Tia nắng cuối cùng tắt dần trong đêm.
Hoàng Cường và đồng bọn của hắn trao đổi ánh mắt.
Chúng cười vui vẻ, rồi đưa tay ra cởi quần của Thẩm Kiều.
Quần đùi của Thẩm Kiều là loại có cúc, bị kẹt chặt, nên nếu vội vàng cởi ra thì sẽ rất khó.
Quần size xs, cạp quần cũng rất nhỏ, ôm sát vào vòng eo thon thả của cô, nếu không cởi cúc thì hầu như không thể xé ra được, trừ khi chỉ dùng bạo lực xé toạc lớp vải ra.
"Đại ca, anh làm được không? Hay là để các anh em giúp anh đi?"
“Có phải là lâu ngày không đụng đến phụ nữ, ngay cả cởi quần cũng không quen rồi."
"..."
Hoàng Cường thử hai lần nhưng đều không thành thạo, lại bị mấy tên kia trêu chọc, nên hắn mất dần kiên nhẫn, đành phải móc trong túi ra một chùm chìa khóa của hắn.
Bấm móng tay treo trên móc chìa khóa.
Lưỡi dao sắc, có thể chọc một lỗ trên vải quần đùi rồi xé.
Thẩm Kiều bị hành động của hắn dọa sợ.
Nước mắt chảy xuống từ khóe mắt, nhỏ xuống tay của tên bên cạnh đang bịt miệng cô.
“Em gái, đừng khóc.
Chậc, chậc, chậc, thật là đáng thương.”
Thừa dịp hắn trêu chọc, Thẩm Kiều phản ứng rất nhanh, cô giơ chân lên, dùng đầu gối đá vào Hoàng Cường.
Hoàng Cường đang cúi người, mất cảnh giác, mũi liền bị đá một cái.
Hắn cảm thấy đau nhói, nên bịt mũi, và lùi lại một bước lớn.
“Mẹ kiếp!”
Tên đang bịt miệng cô cũng bị thu hút, động tác liền buông lỏng ra một chút.
Nhân cơ hội này, Thẩm Kiều lại thử cắn vào lòng bàn tay hắn, lợi dụng khe hở nhỏ này, dùng hết sức hét lên: “Cứu...”
Sau khi giọng nói xuyên qua lòng bàn tay, không quá chói tai, mà còn có vẻ trầm đục.
Nhưng theo thời gian, có lẽ cảnh sát đã tới gần khu vực đây rồi, hơn nữa, những con hẻm không người truyền âm rất mạnh, chỉ cần có thể nghe thấy một chút, cũng sẽ thu hút sự chú ý.
Cô đặt tất cả hy vọng vào nó.
Sau khi tóc vàng phản ứng lại, vẻ mặt của hắn trở nên cực kỳ dữ tợn.
Hắn ra hiệu cho tên bên cạnh buông tay.
Thẩm Kiều còn chưa nói xong câu tiếp theo, đã bị hắn tát một cái thật mạnh vào má.
"Bụp..."
Tuy rằng Thẩm Kiều phản ứng nhanh, cô quay đầu sang một bên, nhưng cũng chỉ là bớt đi một phần lực.
Hoàng Cường tát cô một cái thật mạnh.
Chỉ trong chốc lát, hai má cô đã nóng bừng bừng.
Ngay cả đôi tai cũng bắt đầu ù đi.
Hoàng Cường: "Chết tiệt! Mày dám đánh tao! Các anh em không cần nhường nó nữa, cùng nhau lên đi! Luân phiên chơi nó đi!"
"..."
Thẩm Kiều chỉ nghe được mấy chữ cuối cùng.
Cô sững sờ, đôi mắt cô lại mở to kinh hoàng.
Một bên vai của cô bị kéo tuột khỏi vai, lộ ra một mảng lớn làn da trắng sứ khiến người ta đỏ mắt.
Cứu mạng!
Đầu óc Thẩm Kiều rối bời, cô chỉ có thể tuyệt vọng cầu cứu trong lòng.
Một giây sau, cách đó không xa truyền đến một tiếng "bốp" thật lớn, giống như có thứ gì đó rơi xuống đất, lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Hoàng Cường dừng lại, rồi quay đầu lại nhìn.
Hắn chưa kịp phản ứng thì quả đấm đã đập vào mặt, một tiếng "bụp" kèm theo một luồng gió.
Chỉ với một cú đánh, hắn đã bị hất tung và rơi xuống đất.
"..."
Mọi người đều im lặng.
Có vẻ như không ai có phản ứng.
Sau đó, Kỳ Ngôn Châu không hề dừng lại, mà vung nắm đấm về phía hai tên đang khống chế Thẩm Kiều.
“Oanh, bùm.”
Con hẻm yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng xương va chạm.
Không khí đáng sợ lan tràn ra.
Cuối cùng, Thẩm Kiều cũng lấy lại được tự do.
Cô lắc đầu, nhìn thấy Kỳ Ngôn Châu đang tức giận.
Sợi dây trong đầu cô đứt ra, đột nhiên, cô bị vô số oan ức và sợ hãi lấn át, cô kêu lên với cậu: “Kỳ Ngôn Châu …”
Kỳ Ngôn Châu không nhìn cô, môi mỏng của cậu mím chặt.
Giữa lông mày và mắt, sự thù địch gần như tràn ngập, đôi mắt đầy ngọn lửa, đốt cháy một lỗ trong đêm.
Cậu đá văng những tên còn lại đang cố bao vây mình.
Sau đó, lại đi đến phía tên có mái tóc màu vàng.
Hoàng Cường vừa mới phun ra bọt máu trong miệng, còn chưa kịp đứng dậy, quần áo hắn đã bị kéo lên.
Kỳ Ngôn Châu nhìn xuống hắn từ trên cao, giống như nhìn vào một mảnh rác:
“Hôm nay, mày sẽ chết ở chỗ này.” Cậu bình tĩnh nói.
Hoàng Cường: “!!!”
Kỳ Ngôn Châu nói xong liền vươn tay, nắm lấy cánh tay phải của hắn, tùy ý gập lại, trực tiếp bẻ gãy cánh tay của hắn.
"A..." Hoàng Cường hét lên như heo.
Sắc mặt Kỳ Ngôn Châu không thay đổi.
Cậu bỏ cánh tay còn lại của hắn ra.
Hoàng Cường tức giận, liền gầm lên: "Chúng mày đang làm gì! Cùng nhau lên đi! Đánh chết nó!"
Hắn còn chưa nói xong, Kỳ Ngôn Châu lại ra tay.
Cậu chắp năm ngón tay, nắm lấy cằm của hắn.
“Cạch.”
Một tiếng lanh lảnh vang lên, quai hàm của Hoàng Cường cũng trật khớp.
Hắn đau đến nỗi không thể nói nên lời, chỉ có thể rên rỉ: "U..."
Một đám tiểu nhân ở phía sau đều bị Kỳ Ngôn Châu dọa sợ, bọn chúng đứng dậy vây quanh cậu, hai mặt nhìn nhau, không ai dám đi lên trợ giúp.
Suy cho cùng, chúng chỉ là những thằng đầu đường xó chợ, nhàn rỗi, quanh năm lang thang trong các con hẻm khác nhau, moi (móc túi) học sinh tiểu học, và chưa bao giờ làm điều gì khác thường.
Hôm nay, có chuyện như vậy, bởi vì nghe nói rằng trong nhà Kỳ Ngôn Châu có một người con gái xinh đẹp, điều này đã khơi dậy suy nghĩ của Hoàng Cường.
Hoàng Cường nói rằng một số ít trong số chúng sẽ sớm trở thành người lớn và không còn được pháp luật bảo vệ như trẻ vị thành niên nữa, chúng nên tận dụng cơ hội cuối cùng để kiếm một vé lớn.
Bọn chúng không có ý kiến gì, mà chỉ cảm thấy Hoàng Cường nói có lý nên quyết định đến trợ giúp, và công kích Thẩm Kiều.
Chúng đều đã nghe nói về tiếng tăm của Kỳ Ngôn Châu.
Nhưng vì không sống gần đây, nên chỉ nghe người ngoài phố kể lại chứ chưa thấy tận mắt.
Thử nghĩ xem, cậu có khuôn mặt gầy gò, đẹp trai và một mình, không có nhiều người giúp đỡ thì có quyền lực thế nào?
Ai có thể nghĩ rằng ở tuổi còn trẻ như vậy, câu thực sự dám giết người vì một phụ nữ.
Với những đòn tấn công vừa rồi của Kỳ Ngôn Châu, bất cứ ai cũng có thể nói rằng cậu có bản lĩnh và khó đối phó.
Ngay khi chúng đang do dự, Kỳ Ngôn Châu đã đấm vào bụng Hoàng Cường.
Thấy có người sắp chết, có tên không chần chừ nữa, mà xông tới, muốn đẩy ra.
Kỳ Ngôn Châu dùng cùi chỏ trái tay, đánh vào mặt tên gần nhất.
Máu cam tuôn ra.
"Mũi của tao!” Tên đó che mặt và lùi lại từng bước.
Giọng nói của Kỳ Ngôn Châu lạnh lùng như vọng ra từ địa ngục: "Muốn chết thì lên đây."
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, không ai còn dám lên.
Kỳ Ngôn Châu quay đầu lại, tiếp tục chuyên tâm đánh tên tóc vàng kia.
Biểu cảm như sói, thề cắn đứt cổ họng người ta: “Cứ tiếp tục như vậy, hắn sẽ chết…” Có người nhẹ giọng nói sau lưng hắn, và bên cạnh hắn.
Cuối cùng, Thẩm Kiều cũng hoàn hồn lại.
Cô chạy về phía Kỳ Ngôn Châu: “Kỳ Ngôn Châu!”
Kỳ Ngôn Châu vẫn tiếp tục đánh nhau.
Hoàng Cường lại phun ra một ngụm máu.
Cả người hắn như sắp chết.
Thẩm Kiều kinh hãi.
Cô chưa từng nhìn thấy mặt này của Kỳ Ngôn Châu.
Tuy nhiên, cô vẫn lao tới và ôm eo Kỳ Ngôn Châu từ phía sau, cố gắng ngăn cậu tiếp tục: "Kỳ Ngôn Châu! Cậu không thể đánh nữa! Nếu giết hắn, cậu cũng coi như xong!"
Kỳ Ngôn Châu dừng tay lại, rồi quay mặt sang một bên.
Cậu khàn giọng, hỏi: "Tôi trả thù cho cậu, không tốt sao?"
Thẩm Kiều cố gắng lắc đầu: "Không, không, không! Tôi không muốn cậu chết vì tôi!"
Sâu trong đáy lòng, như có một giọng nói nhắc nhở cô.
Cô muốn ở bên Kỳ Ngôn Châu mãi mãi.
Không có gì có thể xảy ra một cách tình cờ.
Chắc chắn.
Bởi vì Thẩm Kiều không buông tay, mà cứ ôm chặt Kỳ Ngôn Châu.
Vì sợ làm cô đau, nệ cơ bắp của cậu không phát huy được lực.
Mọi chuyện trở nên bế tắc.
Một lúc sau, có tiếng đe dọa từ phía sau con hẻm: "Các người đang làm gì đấy!"
Hai cảnh sát mặc sắc phục, đeo đèn pin, xuất hiện ở cuối con hẻm.
Cuối cùng, Thẩm Kiều cũng có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Những người có mặt đều hoảng loạn.
Tuy nhiên, con đường này là ngõ cụt, lối thoát duy nhất đã bị cảnh sát chặn lại, nên không còn cách nào khác để trốn thoát.
Thẩm Kiều là người gọi cảnh sát đến.
Mà tóc vàng hiển nhiên bị thương nặng hơn, nên đã bị 120 đưa đi.
Những tên khác cũng lần lượt bị bắt đi.
Bên kia, Kỳ Ngôn Châu ôm chặt Thẩm Kiều trong ngực, thành tư thế che chở, chỉ để cho cô lộ ra một đôi mắt.
Người cậu căng như dây cung, rất cứng ngắc.
Thấy bộ dạng của Thẩm Kiều, viên cảnh sát đại khái cũng đoán được chuyện gì xảy ra, liền thở dài, rồi nói: "Cháu gái nhỏ, bạn trai cháu không thể đưa cháu đến bệnh viện ngay.
Vì đây là vấn đề nghiêm trọng, vậy nên hai cháu phải đến đồn cảnh sát khai báo."
Thẩm Kiều ngẩng đầu lên, lo lắng nhìn Kỳ Ngôn Châu, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”
Đột nhiên, Kỳ Ngôn Châu nói: “Cô ấy không thể đi.”
Cảnh sát dừng một chút: “Vì sao?”
“Tôi muốn đưa cô ấy về nhà trước, và thay quần áo, sau đó, cô ấy sẽ đến bệnh viện kiểm tra."
Cái tát của Hoàng Cường vừa rồi quá mạnh, lúc này, một bên má của Thẩm Kiều đã sưng tấy lên.
Làn da của cô rất trắng, vết thương nhỏ nhất sẽ được phóng đại lên, khiến cô trông rất đáng sợ.
Viên cảnh sát gật đầu.
Nhưng Thẩm Kiều mím môi, rồi thẳng thừng từ chối: "Không được, chú cảnh sát, cháu đi ghi chép với chú, vết thương này cũng không sao."
Dù sao, sau khi Kỳ Ngôn Châu xuất hiện, cậu không cần biết hậu quả, liền đánh Hoàng Cường như vậy, xem ra cũng không đúng.
Kỳ Ngôn Châu: “Cậu phải đi bệnh viện.”
Thẩm Kiều: “Không, tôi muốn đến đồn cảnh sát trước.”
“Thẩm Kiều!”
“…”
Hai người không chịu nhượng bộ nhau.
Viên cảnh sát xua tay ngăn cản: “Hai cháu ở trong con hẻm này sao?”
Thẩm Kiều: “Vâng.”
Viên cảnh sát: “Vậy cháu gái, cháu đi thay quần áo trước đi, còn phải kiểm tra thương tật nữa.
Lát nữa quay lại sau cũng được.
Rồi đến đồn cảnh sát với chúng ta trước đi, bệnh viện ở bên cạnh đồn cảnh sát, đồng nghiệp của chú sẽ đưa cháu đến đó."
Thẩm Kiều suy nghĩ một chút, rồi gật đầu.
Có Kỳ Ngôn Châu dẫn đường, ba người chuẩn bị quay đầu.
Đi được hai bước, Kỳ Ngôn Châu dừng lại, rồi vội vàng cởi áo ra, mặc cho Thẩm Kiều.
Hôm nay, Kỳ Ngôn Châu ra ngoài làm việc bán thời gian, nên cậu chỉ mặc một chiếc áo phông ngắn màu đen.
Bây giờ, quần áo đã bị cởi ra đưa cho Thẩm Kiều, chỉ còn lại nửa thân trên.
Dáng người gầy gò, có cảm giác giữa một người trẻ tuổi và một người đàn ông, thoạt nhìn không có khối cơ bắp cường đại rõ ràng nào, nhưng dường như mỗi bộ phận trên cơ thể đều được bao phủ bởi một lớp cơ mỏng, sẵn sàng hoạt động.
Khoảng cách giữa hai người quá gần, Thẩm Kiều nhìn hai lần, rồi cúi đầu.
Cô có chút không hiểu.
Kỳ Ngôn Châu không nhận thấy điều đó.
Như để trấn an cô, cậu cứ ôm cô thật chặt, thậm chí khi bước đi còn không buông ra.
Giống như cặp song sinh dính liền.
Sớm thôi, sẽ về đến nhà.
Thẩm Kiều đi vào thay quần áo.
Kỳ Ngôn Châu và cảnh sát đã đợi sẵn bên ngoài sân.
Thấy hai người như vậy, viên cảnh sát có chút kinh ngạc: "Hai người các cháu ở cùng nhau? Vậy là anh em sao?"
Quai hàm Kỳ Ngôn Châu siết chặt: "...Không phải."
Cảnh sát: "Vậy hai cháu có quan hệ gì? Ở chung sao? Hai người còn đi học không? Đã là người lớn chưa? Nếu không thì gọi ba mẹ tới."
Thật trùng hợp, Thẩm Kiều cũng đã ra khỏi đó.
Cô thay quần áo, mang quần áo khác cho Kỳ Ngôn Châu.
Đêm thật dài.
Trăng cũng đã mọc.
Cả ba cùng nhau đến đồn cảnh sát.
Ở nơi sáng sủa, sắc mặt Thẩm Kiều càng lộ vẻ khó coi, đành phải đi bệnh viện bên cạnh bôi thuốc, còn kiểm tra chấn thương.
Khi cô quay lại đồn cảnh sát, Kỳ Ngôn Châu vẫn ngồi ở chỗ cũ, mắt dán chặt vào cửa, mãi đến khi nhìn thấy cô xuất hiện, cậu mới nhìn đi chỗ khác.
Thẩm Kiều cười với Kỳ Ngôn Châu sau đó bị gọi thẩm vấn.
Cô hít một hơi thật sâu và kể lại toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối.
"...Ý của cháu là, quần của cháu bị người ta xé rách? Cháu còn có cái quần đó sao?
Thẩm Kiều gật đầu.
Sau khi gõ một hàng chữ trên máy tính, viên cảnh sát mới gật đầu: "Chú đã hiểu rõ tình hình.
Vì các cháu đều chưa đủ tuổi thành niên nên chú đã thông báo cho người giám hộ của các cháu.
Lát nữa, người giám hộ cần có mặt.
Hai cháu qua một bên nghỉ ngơi đi."
Một lúc sau, Thẩm Kiều sửng sốt một lúc.
Cô nói "À", rồi ngập ngừng hỏi: "Người giám hộ ạ?"
"Đúng vậy.
Diệp Hân và Thẩm Thành Quân, là ba mẹ của cháu phải không? Chú đã gọi cho họ."
"...".
Danh Sách Chương: