• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 33: Song ca

Từ Thiên cỗ nhẹ hai tay vào nhau rồi nói: “À, thì ra là em thắc mắc cái chuyện nhỏ này à.”

“Cái gì mà chuyện nhỏ cơ? Anh đang đàu em đấy à?” Từ Nhu tức giận vì Từ Thiên không trả lời vào thằng vấn đề, cô dùng hết sức nhéo chặt vào hông của Từ Thiên.

Từ Thiên mặt hơi nhăn lại vì đau, hắn nói: “được rồi em bỏ anh ra trước đi, bao giờ về nahf anh sẽ nói rõ mà.”

Lúc này Từ Nhu mới buông Từ Thiên ra nhưng khuôn mặt của cô vẫn đầy vẻ giận dỗi. Còn Tề Tuyết và Nhạc Y Y thì càng hâm mộ Từ Thiên hơn, trong mắt các cô Từ Thiên là một người đẹp trai, tài giỏi. Hai cô bắt đầu vừa ghen tị vừa hâm mộ Từ Nhu và ao ước mình cũng có một người anh như vậy.

Ăn uống xong bốn người quyết định đi xem ca nhạc. Vào trong khu lưu diễn Từ Thiên khá bất ngờ vì số lượng người ở đây, trong đầu hắn tự hỏi Trần Hân nổi tiếng vậy sao. Từ Thiên nhớ sáng hôm nay hai người nói chuyện,Trần Hân có nói cô là một ca sĩ nổi tiếng nhưng lúc ấy Từ Thiên không có tin. Nhưng giờ đây Từ Thiên phải công nhận Trần Hân không phải là ca sĩ nổi tiếng đơn thuần.

Đám người Từ Thiên đi đến chỗ ngồi của mình được ghi trên tấm vé rồi đợi chương trình diễn ra. Show diễn bắt đầu, từng ca sĩ một lên thể hiện tài năng của mình. Đến lượt Trần Hân ra sân, cả khán đài như bùng nổ. Tên của Trần Hân vang vọng cả khán đài. Trần Hân bắt đầu cất giọng hát, lúc này cả khán đài dang bùng nổ lúc trước đã không còn một tiếng động. Mọi người đều yên lặng lắng nghe Trần Hân hát. Giọng hát của cô trong trẻo của cô vang lên nghe rất êm tai, từng câu hát như đi thẳng vào tim người nghe.Từ Thiên trên khán đài đang nhắm mắt, hắn đnag cảm nhận từng câu hát của Trần Hân. Mấy phút sau bài hát của Trần Hân kết thúc trong sự tiếng nuối của mọi người.

Nhưng một lần nữa khán đài như bùng nổ, cả khán đài vang lên: “Trần Hân đừng dừng lại, hát nữa đi...”

Trần Hân như biết trước mọi người sẽ nói như vậy nên cô bắt đầu nói: “Vậy theo nguyện vọng của mọi người nên tôi sẽ mời một khán giả lên hát song ca với tôi một bài” Nói rồi Trần Hân chỉ tay về phía Từ Thiên nói: : “Xin mời chàng trai đang kia lên hát cùng với tôi được không ạ?”

Từ lúc bước chân vào sân khấu Trần Hân đã để ý vị trí ghế gồi của Từ Thiên. Trần Hân muốn gọi Từ Thiên lên vì cô muốn biết tài năng của Từ Thiên thế nào. Lí do Trân Hân làm vậy đơn giản là vì Từ Thiên lúc sáng dám chê bai cô, bây giờ là thời khác trả thù tốt nhất nếu như Từ Thiên có một giọng hát dở tệ.

Khán giả trên khán đài đâu biết tâm tư ấy của Trần Hân, họ chỉ cảm thấy Từ Thiên là người may mắn khi được lên hát cùng với thần tượng của họ. Đến ba người Từ Nhu đều nhìn Từ Thiên với anh mặt sáng lấp lánh đầy hâm mộ. Từ Thiên biết đây là Trần Hân cố tình gọi hắn, Từ Thiên chỉ biết gãi đầu rồi đứng dậy đi lên sân khấu.

Từ Thiên bước lên sân khấu, Trần Hân lại gần hắn nói nhỏ: “Anh hạnh phúc khi được tôi mời lên sân khấu chứ?”

Từ Thiên nhìn Trần Hân với khuôn mặt vô cảm, hắn nói: “Hạnh phúc cái con khỉ nhà cô đấy, cô không thể gọi người khác lên được hay sao?”

Trần Hân thấy Từ Thiên mắng mình nên có chút khó chịu, cô ‘hừ’ một tiếng rồi nói: “Đây là tôi chỉ chọn bừa một người thôi, sao tôi biết nó lại vào anh được chứ. Nếu anh cảm thấy mình hát không hay thì có thể xuống để tối mới người khác lên.”

Từ Thiên vẫn khuôn mặt cũ, hắn nhìn Trần Hân nói: “ Được thôi bây giờ tôi đi xuống đây, song tôi sẽ nói cho mọi người biết mọi người biết ‘cô ca sĩ Trần Hân mà mọi người hân mộ có thù với tôi. Cô ta gọi tôi lên để làm tôi bẽ mặt’”

“ Anh...” Nghe Từ Thiên nói Trần Hân có chút tái mặt vào. Nếu Từ Thiên xuống dưới làm bậy thật sự ảnh hưởng tới cô. Nhưng Trần Hân không biết rằng Từ Thiên sẽ không bao giờ làm vậy, nhưng Trân Hân mới quen biết Từ Thiên một ngày thì làm sao có thể biết được chứ.

Trong lúc hai người đang đấu khẩu với nhau dưới sân khấu thì trên khán đài nhiều phân hâm mộ bắt đầu mất kiên nhẫn, nhiều người bắt đầu nói: “ Hai người có tính hát nữa không, mất thời gian quá đấy...”

“ Đúng vậy, chúng tôi muốn nghe hát. Đừng để chúng tôi đợi lâu như vậy chứ...”

Từ Thiên nghe thấy nhiều người bắt đầu mất kiên nhẫn, hắn nói: “ Chúng ta song ca bài nào bây giờ?”

“ Bài < Trong Trẻo >được không?”Trần Hân hỏi ý kiến Từ Thiên

Từ Thiên bắt đầu lẩm nhẩm lời bài hát một chút nói: “ Được rồi, hát bài này đi.”

Trần Hân nói chuyện với biên đạo một chút để chuẩn bị nhạc.

Tiếng nhạc bắt đầu vang lên cả khán đài một lần nữa chìm vào yên lặng.Trần Hân cất tiếng hát trước, giọng hát cô vẫn vô cùng êm tai. Đến đoạn của Từ Thiên khiến nhiều người mong chờ,họ không biết Từ Thiên hát như thế nào, giọng hát cảu Từ Thiên có phá hỏng bài hát hay không?

Không khiến cho mọi người thất vọng,giọng hát củaTừ Thiên vang lên vô cùng âm tai. Giọng hát của hắn không khác gì những ca sĩ chuyên nghiệp khiến nọi người phải bất ngờ. Nhiều người còn nghi ngờ Từ Thiên có phải là một ca sĩ được sắp đặt vào để hát hay không. Tề Tuyết và Nhạc Hân hân đôi mắt càng sáng hơn và không rời mắt khỏi san khẩu,hôm nay Từ Thiên trở thành người mà hai cô vô cùng hâm một. Chỉ có riêng Từ Nhu đang mỉm cười ngồi đó, đơn giản vì cô biết tài nghệ của anh trai mình. Với cô Từ Thiên là người anh trai hoàn hảo không ai có thể thay thế được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK