• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 37: Chạy thoát thân

Một lần nữa Từ Thiên nhấc điện thoại lên hỏi: “ Ai vậy?”

“ Từ Thiên, Sở Nam đây.” Giọng nói bên kia trả lời

“ Sở ca, có chuyện gì không?”Từ Thiên hỏi

Sở Nam cười nói: “ Cũng không có gì, anh chỉ gọi thông báo cho em biết đất để mở chi nhánh công ty cho em đã có rồi. Chỉ đợi em đến kí bảng bảng hợp đồng nữa thôi.”

Từ Thiên nghe được thông báo này thì rất vui mừng, hắn nói : “Vậy thì tốt quá, cảm ơn Sở ca. Bao giờ thì gặp nhau kí kết hợp đồng.”

Sở Nam nói: “ Không gấp lắm, mấy ngày nữa cũng được.”

Từ Thiên cười nói: “Vậy cũng được, hai ngày nữa em có chút việc phải làm...”

Hai người nói chuyện thêm vài câu nữa rồi ngắt máy. Lần này hạ điện thoại xuống Từ Thiên thầm kêu may mắn vì không còn cuộc gọi nào cho hắn nữa.

Từ Thiên về thì trời cũng sắp tối, nhà hắn đang dọn đồ chuẩn bị bữa cơm. Thấy hắn Từ Nhu nói: “Anh đi đâu tầm này mới về, anh về Viêm Thành mấy ngày rồi mà mới ở nhà có một buổi sáng.”

Từ Thiên nghe Từ Nhu nói một bên mắt hắn có chút giật, hắn tự hỏi rốt cược Từ Nhu là em gái hắn hay là mẹ hắn àm con bé suốt ngày cằn nhằn với hắn. Từ Thiên nói: “Chiều nay anh cùng bạn đi có công chuyện một chút.”

Từ Nhu nhìn Từ Thiên với khuôn mặt khing bỉ, cô nói: “Anh đi công chuyện gì chứ, chắc là đi làm chuyện xấu gì đó rồi, em lại không hiểu anh sao...”

Từ Thiên quả thật muốn đem Từ Nhu ra đánh, nhưng hắn đành nuốt cơn giận. Từ Thiên nói: “Đúng vậy, chiều nay anh đúng là đi làm chuyện xấu.”

Từ Nhu nghe Từ Thiên tự thú khuôn mặt lại càng thêm khinh bỉ, cô quay sang chỗ Hứa Hoa và Từ Hán Thăng nói: “Cha mẹ, anh thú nhận rồi kìa. Chắc chắn không có gì tốt đẹp đâu.”

Từ Thiên bước đến véo đôi má của Từ Nhu, hắn nói: “Đúng vậy, chính vì làm chuyện xấu nên hôm any anh mày mới có thể kiếm được mấy trăm triệu đấy...”

Từ Nhu gạt tay Từ Thiên,đôi mắt cô to tròn nhìn Từ Thiên. Cô lắp bắp nói: “A...Anh vừa nói cái gì? Cái gì àm mấy trăm triệu cơ...”

Câu Nói của Từ Thiên khiến cả nhà bất ngờ, đôi mắt của mọi người một lần nữa nhìn chằm chằm vào hắn. Từ Thiên đành giải thích: “Chiều nay con cùng vối một người bạn ở Trung Hải đi đến chỗ giải thạch ở Viêm Thành này.Con cũng khá may mắn vì mở được khá nhiều ngọc tốt nên kiếm được rất nhiều tiền.”

Từ Thiên đã giải thích xong nhưng cả nhà vẫn nhìn vào hắn, điều này khiến Từ Thiên không biết nên làm thế nào. Vài giây sau Từ Hán Thăng thở dài nói: “ Từ Thiên à, càng ngày con càng làm chúng ta bất ngờ. Điều này chứng tỏ con có rất nhiều bí mật giấu chúng ta, vậy con giấu chúng ta những cái gì?”

Nghe Từ Hán Thăng hỏi Từ Thiên có chút giật mình,cha hán đang hỏi hắn giấu cái gì ư? Tất nhiên là hắn giấu rất nhiều thứ rồi. Chuyện lớn nhất tất nhiên là mắt thần của hắn rồi. Nhưng vấn đề về mắt thần từ đầu Từ Thiên quyết định sẽ giấu kín kể cả với người nhà mình nên Từ Thiên cố nặn ra một nụ cười rồi nói: “Cha à con không có gì giấu nhà mình hết, tất cả những gì con từng làm nhà mình đã biết hết rồi.”

Từ Hán Thăng vẫn nhìn Từ Thiên, ông dò hỏi lại: “Thật?”

Từ Thiên chưa kịp trả lời thì Từ Nhu đã chen vào, cô nói:; “Cha mẹ anh ấy vẫn còn giấu cha mẹ đó. Cái đêm trước anh ấy không về nhà đó, anh ấy đã ngủ cùng với một cô ca sĩ nổi tiếng tên là Trần Hân.”

Lời nói vừa phát ra không chỉ có Hứa Hoa và Từ Hán Thăng bất ngờ mà đến cả Từ Thiên còn đang không ngậm được miệng lại. Tối hôm qua hắn đã cảnh báo Từ Nhu không được nói năng bậy bạ mà giờ...

Từ Hán Thăng khuôn mặt trở nên nghiêm nghị, ông nhìn Từ Thiên hỏi: “Tiểu Thiên! Tất cả những gì em con nói có đúng không?”

Từ Thiên khuôn mặt đã tái nhợt lại, hắn vội vàng nói: “Cha! Cha đừng tinh tiểu Nhu, em ấy đang nói bậy đấy...”

Từ Hán Thăng vẫn khuôn mặt nghiêm nghị ấy, ông nhìn sang Từ Nhu nói: “Tiểu Nhu, con nói rõ xem nào.”

Khuôn mặt Từ Nhu trông cực kì nghiêm túc, cô nói: “Chính anh ấy nói với con mà, không sai được. Với lại tối hôm qua anh ấy với cô ca sĩ Trần Hân ấy luôn liếc mắt đưa tình với nhau, trông điệu bộ của họ chắc không có con ở đấy họ đã nhảy vào ôm ấp nhau rồi.”

Khuôn mặt Từ Thiên lúc này trắng bệch, hắn lao đến che miệng Từ Nhu vội vàng nói: “ Tiểu Nhu à! Em đừng có nói bậy như vậy, nói dối là không tốt đâu.”

Từ Nhu bị Từ Thiên che miệng khiến cô không tài nào thở được, cô vừng vẫy thoát khỏi Từ Thiên rồi nói: “Những điều em nói đều là tận mắt chứng kiến mà, với lại hôm qua anh cũng thú nhận vậy sao?”

Từ Thiên lúc này tức đến nỗi máu đã dồn lên não, hắn nói; “Thú nhận cái đầu...”

Chưa kịp nói hết câu Từ Thiên đã cảm nhận xung quanh có một bầu không khí nặng nền. Từ Thiên từ từ quay đầu lại mình nhưng ánh mặt của Hứa Hoa và Từ Hán Thăng khiến hắn rất hoảng sợ, hắn nói: “C...Cha mẹ đừng tin tiểu Nhu nói, con bé không có nói đúng sự thật đâu. Con thề là con với cô ca sĩ đó không xảy ra bất kì vấn đề vào hết.”

Nhưng Từ Thiên có nói thế nào cha mẹ hắn vẫn không ai nói gì, khuôn mặt họ dang cực kì âm trầm.Từ Thiên chỉ thấy cha hắn ra hiệu cho mẹ hắn một điều gì đó, rồi mẹ hắn đứng đi vào trong bếp. Chẳng bao lâu sau thấy mẹ hắn cầm một chiếc dao thái thịt khá to ra đưa cho bố hắn. Điều này cho Từ Thiên càng ngày càng trở nên sợ hãi còn Từ Nhu đang che miệng lại ngồi xem. Từ Hán Thăng cầm dao rồi đứng dậy, ông bước thẳng về phía Từ Thiên. Từ Thiên hiện đang cảm thấy cực kì nguy cấp, không kịp suy nghĩ hắn ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi nhà. Điều duy nhất hắn nghĩ bây giờ chính là chạy thoát thân, còn việc giải thích cho cha mẹ hắn hiểu và đánh cho Từ Nhu một trận thì để khi cha mẹ hắn nguôi cơn giận này rồi tính.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK