• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Người dịch: Tồ Đảm Đang
Lâm Tự nhìn ra được sự mất tự nhiên của cậu.

"Ngồi đó đừng đi đâu hết." Anh ra lệnh chàng trai ngồi xuống ghế cạnh bàn trước cửa nhà, còn mình thì vào trong căn phòng bếp lộn xộn kia.

Mùa thu, không có cửa sổ, còn vừa mới mưa một trận lớn xong.

Gió cuốn theo hơi ẩm vây quẩn bên trong căn phòng, Lâm Tự hít thở thật sâu ở cửa nhà bếp, sau đó bắt đầu bắt nước nấu mì.

Ngoài đó là một đứa con hoang, không ai quản, cũng không ai cần.

Lúc Lâm Tự nấu mì anh luôn lắng nghe động tĩnh bên ngoài, anh không an tâm lắm về tên đó, không chừng sau khi anh vào nhà nhân lúc chủ nhân không có ở đó trộm đồ bỏ chạy.

Nhưng mãi tới khi Lâm Tự nấu mì xong cũng không nghe thấy tiếng gì.

Khi anh bưng tô mì nóng hổi ra ngoài, nhìn thấy đứa con trai ấy đang chống tay lên ghế đứng ở đó, như vị thần giữ cửa, không động đậy.

"Chẳng phải bảo cậu ngồi rồi sao?"
Chàng trai cười ngượng ngùng: "Người bẩn."
Ra là bẩn.

Tương đối là bẩn.


Cả người cậu từ trên xuống dưới đều ướt nhem, ống quần còn dính cả bùn đất.

"Người ta không biết còn tưởng cậu mọc ra từ đống bùn đấy."
Chàng trai nghe lời nói của anh xong thì cười to.

"Cười cái gì?" Lâm Tự đặt bát mì lên bàn, nghiêm mặt nhìn cậu.

"Lúc này anh cũng nhiều lời phết đấy."
Lâm Tự không nói nữa, bỗng nhiên lên cơn giận một cách không hiểu nổi.

Chàng trai thấy anh không vui, nâng tay lên sờ sờ mũi.

Lâm Tự hất tay, tỏ ý bảo cậu ăn mì đi.

Chàng trai đứng đó khom người xuống ăn mì, ăn như hổ đói, tựa như mấy ngày rồi không được ăn cơm vậy.

Lâm Tự đứng bên cạnh nhìn, phát hiện ra cậu gầy đến mức khi khom lưng xuống lộ ra đốt sống lưng rõ ràng.

Bộ quần áo vừa ướt vừa lạnh dính lên người cậu, cũng không biết sao mà chịu được hay vậy.

"Trời mưa vậy sao không về nhà?"
Chàng trai bị nghẹn, không nói nên lời, Lâm Tự đổ cho một ít nước mì cho cậu, khó khăn lắm mới trôi xuống được.

"Không muốn về."
Nói như vậy, tức là có nhà.

Lâm Tự bật cười lên, cảm thấy anh và tên du côn này không khác gì nhau, là một tên lưu manh không quan tâm đến gia đình mà thôi.

Cậu ăn rất nhanh, ăn đến mức trán đầy mồ hôi.

Cậu ăn mì sạch sành sanh, còn hơi thấy chưa đã thèm.

"Tôi rửa bát cho anh."
"Không cần, đặt đó đi."
Lâm Tự nhìn giờ, vội đi tìm tấm kính khác lấp cửa sổ, mùa này, mặt rời xuống núi rồi mà còn chưa làm xong thì tối nay anh xác định lạnh cứng người luôn.

Anh bảo đối phương cứ để đó đi, nhưng tên tiểu tử đó căn bản không hề nghe lời, cầm lấy bát đũa đi thẳng vào nhà bếp sau nhà.

Sau đó nhanh chóng truyền đến tiếng rửa bát, Lâm Tự lười quan tâm, đi ra sân tìm tấm kính.


Lúc trước Lâm Tự không biết làm gì cả, nhưng sau khi chuyển về quê thì cái gì cũng biết.

Anh tìm ra một tấm kính lớn trong nhà kho, là kính lúc trước lấp cho cửa sổ phòng ngủ còn dư lại, không ngờ vẫn còn đất dụng võ.

Anh lại tìm thêm máy cắt kính, cẩn thận cắt theo từng đường trước đó đã đo đạc kỹ lưỡng.

Chàng trai rửa xong bát ra ngoài đứng trước cửa nhà, đợi Lâm Tự cắt xong kính, thì trực tiếp chạy qua cầm lên, hỏi Lâm Tự: "Cầm ra nhà bếp sao?"
Cũng khá là có mắt đó chứ.

Lâm Tự nói: "Cậu cút xéo đi, tôi tự làm."
Chàng trai coi như không nghe thấy gì, ôm lấy kính đi vào trong.

Cửa sổ nhà bếp là hai người cùng nhau thay, không cần bỏ ra quá nhiều sức.

Sau khi thay xong, chàng trai hắt hơi liên tục mấy cái.

Lâm Tự nói: "Cậu đi nhanh đi, đừng lây cảm cho tôi."
Chàng trai cũng không để bụng, cười hi hi rời đi.

Tối đó, Lâm Tự hầu như cả đêm không ngủ, không vì nguyên nhân gì khác, chỉ là bị đau nhức cơ thể.

Ban ngày bị đánh, bầm tím bầm xanh từng mảng trên người.

Anh lục tìm trong ngăn tủ ra một bình thuốc xịt Vân Nam, vừa nhìn đã biết hết hạn rồi.

Hết hạn thì hết hạn, không cần biết có tác dụng hay không, xịt lên ít nhất cũng được an ủi tinh thần chút.

Lăn qua lộn lại cả đêm như vậy, hôm sau trời sắp sáng rồi anh mới ngủ được.


Lâm Tự ngủ một giấc đến gần trưa, lúc thức dậy cả người vẫn còn đau nhức.

Anh đi nấu nước, lại tìm ra một thùng ngâm lớn bằng gỗ, chuẩn bị ngâm mình tắm rửa.

Căn nhà cũ này, cho dù đã sửa xong đi nữa cũng không có máy nước nóng, anh tắm rửa không tiện, nên tự làm ra một cái thùng ngâm mình.

Lâm Tự làm ba cái thùng ngâm, đây là cái thứ ba, hai cái trước bị rỉ nước khá nghiêm trọng, chưa tắm xong cứ hay bị rỉ hết nước ra ngoài rồi.

May mà cái thứ ba này cho anh mặt mũi, dùng mấy lần rồi vẫn chưa thấy có hiện tượng rỉ nước.

Anh nấu nước sôi đổ vào trong thùng, kéo màn lại cởi quần áo ngồi vào trong.

Thùng gỗ này lớn, đủ cho người đàn ông gần một mét tám như Lâm Tự ngồi vào trong, có điều độ cao chỉ tới ngực, nửa thân thể của anh đều lộ hết ra ngoài.

Nước rất nóng, bao bọc lấy Lâm Tự.

Anh cuối cùng mới cảm thấy thả lỏng được một chút.

Trong hơi nước ấm nóng ấy, anh nhắm mắt lại hít thở sâu, tận tưởng cuộc sống yên tĩnh này của mình.

Nhưng anh không biết được rằng, bên bức tường anh vẫn chưa kịp gắn lưới gai kia, có một chàng trai cao lớn cứ thế ngồi ở đó nhìn anh qua ô cửa sổ vẫn chưa kéo màn lại ấy, quả táo trong tay chỉ mới cắn qua một ngụm, mà đã quên hết tất cả mọi thứ..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK