Em ba đi tới đi ngang hàng với Tô Nguyệt Hòa, cô ấy thì thầm xúi giục chị cả: “Nhân lúc mẹ còn ở vườn rau chưa về, chúng ta lấy chút thịt khô còn lại kia xào nấm đi?”Năm nay em ba mười lăm tuổi, còn đang học cấp hai, chính là lúc dậy thì phát triển, sau tết Đoan Ngọ chưa từng ăn thịt, cô ấy đã sớm thèm muốn chết rồi.
Tô Nguyệt Hòa bệnh tới hồ đồ, cô nghi hoặc hỏi: “Trong nhà còn có thịt khô?”“Có, em biết giấu ở đâu.
”Về tới nhà, em ba tìm thịt khô mẹ giấu ra, đây là một miếng thịt khô nạc mỡ đều nhau, to cỡ bàn tay.
Tô Nguyệt Hòa cầm dây thừng buộc thịt khô, đi vào nhà bếp.
Em ba đến bên giếng gánh nước, em tư - chị em song sinh với em ba đã nấu đồ ăn cho heo xong, lúc này lại đựng một chậu nấm tùng tới bên suối nhỏ rửa sạch.
Nhà Tô Nguyệt Hòa dùng chung nhà bếp với nhà thím ba, hai nhà mỗi nhà dùng một lò, ai nấu củi của người nấy.
Lúc này, con gái út của thím ba đang nhóm lửa nấu đồ ăn cho heo, Tô Nguyệt Hòa đối lưng với em họ, nhỏ tiếng đọc chú ngữ với thịt khô, trong chớp mắt, thịt khô to gấp đôi lòng bàn tay.
Tô Nguyệt Hòa đọc chú thuật giãn nở, do sư phụ của cô sáng tạo.
Chú thuật này phải phối hợp sử dụng với đan dược, thời gian hiệu lực sau khi sử dụng đan dược một lần là chín trăm ngày, mỗi ngày giới hạn dùng chú thuật một lần.
Trước khi cô bị sét đánh, vừa hay sử dụng đan dược chưa được mấy ngày, hiện giờ vẫn còn tác dụng thuốc, đáng tiếc, qua hơn tám trăm ngày nữa, chú thuật giãn nở này của cô sẽ biến mất.
Chú thuật giãn nở chỉ có hiệu quả với động vật, cũng tức là nói, cô chỉ có thể khiến thịt động vật hoặc bộ phận khí quản nào đó của con người to lên gấp đôi.
Chú thuật do sư phụ cô sáng tạo này chủ yếu là vì mưu cầu phúc lợi cho các nữ đồ đệ tông môn, dù sao thì ở tiên giới, tỉ lệ đối tượng “nấm kim châm” mà họ gặp phải thật sự quá cao.
Tô Nguyệt Hòa nhanh chóng chia thịt khô làm hai, sau đó lặng lẽ đặt một nửa còn lại về chỗ cũ.
Em út từ bên ngoài chạy vào, giậm chân: “Chị cả! Mau!”Tô Nguyệt Hòa còn chưa làm rõ là tình huống gì, một viên kẹo cứng nhỏ xíu nhét vào trong miệng cô.
“Kẹo em lấy đâu ra vậy?”Em út cười ngọt ngào nói: “Trên đường tan học, em hái thảo dược cho ông, ông thưởng cho em.
”Năm nay em út mười tuổi, gầy bé, luôn nhiều bệnh, cho nên được mọi người trong nhà yêu thương.
Cô bé nhìn thấy chị cả bỏ thịt khô vào trong nồi, kinh hỉ nói: “Tối ăn thịt?”Nói xong, cô bé vội che miệng, sợ bị người khác nghe thấy.
*Thịt khô hấp mềm cắt lát, sau khi chuẩn bị xong nguyên liệu khác, bắt nồi lớn bỏ dầu vào.
Niên đại này, đồ ăn thiếu thốn dầu, miệng của chai dầu nhà cô dùng cái chêm gỗ nhét lại chỉ để lại một cái lỗ nhỏ, cứ như vậy, mẹ cô nấu ăn cũng chỉ nhỏ một vòng, hôm nay Tô Nguyệt Hòa coi như xa xỉ, cô nhỏ ba vòng dầu hạt cải dầu theo mép nồi.
Em tư tính tình cẩn thận thành thật đang nhóm lửa, cô ấy không khỏi nhỏ tiếng nhắc nhở: “Chị cả, mẹ biết sẽ nói đó.
”Em ba đập tỏi ở bên cạnh giảo hoạt nói: “Chúng ta đều không nói, sao mẹ có thể biết, không bỏ đủ dầu không ngon.
”Nói xong, cô ấy đưa tỏi đã đập xong lên nồi cho chị cả xem, Tô Nguyệt Hòa khẽ nghiêng đầu ra hiệu: “Bỏ vào.
”Tỏi thơm nức mũi, lại đổ thịt khô vào xào đều, lập tức mùi thơm xộc thẳng vào mũi, em họ ở bên khác không nhịn được đứng dậy kiễng chân dòm sang.
Thơm quá!**Trụ sở Nhạn Bắc - một bên khác của núi Đại Nhạn, sau khi tan làm, Vạn Tú Mẫn ở sở tài vụ nói chuyện với chị Khâu.
Dạo này bộ đội cần giúp đỡ giải quyết vấn đề hôn nhân đại sự của một tốp cán bộ “nan giải”, chị Khâu là người bản địa, giới thiệu mấy cô gái trước.
Vạn Tú Mẫn luôn mong mỏi cậu em họ “không dính khói bụi trần gian” đó của mình, khi nào có thể tìm được một cô gái biết nóng biết lạnh, bồi bạn cả đời.
Vạn Tú Mẫn kéo tay của chị Khâu, cười nói: “Chị Khâu, chị phải xếp Lương Chính Phong nhà chúng em đầu tiên.
”Chị Khâu nhiệt tình trả lời cô ấy: “Chị làm việc em còn không yên tâm? Lương đoàn là sinh viên đại học, điều kiện trong nhà lại tốt như vậy, chỉ cần cậu ấy chịu đi xem mắt, chị đảm bảo đặt cậu ấy ở đầu tiên.
Mặt mũi lớn thế mà, có phải không?”.
Danh Sách Chương: