Vào giữa tháng 12, kỳ thi nghệ thuật của lớp 12 trường trung học phổ thông chính thức bắt đầu.
Từ nhỏ đến lớn, Thẩm Kiều đã tham gia vô số cuộc thi có liên quan đến việc học của cô, mặc dù không tránh khỏi căng thẳng nhưng cô không hề sợ hãi trước sân khấu.
Sau khi thi xong, cô nhìn lại và cảm thấy mình như đang nằm mơ, vậy mà cũng đến lúc này.
Kỳ nghỉ Tết Dương lịch đã qua.
Học sinh nghệ thuật lớp 12 đã trở lại trường để tham gia kỳ thi thử đầu tiên của huyện.
Sau kỳ thi, học bù thêm một tuần nữa và bước vào kỳ nghỉ đông.
Trường trung học Thánh Mẫn chỉ cho học sinh cuối cấp được nghỉ hai tuần, nhưng cả học sinh và phụ huynh đều không có tâm trạng cho kỳ nghỉ, luôn cảm thấy hồi hộp và tinh thần không cao.
Tương tự, lớp nghệ thuật phải chuẩn bị cho kỳ thi vào cuối tháng 2 và tháng 3, thậm chí, họ không tổ chức bất kỳ hoạt động nghỉ lễ nào và tất cả đều về nhà nghỉ ngơi.
Một ngày trước giao thừa.
Đợt tuyết đầu tiên trong năm đã rơi ở thành phố Lục Xuyên.
Sáng sớm, một mình Thẩm Kiều đứng trong sân nhỏ, rồi ngẩng đầu nhìn trời.
Lúc này, Kỳ Ngôn Châu đã đi đến sau lưng cô.
“Lạnh không?” Giọng nói của cậu trong trẻo, cũng không có vẻ lạnh lùng.
Thẩm Kiều không nói gì, mà chỉ cười cười, rồi xoay người, mặt đối mặt với cậu.
Vẻ mặt cô có chút kinh ngạc.
Giọng nói nhẹ nhàng: "Sao cậu lại ra ngoài?"
Vừa rồi, Kỳ Ngôn Châu đang quét dọn nhà cửa.
Thẩm Kiều nói muốn giúp, nhưng thế nào cậu cũng cự tuyệt, vẻ mặt giống như cho rằng cô cản đường.
Tuy nhiên, Thẩm Kiều đã nhìn ra rằng Kỳ Ngôn Châu chỉ muốn chăm sóc bản thân cô.
Cô không thể giữ cản trở cậu, vì vậy, cô phải chạy ra ngoài để ngắm tuyết.
Kỳ Ngôn Châu: “Ra xem cậu đang làm gì.”
Thẩm Kiều: “Tôi chỉ muốn xem tuyết có lớn hay không, có thể tích tụ hay không, nếu có thể, ngày mai trong sân có thể đắp người tuyết.
"
"Ồ."
“Ồ là có ý gì?”
“Không có gì.”
Kỳ Ngôn Châu xoay người muốn rời đi, nhưng Thẩm Kiều lại nắm lấy tay cậu.
Cô đã đứng bên ngoài mười phút mà không đeo găng tay, những ngón tay của cô đã lạnh cóng.
Lòng bàn tay của Kỳ Ngôn Châu thật ấm áp.
Một nóng một lạnh, vừa chạm vào nhau, hai người đều có chút giật mình.
Kỳ Ngôn Châu cau mày, dùng trái tay nắm lấy đầu ngón tay cô, cả bàn tay ôm vào trong lòng bàn tay.
Giọng điệu của cậu có chút trách móc: “Sao tay cậu lại lạnh như vậy?”
Thẩm Kiều ngoan ngoãn lại thông minh nói: “Không lạnh, đây là trạng thái tự nhiên của mùa đông, chỉ là cậu vừa mới từ bên trong phòng ra nên cậu mới thấy tay tôi lạnh.
Hơn nữa, tôi bẩm sinh đã có thân nhiệt lạnh rồi."
Có vẻ như vào một ngày tuyết rơi lạnh giá như vậy, cô đã nhặt được một chiếc điện thoại di động đã thay đổi số phận của mình.
Trong vài tháng qua, vì quá bận rộn, thậm chí cô đã quên mất vấn đề này.
Bây giờ, điện thoại vẫn còn trong cửa hàng sửa chữa.
Cô không biết việc sửa chữa đã tiến triển chưa.
Thẩm Kiều rất hy vọng mười năm sau lại có thể gọi điện thoại cho "Thẩm Kiều".
Dù chỉ trong 20 giây.
Ít nhất, cô muốn biết có phải vì lần trước đánh nhau báo cảnh sát mà số mệnh của Kỳ Ngôn Châu thay đổi hay không.
“…Cậu đang nghĩ gì?”
Đột nhiên, dòng suy nghĩ của cô bị gián đoạn.
Thẩm Kiều lấy lại tinh thần, rồi nhìn Kỳ Ngôn Châu: "Hả? Không có gì.
Chúng ta vào đi, xem điện thoại của tôi đã sạc đầy chưa."
Nắm tay nhau như vậy, cả hai từ từ trở về căn phòng ấm áp.
Kỳ Ngôn Châu đã thu dọn tầng 2 xong.
Vẫn còn một số vết nước trên mặt đất, chưa khô hẳn.
Thẩm Kiều sợ trượt chân, cẩn thận bước đi, rồi trở về phòng một mình.
Sau đó, rút cáp sạc điện thoại, và mở khóa màn hình.
Cô lướt WeChat và tìm thấy người bạn là chủ cửa hàng sửa chữa mà cô đã thêm từ lâu.
Thẩm Kiều: [Chào ông chủ, xin hỏi việc sửa chữa điện thoại di động lúc trước tôi đặt ở cửa hàng thế nào rồi? ]
Ông chủ vội vàng trả lời: [Trước đó có thể mở ra, nhưng màn hình vẫn bị mờ, không thao tác được.
Tôi không thể làm gì hơn, cô có thể đến lấy.
Tuy nhiên, phí bảo trì vẫn phải được thanh toán.
Nhiều linh kiện đã được thay thế cho cô.]
Nhìn mấy dòng này, Thẩm Kiều mím môi, vì có chút nản lòng.
Nghĩ xong, cô kiểm tra số dư, do dự nửa giây, cô mới chuyển ba trăm tệ cho ông chủ.
Cô tiếp tục gõ: [Ông chủ, cứ thử lại xem.
Bây giờ tôi không vội lấy nó, vì rôi không có thời gian để lấy.
Khi kỳ thi tuyển sinh đại học vào tháng 6 kết thúc, nếu nó vẫn chưa sửa được, tôi sẽ đến lấy, và thanh toán các khoản phí còn lại.
Cảm ơn rất nhiều.
]
____
Ngày hôm sau.
Bên ngoài tuyết đã ngừng rơi.
Vì là đêm giao thừa nên theo phong tục của thành phố Lục Xuyên, mỗi hộ gia đình đều phải chuẩn bị bữa tối đón giao thừa.
Hiệu quả cách âm của ngôi nhà cũ kém, mới sáng sớm người trong ngõ đã có thể nghe thấy tiếng động.
Tiếng đóng mở cửa, tiếng trò chuyện, tiếng va chạm của túi ni lông, tiếng rửa và thái rau tất cả đều đến rồi đi, như thể đang chơi một bản giao hưởng.
Thẩm Kiều mở mắt ra, dụi dụi đi xuống lầu, phát hiện Kỳ Ngôn Châu còn chưa về.
Hôm qua, cậu còn nói sẽ chuẩn bị thật tốt cho bữa tối đón giao thừa.
Tuy nhiên, tay nghề thủ công còn hạn chế, một số bán thành phẩm cần phải ghép lại.
Tại thời điểm này, đã đến lúc mua bán thành phẩm.
Thẩm Kiều muốn cười, nhưng cô lại mím môi, rồi liếc mắt ra ngoài cửa sổ.
Đôi mắt cô đóng băng tại chỗ trong giây lát.
Sau một hồi do dự, cô bước tới cửa và mở ra...
Mặc dù tuyết đã ngừng rơi từ lâu, nhưng dù sao cũng là mùa đông, bên ngoài vẫn rất lạnh.
Gió lạnh đến rồi đi, phảng phất có thể thổi vào trong xương cốt nứt ra, toàn thân lạnh cóng, làm cho người ta nghiến răng nghiến lợi.
Trên mặt đất của sân nhỏ, có những vết tuyết rất nông.
Xung quanh chỉ còn vài vũng nước nhỏ còn lấm tấm vài vệt trắng.
Đây cũng là bình thường, Lục Xuyên là một thành phía nam, nhiệt độ không khí không đủ thấp, tuyết rơi cũng không giống tuyết dày phương bắc, rất khó đóng băng.
Thẩm Kiều xỏ dép đi thẳng đến xích đu.
Lúc này, trên ván gỗ của xích đu, một người tuyết nhỏ to bằng nắm tay lẳng lặng đứng, giống như đang yên lặng chờ người đến.
Mặc dù người tuyết nhỏ nhưng nó có mọi thứ cần có.
Mắt, mũi và miệng, khăn quàng cổ, mũ và tay làm bằng cành cây nhỏ.
Nếu nhìn kỹ, sẽ thấy rằng nó thực sự rất tinh tế.
Không nghi ngờ gì, đây nhất định là chữ viết tay của Kỳ Ngôn Châu.
Giống như cái xích đu này.
Đôi mắt Thẩm Kiều trở nên sáng ngời, tim cũng đập nhanh hơn.
Dừng một chút, cô cúi xuống, vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng chạm vào người tuyết nhỏ.
“Cảm ơn vì đã xuất hiện.”
Mười phút sau, bạn bè của Thẩm Kiều cập nhật một nội dung đã lâu không xem.
Thẩm Kiều: [Món quà tốt nhất năm nay.
Từ một người bạn quan trọng.
Tôi hy vọng rằng năm mới không chỉ là bạn bè.]
Hình ảnh đi kèm là hai bức ảnh.
Một là người tuyết nhỏ xinh.Một là ảnh tự chụp của Thẩm Kiều.
Trong ảnh, cô cười rất đẹp, khóe miệng nhếch lên, môi đỏ, răng trắng, trên cổ thon dài, trắng ngần còn đek chiếc vòng cổ thiên nga sáng lấp lánh.
___
Đầu xuân.
Kỳ nghỉ đông đã kết thúc.
Nhiều trường cao đẳng và đại học nghệ thuật đã bắt đầu kỳ thi tuyển sinh.
Thẩm Kiều cũng đăng ký vào một số trường khác ngoài học viện khiêu vũ ở thành phố Lục Đồng.
Cô định thi tất cả các môn miễn sao không trùng thời gian thi lại.
Trong số đó, có nhiều trường cao đẳng và đại học ở phía bắc.
Hoàn cảnh của Chu Ý Cầm cũng tương tự, nên bạn cô đã hẹn đưa cô đi cùng để hai người có thể làm bạn đồng hành.
Nghe được Thẩm Kiều sắp xếp, Kỳ Ngôn Châu liền im lặng.
Một lúc lâu sau, cậu mới nhàn nhạt nói: “Tôi đi với cậu thì tốt hơn.”
Thẩm Kiều hơi kinh ngạc, nên cô nhướng mày, cười, rồi hỏi cậu: “Kỳ Ngôn Châu, cậu không xa được tôi sao?
”...Không phải."
“Chắc chắn là đúng.
Cậu không cần phải dối lòng.
Có điều, chúng tôi chỉ ở đó vài ngày, sẽ sớm quay lại thôi.”
Điểm mô phỏng của Thẩm Kiều không tốt lắm, cô đã tụt xuống một chút so với bảng xếp hạng trước đó, nhưng cô vẫn nằm trong top 400, trong vạch an toàn.
Suy cho cùng, khi đến giai đoạn nước rút, việc có biến động là điều bình thường.
Nghe vậy, Kỳ Ngôn Châu không nhìn cô, mà cụp mắt xuống, giống như vô tình hỏi: “Ba mẹ Chu Ý Cầm có đưa cô ấy đi không?”
Thẩm Kiều: “Mẹ cậu ấy sẽ đi cùng, có thể có dì cậu ấy nữa.
Thêm hai người chúng tôi, tổng cộng là bốn người."
“Ừ.”
Cuối cùng, Kỳ Ngôn Châu cũng gật đầu.
Giọng nói của cậu trầm thấp: "Biết rồi.
Các cậu nhớ chú ý an toàn.”
“Còn có gì không?”
“...Cô lên.”
Sau khi nghe Kỳ Ngôn Châu nói vậy, Thẩm Kiều đã cảm thấy thỏa mãn.
Cô trở về phòng và tiếp tục thu dọn hành lý.
____
Thời gian trôi nhanh như nước chảy.
Cuối tháng ba, mùa đông sâu thẳm lặng lẽ đã trôi qua.
Đến mùa xuân ấm áp muôn hoa đua nở.
Danh sách trúng tuyển kỳ thi tuyển sinh của trường được công khai theo từng trường cao đẳng nghệ thuật.
Thẩm Kiều và Chu Ý Cầm đều thông qua sáu trường cao đẳng.
Ngoài trường đại học lý tưởng ở thành phố Lục Đồng, còn có hai trường cao đẳng khác ở phía bắc, và vẫn còn một số trường đại học được đảm bảo, chỉ để chắc chắn.
Thành tích này có thể được coi là một thành công lớn.
Chu Ý Cầm nhìn bầu trời và thở dài, "Cuộc hành quân dài vạn dặm, cuối cùng đã nhìn thấy bình minh của thành công."
Thẩm Kiều trả lời: "Ừ.
Cuối cùng cũng xong."
"Kiều Kiều, cậu đã thông báo tin tốt cho cô giáo của cậu chưa? "
"Nói rồi, cả Đới và cô Trương đều đã nói rồi."
Trong dịp Tết Nguyên đán, Thẩm Kiều đến chúc Tết hai cô.
Bây giờ đã có kết quả, cô phải là người đầu tiên nói với họ.
Truyện được dịch trên wattpad.
Nếu bạn thấy ở nơi khác, thì đó là bản ăn cắp.
Chu Ý Cầm: "Thật tốt.
Cậu có thành tích tốt trong các môn văn hóa, và điểm xét tuyển đầu tiên của cậu rất ổn định."
"Không đâu, tớ đã sa sút quá nhiều trong bài kiểm tra nghệ thuật.
"Vẫn còn thời gian mà." Dừng lại vài giây, Chu Ý Cầm chọc vào cánh tay cô, với vẻ mặt trêu chọc: "Hơn nữa, cậu vẫn còn học sinh đứng đầu ở lớp."
Ngay từ Tết Nguyên đán, sau khi Thẩm Kiều đăng khoảnh khắc đó, cô đã nhận được sự tấn công bừa bãi của Chu Ý Cầm.
Cô không thể níu kéo người bạn thân, nên cô phải nói ra toàn bộ sự thật.
Sau đó, cả hai cùng nhau đến các thành phố khác để dự thi.
Trên đường đi có nhiều thời gian nên chắc chắn cô đã bị thẩm vấn kỹ càng hơn.
Vậy nên bây giờ, đối với chuyện của Thẩm Kiều và Kỳ Ngôn Châu, Chu Ý Cầm đã rất rõ ràng.
Ngoại trừ cuộc gọi kỳ lạ, bao gồm cả việc bị tóc vàng quấy rối trước đó và bị đưa đến đồn cảnh sát, cô ấy đều biết tất cả.
Truyện được dịch trên wattpad.
Nếu bạn thấy ở nơi khác, thì đó là bản ăn cắp.
Chu Y Cầm tin chắc rằng Thẩm Kiều và Kỳ Ngôn Châu là do số phận, không thể ngăn cản điều đó.
Hai người phải được ở bên nhau.
Hơn nữa, Kỳ Ngôn Châu hành động quá ngầu, độc đoán và quyến rũ, với tư cách là một người bạn tốt, Chu Ý Cầm bày tỏ sự hài lòng.
"...! Mà này, Kiều Kiều, cậu không biết sao, Kỳ Ngôn Châu là một người con trai tốt, cậu ấy đã đứng thứ nhất và thứ hai quận đó." Chia thành các giấy tờ và xếp hạng theo bộ phận.
Quận là nơi có trường trung học Thánh Mẫn, độ khó để vượt qua kỳ thi tuyển sinh mỗi lần đều thuộc hàng đầu trong thành phố, quận của Kỳ Ngôn Châu có nhiều nhân tài.
Thẩm Kiều gật đầu: “Tớ biết, cậu ấy rất giỏi.”
Chu Ý Cầm nhún nhún vai, không khỏi thở dài: “Chậc chậc, thật sự thay đổi rất nhiều rồi… Trước kia, cậu cũng không thèm để ý chuyện của người khác.
Hơn nữa, vẫn là cái thái độ này.
Thiếu nữ ơi thiếu nữ."
Trong ánh chiều tà cuối cùng, hai người nói cười vui vẻ, sánh vai bước ra khỏi trường.
Trước khi chia tay, Chu Ý Cầm lại hỏi: "Nói mới nhớ, hai người ở cùng nhau thì sao, cẩn thận chút.
Tuy rằng đã là người lớn, cũng mười tám tuổi rồi, nhưng dù sao vẫn còn một kỳ thi tuyển sinh đại học.
Đừng...ừm, ừm…”
Bạn cô còn chưa nói xong, Thẩm Kiều đã che miệng lại.
Mặt cô đỏ bừng, rồi trừng mắt nhìn Chu Ý Cầm.
“Đừng nói nhảm nữa!”
Chu Ý Cầm không thể nói, nhưng vẫn có thể đảo mắt, hai chữ "tớ hiểu" còn được viết rõ ràng trong mắt.
Điều này làm cho Thẩm Kiều càng thêm thẹn thùng, cô nói "Ngày mai gặp lại", rồi vội vàng rời đi.
Chạy qua hai con đường.
Cô thở phào nhẹ nhõm, nhìn xung quanh cũng không tìm thấy Kỳ Ngôn Châu ở chỗ thường ngày.
Họ vẫn chưa tan học sao?
____
Kỳ Ngôn Châu bị một cô gái chặn lại.
Trong ba năm trung học, chuyện này lặp lại hết lần này đến lần khác.
Tuy nhiên, lần này có một chút khác biệt.
Cô gái đối diện là em gái cũ của Thẩm Kiều, Thẩm Hòa Nguyệt.
Rõ ràng Thẩm Hòa Nguyệt rất lo lắng.
Cô ta cúi đầu, những ngón tay của cô ta vô thức xoay tròn, và liên tục thực hiện những cử động nhỏ.
Mặt Kỳ Ngôn Châu không đổi sắc, mà cậu vẫn đẩy xe đạp: “Tránh đường.”
Thậm chí cậu còn không hỏi cô ta xem có chuyện gì, giống như không thèm để ý chút nào.
Thẩm Hoà Nguyệt sửng sốt.
Cô ta nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn không dời đi: "Anh Kỳ Ngôn Châu, xin chào, em tên là Thẩm Hoà Nguyệt, em là học sinh lớp 11..."
"..."
"Ừm, em...em muốn chúc anh, chúc anh thi đại học may mắn…”
Nói xong, hai má của Thẩm Hòa Nguyệt đã ửng hồng.
Cô ta còn cầm một món quà trong đôi tay run rẩy.
Kỳ Ngôn Châu không trả lời.
Cậu nhìn thời gian, sau đó, vẻ mặt dần trở nên hung dữ: "Không cần.
Mau tránh ra."
Lần này, Thẩm Hòa Nguyệt không chỉ đỏ mặt, mà ngay cả mắt cũng dần đỏ lên.
"Đàn anh, em...", "Em thích anh! Sau khi thi đại học, em có thể làm bạn gái của anh không?"
Kỳ Ngôn Châu: "Ồ, nhưng tôi không thích cô."
Thẩm Hòa Nguyệt sửng sốt.
Cô ta luôn biết rằng Kỳ Ngôn Châu có tiếng ác độc với người khác.
Không chỉ các chàng trai, mà rất nhiều cô gái cũng phải khóc vì cậu.
Nhưng vẫn có một chút khó khăn để chấp nhận rằng nó thật sự rơi vào cô ta.
Nhưng, tại sao...!cô ta đã thấy Kỳ Ngôn Châu đối xử với Thẩm Kiều rất tốt.
Tại sao chứ?
Thẩm Hòa Nguyệt không cam tâm.
Rõ ràng cô ta là người đầu tiên chú ý đến Kỳ Ngôn Châu, rõ ràng cô ta là người đầu tiên thích cậu.
Vậy tại sao cậu lại thích Thẩm Kiều?
Chỉ vì cô đẹp?
Hay là do cô nghèo?
Sự không cam lòng này dần dần chiến thắng sự sợ hãi, và rụt rè.
Thẩm Hoà Nguyệt ngẩng đầu, rồi hỏi từng chữ một: “Đàn anh, anh thích Thẩm Kiều sao?”
“…”
Đôi mắt Kỳ Ngôn Châu biến đổi, tràn đầy địch ý, giống như một loại hung thú.
Thẩm Hòa Nguyệt tiếp tục nói: "Thẩm Kiều là chị gái của tôi.
Tôi đã sống với chị ta hơn mười năm.
Không ai hiểu chị ta hơn tôi.
Chị ta là một người giả tạo.
Chị ta trông cí vẻ hiền lành, và đối xử tốt với mọi người.
Nhưng thật ra chị ta không để mắt người khác chút nào, mà chỉ quan tâm đến bản thân mình thôi.
Em biết, bây giờ chị ta đang ở nhà anh.
Đó là do chị ta không có nơi nào đi, nên mới lợi dụng anh.
Bố mẹ em không trả học phí học kỳ này cho chị ta, chẳng lẽ là tiền anh cho chị ta sao? Chị ta là như vậy, chỉ cần kiếm được tiền là sẽ nghiêm túc.
Chị ta không thích anh chút nào.
Chị ta sẽ không thích bất cứ ai.
Là thật đấy."
Truyện được dịch trên wattpad.
Nếu bạn thấy ở nơi khác, thì đó là bản ăn cắp.
Kỳ Ngôn Châu: "Thẩm Hoà Nguyệt, phải không?"
"Đàn anh..."
"Đối với tôi, chưa bao giờ có quy định không được đánh con gái."
Nghe vậy, Thẩm Hoà Nguyệt kinh ngạc mở to mắt: "Đàn anh! Anh!"
Kỳ Ngôn Châu hừ lạnh một tiếng, rồi chậm rãi nói: "Tôi không thích nghe những điều này.
Nếu như cô tiếp tục vu khống Thẩm Kiều, thì chỉ có thể đi bệnh viện nằm.
Ngoài ra, nếu có bất kỳ tin đồn xấu nào trong trường ảnh hưởng đến kỳ thi của cô ấy, tôi cũng sẽ tìm cô."
Nói xong, cậu bỏ qua Thẩm Hòa Nguyệt, rồi tiếp tục đẩy xe đạp, và rời đi mà không quay đầu lại.
Mặt trời lặn kéo dài bóng của Kỳ Ngôn Châu.
Trông cậu vừa lạnh lùng, vừa tàn nhẫn, chưa không có chút hơi ấm nào.
Thẩm Hòa Nguyệt bực bội mà giậm chân..
Danh Sách Chương: