Người dịch: Tồ Đảm Đang
Tiểu Ngũ bị dọa chết khiếp rồi, khi môi của Lâm Tự áp đến, đầu cậu trực tiếp nổ ra hoa luôn.
Trước giờ cậu chưa từng có cảm giác như thế này: Cơ thể không thể nhúc nhích, bên tai là hết tiếng mưa đến tiếng gió rồi lại không nghe được gì cả.
Cậu không nhìn thấy gì nữa, như rằng cả người đều lọt vào một thế giới khác.
Trái tim Lâm Tự cũng đập rất nhanh, anh cảm thấy môi Tiểu Ngũ đang run lên.
Tay anh khoát lên bờ vai của Tiểu Ngũ, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gáy đối phương.
Tiểu Ngũ như bị điện giật, cả người giật mình bừng tỉnh hẳn.
Lâm Tự cười: "Sợ rồi sao?"
Tiểu Ngũ bị chấn động ngồi phịch xuống sàn, khuôn ngực phập phồng thở hổn hển khi nhìn Lâm Tự.
Lâm Tự không ngờ rằng Tiểu Ngũ sẽ có phản ứng như vậy, cảm thấy thú vị và dễ thương.
Anh hơi hơi sáp đến, muốn kéo Tiểu Ngũ lại, nhưng lại bị Tiểu Ngũ ôm lại vào lòng.
"Lâm Tự."
"Ừm." Lâm Tự nói "Thích không?"
Tiểu Ngũ nuốt nước bọt, gật đầu thật mạnh.
"Có thể cho em nhiều hơn nữa đấy."
Không ngờ, câu trả lời Tiểu Ngũ dành cho Lâm Tự lại là không ngừng lắc đầu.
"Sao thế?" Lâm Tự không hiểu.
"Em không muốn sao?"
"Muốn." Tiểu Ngũ nói.
"Nhưng không được như vậy."
Lâm Tự không hiểu ý cậu.
"Lâm Tự ơi..." Tiểu Ngũ vùi mặt vào trong hõm cổ của Lâm Tự, ngửi mùi hương nhẹ nhàng trên người đối phương.
Không biết vì sao, Tiểu Ngũ luôn cảm thấy rằng Lâm Tự là do thủy tinh tạo thành, chạm nhẹ vào một cái cũng có thể vỡ ra.
Cậu phải đối xử cực kỳ tốt cực kỳ tốt với đối Lâm Tự, cầm nhẹ nắm nhẹ, cẩn thận chăm sóc mới được.
Tiểu Ngũ nói: "Thứ anh không thích, em không làm."
Lâm Tự hơi cau mày: "Thứ anh không thích?"
"Anh không thích chuyện này."
Lâm Tự ngẩn người một lúc: "Anh nói không thích lúc nào?"
Tim Tiểu Ngũ đập cực kỳ nhanh, ôm lấy Lâm Tự cực kỳ chặt.
"Người đó muốn anh, anh không đồng ý."
Lâm Tự cười lên, anh cảm thấy hình như mình hơi hiểu ra rồi.
Càng hiểu ra, lại càng không biết phải làm sao.
Anh tưởng rằng chẳng qua Tiểu Ngũ chỉ là muốn cảm giác mới lạ trên người anh thôi, kẻ quái đản đến từ thành phố, nghe nói là biết ngủ với đàn ông.
Anh tưởng rằng cái mà Tiểu Ngũ muốn là cái này, đến bây giờ bỗng phát hiện ra rằng bản thân mình đáng hổ thẹn biết bao nhiêu, chà đạp lên tấm chân thành của người ta.
Lâm Tự thấy lục phủ ngũ tạng của mình đều đã trộn lẫn nào nhau cả rồi, vừa áy náy lại vừa thấy hân hoan.
Anh không biết mình có tài đức gì mà lại gặp được một người như Tiểu Ngũ vậy, nhưng anh thật sự là không xứng, anh không cách nào yên tâm nhận lấy tình yêu như vậy được.
Lâm Tự nói: "Xin lỗi."
Tiểu Ngũ cũng nói: "Xin lỗi."
Lâm Tự hỏi cậu vì sao lại xin lỗi mình, Tiểu Ngũ nói: "Vậy vì sao anh lại nói với em?"
Lâm Tự nhìn đôi mắt của Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ cười: "Lâm Tự, em nhìn thấy em trong mắt của anh rồi."
Tiểu Ngũ nói: "Trong mắt em cũng có anh."
Mắt Lâm Tự đỏ lên, tay siết chặt lại, móng tay khắc vào trong da thịt.
"Tiểu Ngũ." Lâm Tự nói "Anh nguyện ý làm với em mà."
Nhưng Tiểu Ngũ lắc đầu: "Em không đồng ý.".
Truyện Nữ Cường
Lâm Tự rất bất ngờ với trả lời của Tiểu Ngũ, hỏi cậu vì sao.
"Khi nào anh ưng em rồi thì em sẽ đồng ý."
Tiểu Ngũ hỏi: "Bây giờ anh đã ưng em chưa?"
Lâm Tự không cách nào trả lời, anh nói không rõ được.
Anh sống quá mâu thuẫn, là một kẻ hèn nhát điển hình, anh không dám cho Tiểu Ngũ bất cứ hồi đáp nào về mặt tình cảm, anh sợ tổn thương người khác tổn thương mình, cũng không có mặt mũi nào đối diện với cuộc sống mới.
Tiểu Ngũ im lặng chờ đợi câu trả lời, đáng tiếc là, cho đến lúc trước khi ngủ cũng không đợi được câu trả lời của Lâm Tự.
Tiểu Ngũ ngủ rồi, bài hát giáng sinh không biết truyền đến từ nơi nào.
Lâm Tự ngồi bên cạnh giường trông cậu, nhìn cậu.
Nếu có thể gặp nhau sớm một chút là được rồi.
Nếu như có thể gặp nhau trước khi trải qua bao nhiêu chuyện hỏng bét kia, là được rồi.
Lâm Tự nhìn dáng vẻ lúc ngủ của Tiểu Ngũ, bỗng nhớ lại câu nói ở trong bộ phim Horace and Pete.
"Khi một người đang giãy giụa, tức là anh ta rất mạnh mẽ, bởi vì kẻ yếu sẽ không giãy giụa, mà họ sẽ trực tiếp chết đi."
Trước khi gặp Tiểu Ngũ, Lâm Tự sớm đã không còn bất kỳ sự giãy giụa nào nữa rồi, anh giống như một người sống đã chết suốt ngày trông cây táo của mình sống qua ngày.
Nhưng sau khi gặp Tiểu Ngũ, anh bắt đầu có lại được những cảm xúc, có rất nhiều tâm trạng phức tạp không chịu được sự khống chế.
Đến bây giờ, Lâm Tự vẫn không cảm thấy mình đáng để được Tiểu Ngũ yêu.
Nhưng anh có thể khẳng định được rằng Tiểu Ngũ là đáng để được yêu.
Người sống đã chết ấy, vì sự xuất hiện của Tiểu Ngũ đã có lại sức sống, thế giới của anh cũng không còn chỉ có gốc cây kia.
Mà còn có cả một gốc cây tràn đầy hoa hồng đỏ thắm.
Trong bóng tối, Lâm Tự ngẩng đầu lên để nước mắt chảy ngược vào trong.
Sau đó ánh mắt anh lại quay trở về với Tiểu Ngũ, anh khẽ cúi người xuống, hôn lên má Tiểu Ngũ một nụ hôn rất khẽ rất khẽ.
Đã lớn như vậy rồi, mà lại phải cần một đứa nhóc mười tám mười chín tuổi không hiểu gì cả dạy mình thế nào là yêu.
Mất mặt biết bao nhiêu.
Lâm Tự khẽ than một tiếng, đi ra khỏi phòng..
Danh Sách Chương: