“Đàn chị Tiêu ơi, sáng mai chị định dùng máy DMA hả?” (*)
“Ừ.
”
“Chị cho em xài ké với được không?”
Tiêu Âm đóng kính phân cực, kiểm tra thiết bị xong thì nhìn về phía cậu thanh niên đang ghé vào bên cạnh bàn thí nghiệm của cô, hai tay chống cằm, đầu tiên là chớp chớp mắt, sau đó nhìn cô ra vẻ nài nỉ.
“Nếu chị nói là chị không đồng ý thì sao?” Cô hỏi ngược lại.
Cậu thanh niên nghe xong thì không nói lời nào, chỉ tiếp tục chớp chớp mắt nhìn cô van xin, tựa như là nếu chị dám không đồng ý thì em cứ đứng đây đáng thương cho chị coi hoài luôn đó.
Cô thở dài, bất lực nói: “Đây thực sự sẽ là lần cuối cùng chị lén giúp em đấy nhé, bạn học Hình Tiểu Chu!”
“Dạ.
” Hình Chu giơ tay lên làm động tác xin thề, “Cảm ơn chị Tiêu, à không, là Tiêu tiên nữ mới đúng.
”
Đối mặt với sự xu nịnh của Hình Chu, Tiêu Âm hừ một tiếng, nhưng nụ cười vẫn bất giác nở trên môi.
Một số thiết bị trong phòng thí nghiệm có quy định giới hạn sử dụng cho nghiên cứu sinh, bao gồm cả DMA, chỉ những người có quyền mới được phép khởi động máy.
Hình Chu là đàn em mới đến phòng thí nghiệm cách đây hơn một tháng, nhưng thật ra từ lúc cậu còn học ở khoa chính quy cứ chạy đến phòng thí nghiệm học ké, hai người bọn họ đã quen nhau rồi, lúc đó cô vẫn chưa biết thì ra nhóc đàn em này là lại một thằng bé thích nài nỉ, cứ hết lần này đến lần khác khiến cô cảm thấy mềm lòng, ngoại trừ đồng ý với mọi yêu cầu của cậu thì cô còn phải nhận lấy toàn mấy lời hứa suông.
Thật ra với tư cách là “bạn trai bí mật” của giáo sư Lệ, Hình Chu chỉ cần nói một câu để được “đi cửa sau” mà dùng dụng cụ thôi, tuy nhiên, để không làm xáo trộn nguyên tắc và thái độ sống của Lệ Thủy, cậu vẫn tìm đến các đàn anh đàn chị để xin xỏ sử dụng lén như hầu hết các ma mới khác.
Hình Chu lại một lần nữa xu nịnh thành công để có được cơ hội sử dụng đồ xịn, tâm trạng của cậu đang rất thoải mái, nhanh nhẹn bước đến thang máy của tòa nhà Viện Vật Liệu, bây giờ là sáu giờ bốn mươi ba phút chiều, có lẽ Lệ Thủy đã xong việc rồi.
Cách trường khoảng ba dãy phố có một nhà hàng mới mở, đây là chuỗi nhà hàng có xuất xứ từ quê nhà Hình Chu, hương vị món ăn hệt như trong kí ức tuổi thơ của cậu, cậu đang dự định tìm thời gian thích hợp để rủ Lệ Thủy đi ăn.
Cậu ngâm nga một khúc hát trong lúc đứng chờ thang máy, khi cửa thang máy vừa mở ra, không ngờ lại nhìn thấy Lệ Thủy ở bên trong.
“Có chuyện gì mà trông vui thế?”
“Ơ, trông em hào hứng lắm sao?” Hình Chu săm soi biểu cảm của mình trước mặt gương trong thang máy.
“Ngốc nghếch.
” Lệ Thủy đứng sau lưng Hình Chu vươn tay ra, ấn đầu của cậu tựa vào vai mình, “Nghĩ gì cũng hiện hết cả lên trên mặt rồi còn đâu.
”
Gáy Hình Chu bất thình lình chạm vào bả vai của Lệ Thủy, cậu “Úi” một tiếng, “Nè, nhìn lên góc bốn mươi lăm độ trên đỉnh đầu đi anh hai!”
Lệ Thủy nghe theo lời Hình Chu nói thử nhìn lên, trong góc có một chiếc camera giám sát, nhưng không đỏ đèn, anh hơi thả lỏng tay, Hình Chu cũng chẳng vì điều này mà rời khỏi bờ vai của anh, ngược lại còn dụi dụi mạnh hơn.
“Hôm nay sao anh xong việc sớm thế?” Lúc Hình Chu ngồi lên xe của Lệ Thủy thì mới có bảy giờ, thường ngày vào lúc này, Lệ Thủy chỉ vừa cởi áo khoác phòng thí nghiệm ra mà thôi.
Nghe thấy câu hỏi của Hình Chu, Lệ Thủy ho nhẹ một tiếng, “Hôm nay mấy đứa Tiểu Lưu làm việc rất tốt.
”
Tiểu Lưu và một số người khác nữa là các thành viên cốt lõi trong đội của Lệ Thủy.
Từ trước đến nay Lệ Thủy lái xe rất nghiêm túc, cả hai im lặng một lúc lâu trước khi Hình Chu đột nhiên nhận ra rằng đây không phải là đường về nhà.
“Mình đang đi đâu vậy anh?”
“Lưu Thủy Nhân Gia.
” (**)
“Lưu Thủy Nhân Gia?” Lưu Thủy Nhân Gia chính là nhà hàng đến từ quê Hình Chu mà cậu đang dự định dành thời gian để rủ Lệ Thủy đi cùng, “Tại sao anh lại muốn đến đây?”
Lệ Thủy đánh tay lái cua một vòng, đợi xe đi thẳng rồi mới trả lời: “Nghe cô Trịnh ở phòng thí nghiệm bên cạnh kể là vùng phụ cận có một nhà hàng mới mở, hương vị cũng không tệ lắm.
”
Thật ra thì còn có một lý do khác lớn hơn, đó chính là vì anh đã nhìn thấy tờ rơi mà Hình Chu đè dưới bàn trà trong phòng khách vào ngày hôm kia.
Vùng phụ cận á… Chỉ mất có mười lăm phút chạy xe thôi, rất gần mà, cô Trịnh có hơi quá không nhỉ?
Hình Chu quay sang nhìn Lệ Thủy một cách đầy nghi ngờ, thế nhưng lại chẳng thấy có gì khác ngoại trừ “sắc mặt bình thường” và “đẹp trai tuyệt trần” cả.
Cậu đành phải bỏ cuộc và bắt đầu tựa vào cửa kính ô tô nghịch điện thoại di động, có một tin nhắn hiện lên trong WeChat, là Alex gửi cho cậu.
“Về kỹ năng a dua nịnh hót không biết xấu hổ thì mày vẫn là nhất.
”
Hình Chu suy nghĩ một lúc mới nhận ra rằng có lẽ hắn đang nhắc đến chuyện sử dụng DMA, vì hắn cũng muốn dùng, thế nhưng Tiêu Âm lại từ chối hắn.
Hình Chu cười nhạo rồi trả lời, “Xin lỗi nhé, để mày phải chịu uất ức rồi.
”
Bây giờ cậu cũng chẳng sợ nếu như có lỡ làm cho Alex tức giận nữa, vì ngay cả chuyện mà cậu sợ nhất cũng đã được phơi bày ở trước mặt Lệ Thủy rồi, cậu đâu còn cần phải nuốt ngược cơn giận vào trong lòng, huống hồ theo những gì mà cậu hiểu về Alex, dù cậu có im lặng hay phản bác thì hắn cũng sẽ như con ruồi kinh tởm đuổi mãi không chịu đi mà thôi.
Nhà hàng Lưu Thủy Nhân Gia vừa mới mở, khách đông như dệt cửi, may mà Lệ Thủy có gọi điện cho nhà hàng để đặt chỗ trước, Hình Chu vừa ngồi xuống đã nóng lòng nhận lấy thực đơn từ trên tay nhân viên phục vụ và bắt đầu gọi món, trong thực đơn toàn là những món ăn quen thuộc, lâu rồi Hình Chu không được nếm thử, trong ánh mắt lấp lánh tràn đầy vẻ hào hứng.
Hình Chu gọi vài món một cách rất thành thạo, sau đó mới chợt nhớ ra rằng mình đến đây với tư cách là “người từng trải”, đáng lẽ cậu nên hướng dẫn cho Lệ Thủy gọi món mới phải.
“Thầy Lệ, thầy muốn ăn gì?” Hình Chu đẩy thực đơn cho Lệ Thủy, nhưng bị Lệ Thủy đè xuống.
“Nghe theo Tiểu Chu hết.
”
Lệ Thủy trả lại thực đơn cho nữ nhân viên phục vụ, cô tình cờ đối mặt với anh, con tim vốn đang đập loạn xạ giờ lại tựa như có chú nai con chạy vòng quanh ở bên trong.
Trời ơi, lần đầu tiên trong đời cô gặp được một người đàn ông bất kể là về khí chất hay ngoại hình đều giống hệt minh tinh màn bạc đến như thế.
Các món ăn nhanh chóng được dọn lên, Lệ Thủy ngắm nhìn Hình Chu đang ra sức nhai nuốt thức ăn hệt như một chú chuột đồng, anh không khỏi khẽ nở nụ cười, xem ra anh phải dành thời gian để tìm hiểu thêm về ẩm thực quê nhà của Hình Chu rồi đây.
“Lần đầu tiên em đến Lưu Thủy Nhân Gia là khi còn ở nhà… Hồi bé em được cha dẫn lên phố, hôm đó vì thi được hai môn một trăm điểm nên ông ấy đã thưởng cho em, dắt em đi ăn một bữa thật no say, thậm chí cha còn chưa từng dẫn Hình Nguyệt đi đâu đó.
”
Hình Chu vẫn đang nhai thức ăn, nói lúng ba lúng búng trong miệng, nếu là bình thường, Lệ Thủy nhất định sẽ nhắc cậu “ăn thì không được nói”, nhưng hôm nay anh lại phá lệ, chỉ nghiêm túc lắng nghe Hình Chu kể chuyện mà thôi.
“Sau này, chỉ cần em đạt được điểm cao trong học tập thì ông ấy sẽ dẫn em đi ăn, chỉ mỗi mình em mà thôi, cứ thế dần dà thành một thói quen, nhưng cũng chẳng kéo dài được bao lâu…”
Nói đến đây, Hình Chu dừng lại, sau đó cúi đầu, lấy đũa khẩy khẩy mấy hạt cơm, hơi nóng trong cơm bốc lên, thoáng chốc đọng thành những hạt nước trên lông mi, trông rất giống những giọt nước đáng xấu hổ nào đó.
“Vậy thì sau này hãy để anh tiếp nối, đến lượt anh thưởng cho em nhé.
”
Giọng nói của Lệ Thủy tựa như một làn gió nhẹ, ngay lập tức hong khô những giọt nước trên hàng mi cậu.
“Dạ, dạ.
” Hình Chu cắm mặt vào bát cơm, “Vậy thì em phải ngoan hơn nữa mới được.
”
…
Ở sau bếp nhà hàng, Tưởng Linh Linh tháo găng tay cao su rửa bát ra, lặng lẽ nhìn về Lệ Thủy và Hình Chu đang dùng bữa trên sảnh chính, mặc kệ nước chảy rào rào trong bồn rửa, hôm nay là ngày đầu tiên cô đến đây làm việc.
“Tiểu Tưởng, cô đang nhìn ai mà chăm chú ghê vậy?” Cô nhân viên vừa phục vụ cho hai người đưa tay tắt vòi nước, nhìn theo ánh mắt của Tưởng Linh Linh.
“Ồ, cô đang nhìn cái anh chàng đẹp trai kia đúng không! Tôi nói cho cô biết nhé, từ trước tới giờ tôi chưa từng gặp được người đàn ông nào đẹp trai đến như thế cả, cô nói xem, người con gái nào mà được gả cho anh ấy chắc sẽ hạnh phúc tới chết mất thôi…”
“Tiểu Dương.
” Tưởng Linh Linh cắt ngang những lời ảo tưởng của Tiểu Dương.
“Sao thế?”
“Lát nữa để tôi tính tiền bàn đó cho, tôi quen bọn họ.
”
“Ơ, cô quen cái anh chàng đẹp trai kia á?” Tiểu Dương nghe vậy thì cực kỳ ngạc nhiên.
“Là thanh mai trúc mã.
” Tưởng Linh Linh nhấn mạnh bốn chữ sau, cũng tựa như đang xác nhận lại với chính mình, “Còn người thanh niên kia là học trò của anh ấy, anh ấy là một giáo sư.
”
“Trời ơi, Tiểu Tưởng, cô nhìn vậy mà không hề đơn giản nhỉ, tôi ghen tị với cô quá đi thôi.
” Tiểu Dương cũng là một cô gái chưa kết hôn, thậm chí còn chưa có cả bạn trai, cô nắm lấy hai tay Tưởng Linh Linh lắc lắc, ngưỡng mộ Tưởng Linh Linh không chịu nổi.
Tưởng Linh Linh hưởng thụ ánh mắt sùng bái và những câu hỏi thăm của Tiểu Dương một hồi, tới khi nghe được Lệ Thủy bấm chuông, cô lập tức cầm hóa đơn bước ra ngay.
“Anh Lệ, trùng hợp quá.
”
“Tiểu Tưởng? Cô làm việc ở đây à?” Lệ Thủy hoàn toàn không ngờ rằng Tưởng Linh Linh thế mà lại đang làm việc ở đây, họ đã đứt liên lạc vài tháng kể từ khi cô rời khỏi bệnh viện vào ngày hôm đó.
“Đúng vậy, anh Lệ, sao hôm nay anh lại đến đây ăn tối vậy? Không ngờ lại gặp được anh đúng vào ngày đầu tiên em đi làm thế này.
” Hệt như lúc trước, Tưởng Linh Linh vẫn còn cảm thấy đỏ mặt mỗi khi nói chuyện với Lệ Thủy, và dường như cô đã cố tình phớt lờ Hình Chu đang ngồi cạnh đó, trong mắt chỉ có mỗi mình Lệ Thủy mà thôi.
Trước khi Lệ Thủy kịp trả lời, Hình Chu đột nhiên mở miệng đáp: “Nhà hàng này thuộc chuỗi nhà hàng đến từ quê nhà của tôi, tôi và thầy Lệ tới đây để dùng bữa.
”
“Có phải quê của cậu ở thành phố C hay không?” Tưởng Linh Linh hỏi.
“Phải.
”
“À, ra là vậy…”
Tưởng Linh Linh khẽ cúi đầu, ánh đèn trên đỉnh đầu phủ bóng lên gương mặt cô, vào đúng lúc này trong lòng cô chợt lóe lên một ý tưởng tuyệt vời…
—
• Chú thích:
– (*) Máy DMA: Máy phân tích cơ động học – Chuyên dùng để đo các tính chất cơ học và độ dẻo của vật liệu.
– (**) Lưu Thủy Nhân Gia (流水人家 – Tạm dịch: “Nước chảy bên nhà ai”), nguyên câu phải là “小橋流水人家” (Tạm dịch:Nước chảy bên nhà ai gần cây cầu nhỏ), được trích trong nguyên khúc “Thiên Tịnh Sa · Thu Tư” (天净沙 · 秋思) của Mã Trí Viễn (马致远).
.
Danh Sách Chương: