ hai gặp lại là lúc hắn đi cùng Mộc Linh, hắn muốn thuê Mộc Linh làm dược sư cho mình, mặc dù Mộc Linh là người của nhóm nhưng Nhược Trúc cũng không có ý định ngăn cản cô rời đi. Nhưng nghĩ tới việc người thuê Mộc Linh là hắn ta thì trong lòng Nhược Trúc trở nên khó chịu.
Nên nàng thuyết phục hắn gia nhập Lãnh Huyết Công Hội thậm chí nàng còn đe dọa hắn, lúc đó nàng chỉ đơn giản nghĩ nếu gia nhập nhóm của nàng thì hắn chỉ có lợi chứ không có hại.
Nhưng bây giờ? Chỉ vì một hiểu lầm vô căn cứ mà nàng đã khiến hắn chỉ còn là một cái xác lạnh tanh, nào còn cái dáng vẻ náo động hằng ngày nữa.
Nàng ôm cơ thể của Điệp Vũ vào lòng. Máu của hắn làm ướt chiếc áo bào trên người nàng nhưng nàng không quan tâm. mắt nàng rưng rưng rồi òa lên khóc như một đứa trẻ.
Từ lúc trở thành sát thủ, nàng đã giết vô số người, nàng đã sớm quen với việc đó rồi nhưng lần đầu tiên việc giết người làm nàng đau đớn đến vậy. Nàng hối hận, miệng nàng đắng chát, nước mắt không ngừng trào ra nào còn dáng vẻ chững chạc thường ngày.
Tiêu Ngưng lần đầu tiên thấy dáng vẻ Nhược Trúc yếu đuối như vậy. Lúc trước Nhược Trúc lúc nào cũng mang vẻ mặt lạnh lùng với người khác nhưng đối với tỷ muội các nàng thì lại ân cần che chở. Trong ấn tượng của nàng thì Nhược Trúc là một người vừa mạnh mẽ mà lại dịu dàng luôn luôn bảo vệ các nàng, Nhược Trúc là thần tượng của cô.
Nhưng bây giờ người chị cả của mình trở nên như vậy, nó làm cô trở nên đau lòng.
Vốn là một người sắc sảo nên Tiêu Ngưng biết Điệp Vũ có một vị trí đặc biệt đối với Nhược Trúc. Từ khi hắn xuất hiện thì Nhược Trúc bắt đầu trở nên vui vẻ hơn, không những Nhược Trúc mà kể cả cô và những thành viên khác cũng cảm thấy như vậy. Cuộc sống của sát thủ vốn chẳng vui vẻ gì, suốt ngày chém giết tuy rằng lâu dần sẽ quen nhưng cảm xúc u ám cứ mãi bám theo họ. Nhưng từ khi Điệp Vũ xuất hiện, với tính cách hiếu động của hắn thì cảm xúc u ám của đó dần dần bị cuốn đi thay vào đó là một niềm vui kỳ lạ.
Nhưng bây giờ chỉ vì một hiểu lầm nho nhỏ mà Điệp Vũ phải chết. Tiêu Ngưng cảm thấy lòng mình quặn đau, cô thấy mình có lỗi với cả hai người. Chỉ vì muốn bảo vệ cô mà Nhược Trúc giết hắn. Mắt cô rưng rưng, cô cố nén dòng lệ đang muốn trào ra.
Điệp Vũ đang nằm trong lòng Nhược Trúc, bây giờ hắn khổ tâm hết sức.
Lúc nãy đang trêu chọc Tiêu Ngưng thì đột nhiên Nhược Trúc phá cửa chạy vào cho hắn một chưởng. Khác với thường ngày, một chưởng này chứa sát ý mười phần, bị trúng chưởng thì hắn chắc chắn phải chết.
Nhưng cũng may là lúc ra ngoài ám sát để cho an toàn thì hắn đã mặc một lớp bảo giáp trong người. Cho nên hắn có thể tránh được một kiếp này.
Lúc đó hắn không hiểu tại sao Nhược Trúc lại muốn giết mình nên đã thi triển một vũ kỹ kỳ lạ có thể tạo ra một chất lỏng giống như máu trong họng rồi nôn ra nhìn thì người ta sẽ nghĩ rằng hắn ta bị trọng thương đến mức thổ huyết. Hắn còn làm chậm dòng máu chảy trong cơ thể mình làm cho nó trở nên không khác gì một xác chết.
Qua cuộc đối thoại của Nhược Trúc và Tiêu Ngưng hắn đã hiểu đại khái mọi chuyện. Nhược Trúc hiểu lầm hắn nổi sắc tâm với Tiêu Ngưng nên đã cho hắn một chưởng. Khi hiểu ra thì hắn muốn đứng dậy chửi thề.
Đi ra ngoài kia giết người thì một chút nguy hiểm cũng không có. Khi về tới khu an toàn rồi thì lại suýt nữa thiệt mạng vì cái lý do nhảm nhí này. Cuộc đời đúng là khó đỡ đến mức không thể khó đỡ hơn.
Lúc hắn thấy Nhược Trúc đã bình tĩnh lại thì định đứng dậy chửi con điên này vài câu nhưng ai biết được cô ta lại nhào tới ôm hắn rồi òa khóc. Mọi chuyện diễn biến theo hướng drama thế này làm hắn ngớ người không biết nên làm gì, không lẽ bây giờ bật dậy nói rằng nãy giờ hắn giả chết. Nhưng làm vậy có khi nào Nhược Trúc thẹn quá hóa rồ rồi cắt đầu hắn luôn không? Ai chứ con điên này có thể lắm.
Vì thế mà bây giờ hắn vẫn nằm đó giả chết, Nhược Trúc thì ôm hắn khóc như mưa. Mùi hương xử nữ từ người cô truyền tới mũi hắn. Bộ ngực cao vút kia chạm vào người làm hắn ta cảm thấy kích thích không tả được. Tiểu huynh đệ của hắn bắt đầu rục rịch.
Ngay lúc lúc này cửa phòng mở ra. Mộc Linh cùng Mộc Kiều đi vào, cả hai nhìn thấy cảnh tượng Nhược Trúc ôm cơ thể đầy máu của Điệp Vũ thì cả người chấn động. Tiêu Ngưng thấy vậy liền đi đến giải thích.
Khi nghe xong câu chuyện thì Mộc Linh nhìn vào xác chết của Điệp Vũ, đôi mắt thoáng qua chút đau lòng.
Còn Mộc Kiều thì òa khóc chạy đến chỗ hắn, Mộc Kiều là người trẻ con nhất cả nhóm, nên bình thường cả nhóm đều nuông chiều nàng nhưng cũng vì vậy mà khi Điệp Vũ xuất hiện liên tiếp trêu tức nàng mang đến cho nàng cảm giác tức giận đồng thời còn có một cảm giác vui vẻ kỳ lạ.
Nên khi Mộc Kiều thấy hắn chết đi như vậy thì nàng không chút kiềm chế mà chạy tới ôm xác hắn.
Bàn tay nhỏ nhắn của nàng vô ý chạm vào tiểu huynh đệ đang dựng đứng của Điệp Vũ.
Mộc Kiều giật mình không biết đó là gì nên dùng tay chọc chọc vài cái. Sau đó mặt cô đỏ lên, cô đẩy cơ thể hắn ra sau đó hét lên:
“Sắc lang!”
Điệp Vũ đang diễn sâu nghe vậy liền biết đã bị lộ. Hắn mở mắt ra, trước mắt hắn là Nhược Trúc đang kinh ngạc há hốc mồm nhìn mình. Sau đó mặt Nhược Trúc từ xanh trở thành đỏ.
Điệp Vũ thấy vậy liền cố giải thích:
“Lúc nảy… ta chỉ đùa thôi, việc cô lợi dụng đụng chạm thân thể ta, ta không bắt cô chịu trách nhiệm đâu. Yên tâm!”
Nhược Trúc nghe vậy liền nộ khí xung thiên kể cả những người còn lại trong phòng cũng vậy.
Và rồi màn bạo hành bắt đầu….