Tô Nguyệt Hòa lúc này mới trông thấy phía sau đại thụ cách đó không xa, còn có một đám người đang thắt nút thang dây, bọn họ hẳn là đang chuẩn bị leo lên cứu người.
Lương Chính Phong nghe nói lại có một người phụ nữ rơi xuống thì đi tới, anh hỏi binh sĩ: "Nữ đồng chí có bị thương không?"Vừa dứt lời, liền thấy Tô Nguyệt Hòa đứng dưới tàng cây.
Trái tim anh bỗng nhiên nhảy lên một cái, mặc dù chỉ nhìn qua ảnh chụp của Tô Nguyệt Hòa nhưng anh vẫn nhanh chóng nhận ra, đây không phải cô gái anh muốn đi xem mắt hay sao?Cô Tô đang chỉnh lại mái tóc rối bời, sắc mặt cô hồng nhuận, hai mắt rõ ràng đã khóc, sau khi kinh hoảng lại có chút bàng hoàng luống cuống, càng khiến cả người trở nên quyến rũ động lòng người.
Lại nhìn kỹ thêm một chút, cô còn đeo súng đi săn, nghe nói là trượt theo dây thừng từ trên vách đá xuống! Thần kỳ!So với ảnh chụp, cô càng xinh đẹp, càng lung linh hơn.
Tô Nguyệt Hòa thắt bím tóc xong thì nghe thấy có người đi tới bảo binh sĩ đi kéo dây thừng, lập tức người kia đi về phía cô, dịu dàng hỏi: "Có bị thương không?"Giọng nói kia rất trong trẻo, bên trong mang theo chút từ tính, tiếng phổ thông tiêu chuẩn rõ ràng, ở huyện cô rất ít gặp.
Tô Nguyệt Hòa ngẩng đầu, sửng sốt một chút, sĩ quan trước mắt cũng không biết là chức vụ gì, so với những binh lính khác phải lớn hơn mấy tuổi, cao hơn cô nửa cái đầu, ngũ quan lập thể tuấn dật như pho tượng, giống như nhân vật trong phim ảnh bước ra.
Người này! Tướng mạo thật là giống với người cô muốn xem mắt tên là Lương Chính Phong, nhưng cô không dám xác định.
Lương Chính Phong nhìn ra được suy nghĩ của cô, khóe miệng của anh hơi cong lên, tự giới thiệu bản thân mình: "Lương Chính Phong.
"Quả nhiên là anh.
Tô Nguyệt Hòa bỗng nhiên đỏ mặt, cô quẫn bách cúi đầu nhìn chung quanh, may mắn lúc này các binh sĩ đều đang kéo dây thừng, không ai chú ý tới bọn họ.
Lúc này cô mới hơi có chút thẹn thùng nói: "Tôi là Tô Nguyệt Hòa.
"Lương Chính Phong nhìn ra được cô không được tự nhiên, anh không phải là không có, chỉ là anh bình tĩnh hơn, không có biểu hiện ra ngoài mà thôi.
Anh nhanh chóng tìm chủ đề: "Vừa rồi người rơi xuống kia là em gái của cô?""Ừm, Yêu Muội nhà tôi.
"Lương Chính Phong trấn an nói: "Yêu Muội không có việc gì, cô yên tâm.
"Anh rất hiếu kì Tô Nguyệt Hòa làm sao tìm tới bên này, nhìn từ trên bản đồ, thôn Nhạn Nam cách Nhạn Bắc mặc dù không xa, nhưng cũng không tính là gần.
Tô Nguyệt Hòa trả lời anh: "Tôi đã đi hai ngày một đêm.
""Một mình cô?"Tô Nguyệt Hòa gật đầu: "Một mình tôi, thực sự quá gấp, nên không chờ người trong thôn đi cùng.
"Lương Chính Phong rất kinh ngạc cũng rất bội phục, cô gái nhìn qua có vẻ yếu đuối, nhưng vì tìm kiếm em gái, sức hành động lại mạnh như vậy, để anh nhìn bằng con mắt khác: "Đồng chí Tô Nguyệt Hòa, cô rất lợi hại.
"Anh khen cô lố đến mức khiến cô ngại ngùng.
Tô Nguyệt Hòa chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát, nhất thời không biết phải nói gì mới tốt.
Nhưng cúi đầu xuống, cô đột nhiên phát hiện mình ăn mặc quá khó coi, hôm qua lên núi tìm em gái, cố ý tìm bộ quần áo chịu mài mòn còn có miếng vá! Mặc khó coi như vậy, ai lại chịu ở rể nhà cô?Cô đang muốn giải thích, nhà cô cũng không có nghèo như vậy.
Chờ cô ngẩng đầu, phát hiện Lương Chính Phong đã quay người rời đi.
Một lát sau Lương Chính Phong trở về, trong tay có thêm một cái ghế.
"Ghế hành quân này cho cô.
Cô ngồi đỡ một lát, chờ chúng tôi cứu những đứa trẻ khác xong, cùng nhau về trụ sở.
"Anh mở ghế ra đặt ở bên cạnh gốc cây.
Tô Nguyệt Hòa chối từ: "Anh không cần phải để ý đến tôi, các anh cứ làm việc đi.
""Cô chờ ở đây, tôi đi cứu mấy đứa trẻ trước.
" Lương Chính Phong cười cười, nụ cười của anh làm cho người ta an tâm.
Tô Nguyệt Hòa đành phải ngồi xuống, cô đúng là quá mệt mỏi, hai ngày một đêm gần như không có nghỉ ngơi, cô tựa ở trên cây, nhìn bọn họ kéo dây, có người chỉ huy, có người cõng dây thừng leo lên phía trên! Cô nhìn bóng lưng rộng lớn thẳng tắp của Lương Chính Phong, bỏ điều kiện gia đình qua một bên không nói, người đàn ông giống như anh sẽ chịu ở rể sao?Không được, cô phải nghĩ biện pháp hỏi một chút, cố gắng tranh thủ.
.
Danh Sách Chương: