Nàng không sợ mình khổ sở, chỉ lo Hạ Lang sa vào bẫy. Họ giữ nàng lại, là để giăng bẫy chàng mà.
Có tiếng lách cách của cửa vừa mở. Đám lính canh vừa mở khóa cho ai đó lách vào. Ánh đèn trong ngục chỉ leo lét nhưng Hạ Tinh vẫn nhận ra được, đó là Thẩm phu nhân- La Mẫn Mẫn.
-Phu nhân!
Không cần nói Hạ Tinh cũng mơ hồ hiểu, bà ấy chắc cũng đã linh cảm được chuyện gì đó sau cuộc gặp gỡ ngày ấy với mình. Hôm nay bà tìm đến, có lẽ là để làm rõ những vướng mắc trong lòng.
-Cô nương…mang thai sao?
Hạ Tinh nhìn xuống bụng mình. Hình như lớn hơn một chút rồi thì phải. Nàng xoa nhẹ vào thành bụng, một nụ cười hạnh phúc điểm trên môi:
-Vâng ạ!
-Lão gia nói…- La Mẫn Mẫn ngập ngừng –Đứa bé đó rất lạ. Cô nương có liên quan đến cương thi. Có phải không?
Hạ Tinh nhìn thẳng vào bà. Hình ảnh đứa bé 8-9 tuổi bơ vơ một mình trong rừng rậm từng khiến Hạ Tinh đau lòng và oán trách người gây ra biết mấy. Nhưng chàng không hận, không oán,nàng không phải là người trong cuộc, chẳng thể thay chàng mà trách họ. Huống chi trong những ngày thai nghén Hạ Tinh cũng dần hiểu được, bản thân người mẹ không cảm thấy con là quái vật nhưng lại đau lòng khi người khác nhìn con mình bằng những ánh mắt khinh miệt vì nó không giống người thường.
-Tôi nghĩ…-Hạ Tinh nhẹ nhàng –Tôi nghĩ chồng của tôi chính là Thẩm An Vũ của phu nhân ngày đó. Chàng cũng là một cương thi bị cha mẹ bỏ rơi, sau đó được một con sói lớn nuôi dưỡng…Phu nhân…
La Mẫn Mẫn chết lặng. Bao năm rồi vết thương trong lòng bà vẫn không lành được. Ngay trong đêm đó, bà từng lén rời Thẩm phủ dự định sẽ đến chỗ đó tìm An Vũ. Nhưng cũng ngay trong đêm, Thẩm Lương lại đi giết cương thi và bị thương nặng. Bà không thể bỏ chồng ở lại, đành phải…đành phải chọn lựa không đến tìm con. Con của bà…Tiểu An Vũ của bà.
Bên ngoài lại có tiếng chân người đang bước. Hạ Lang lừ lừ bước qua cánh cửa. Gương mặt như tượng tạc,có nhiều điểm rất giống La Mẫn Mẫn. Đôi mắt sâu thì lại giống hệt Thẩm Lương.
-Tiểu An Vũ…An Vũ…
Hạ Lang khựng lại. Người phụ nữ trước mắt với những dòng nước mắt…Hắn chỉ nhớ khi bà khóc. Cảm giác đó rất khó chịu, làm cho hắn cảm thấy nhói đau.
-Đừng khóc nữa…Đừng khóc nữa mà…
Bà vẫn khóc. Khóc không kềm được. Hạ Lang đưa tay lau nước mắt trên gương mặt đã có nhiều nếp nhăn năm tháng. Hạ Tinh quay mặt vào tường giấu đôi mắt đã đỏ lên.
-Tiểu Tinh…
Hắn lướt qua La Mẫn Mẫn…gỡ cánh tay bà đang níu lấy mình để đến bên nương tử. Giữa hai người đang rơi nước mắt, giọt nước mắt của bà ấy làm hắn đau nhói nhưng nước mắt của Hạ Tinh lại làm trái tim ấy không chỉ có đau xót mà còn dâng trào cảm giác hạnh phúc. Nàng khóc vì hắn…Nàng sẽ không rời khỏi hắn, sẽ không để Hạ Lang phải bơ vơ…
– Đừng khóc nữa…Chúng ta đi!
La Mẫn Mẫn như quỵ ngã. Vũ nhi không trách bà bỏ rơi nó, nhưng tình thương không vun đắp thì làm sao mà có được. Bao năm dài không được sống trong vòng tay mẹ, tình thương ruột thịt, giờ chỉ còn là một ký ức mơ hồ…
-Đứng lại !
Thẩm Lương đã đứng ngoài cửa. Trên tay ông là thanh gươm trảm cương thi được tuốt ra khỏi vỏ. Tay Hạ Lang cũng bật ra móng vuốt. Hắn lùi lại phía sau một chút, sẵn sàng che chở trước Hạ Tinh.
Bây giờ Tiêu Hạ chắc đã đưa An Thúy Bình và Hạ Đồng rời khỏi Thẩm gia thôn. Chỉ cần vượt qua khỏi người này là an toàn. Vợ và con hắn, Hạ Lang tuyệt đối không để ai bị thương tích. Tất cả đều phải an toàn.
-Cương thi…Hôm nay ngươi đừng hòng rời khỏi đây. Ngươi đã giết bao nhiêu ngươi…ngươi…
Thẩm Diên vừa lên tiếng thì móng vuốt của Hạ Lang đã phóng đến. Hắn không quen với trò mèo vờn chuột. Mọi thứ đều phải kết thúc thật nhanh.
-A…
Thẩm Diên bị chộp trúng ngực chỉ kịp né sang một chút, vừa kịp thanh kiếm của Thẩm Lương chém đến trúng ngay cánh tay Hạ Lang. Hắn rụt tay lại, cũng nhờ vậy mà mớ móng dày chỉ trượt qua phần ngực áo, gây ra vết thương tuy máu tuôn xối xả nhưng không đến nỗi quá nguy hiểm cho tính mạng của Thẩm Diên.
-Khốn kiếp…ngươi…
Thẩm Lương lại đánh tới. Lần này Hạ Lang không bị vướng víu, toàn tâm phản công lại. Móng vuốt hắn cứng không kém gì thanh kiếm, ngay cổ họng Thẩm Lương chộp đến. Tuổi già sức yếu, ông vốn không phải là đối thủ của Hạ Lang. Kiếm bị đánh gãy, Thẩm Lương đành nhắm mắt chờ chết…Trong lúc đó La Mẫn Mẫn hét lên :
-Không được…Không được…Ông ấy là cha con đó….Lão gia…Nó là Vũ nhi…Là Vũ nhi của chúng ta mà.
Cú chộp tới của Hạ Lang vì tiếng la đó mà khựng lại nhưng thanh kiếm của Thẩm Diên thì không thể ngừng lại nữa rồi.
-Vũ nhi…
-Hạ Lang…Hạ Lang…
Thanh gươm xuyên qua người hắn. Hạ Lang chỉ hự lên một tiếng, đẩy mạnh Thẩm Diên ra. Đôi tay với mớ móng vuốt dài chộp lấy chuôi kiếm, kéo mạnh…Một vòi máu đen phun ra ướt cả áo,đẫm đầy tay của Hạ Tinh.
-Hạ Lang….
Không để Hạ Tinh phải hoảng hốt hơn, Hạ Lang bậm chặt môi kéo nàng ra cửa. Thẩm Lương lẫn Thẩm Diên vẫn còn thẫn thờ bởi chuyện mới xảy ra nên đứng yên tại chỗ…Họ chỉ giật mình khi bốn phía người túa ra như kiến, rồi giọng nói của Mộc Nghiêm vang lên,đầy phấn khích :
-Bắt lấy chúng…bao vây tên cương thi đó cho ta !
Ở một nơi tạm xem như an toàn, An Thúy Bình níu nhẹ tay chồng, lo lắng:
-Bây giờ Hạ Lang vẫn chưa đến. Liệu có nguy hiểm gì không chàng?
Tiêu Hạ cũng không nhấp nhổm không yên. Tuy là duyên bèo nước gặp nhau nhưng suốt thời gian qua, bốn người bọn họ đã hình thành một quan hệ sâu sắc. Bầy đàn sẽ không bỏ rơi nếu một thành viên của mình gặp họa, dù phải đối diện với quy tắc sinh tồn.
Hắn quay sang phía Hạ Đồng. Đứa trẻ này tuy còn nhỏ, nhưng cũng đã là một cương thi:
-Đồng Đồng ngoan…Con ở lại đây có được không? Xem chừng cô cô…Ta đi tìm cha mẹ của con.
Hạ Đồng vẫn còn là một đứa trẻ. Nhưng là một đứa trẻ cương thi. Nó nhớ cha mẹ song cũng biết, không thể khóc gào lên đòi người khác quan tâm đến mình bây giờ được. Thúc thúc đi tìm cha mẹ, bảo nó trông chừng cô cô cẩn thận, nhất định nó sẽ trông chừng thật kỹ cô cô.
Bàn tay nhỏ nhắn tóm lấy áo Thúy Bình, gật đầu cương quyết:
-Dạ…ạ….
Thúy Bình chỉnh lại chiếc áo choàng trên người Tiêu Hạ. Giọng nàng thật nhẹ nhàng, như một cơn gió thoảng dịu êm:
-Chàng đi cẩn thận. Thiếp đợi chàng!
Mối quan hệ của họ không như Hạ Lang và Hạ Tinh, có tình cảm rồi mới thành duyên thành nợ. Tình duyên bắt đầu bằng tước đoạt. Thúy Bình vốn không có chọn lựa nào khác…Nhưng bây giờ đôi mắt đẹp của nàng lại ngập tràn tia nhìn âu yếm, là cái nhìn của một người vợ trao gửi cho chồng.
-Ta sẽ không sao đâu –Tiêu Hạ chạm khẽ vào má nương tử- Ta sẽ mang đôi vợ chồng ngốc nghếch kia về.
…Thẩm phủ.
Không hổ danh là con trai của gia tộc chuyên diệt cương thi nổi tiếng, Mộc Nghiêm có thân thủ nhẹ nhàng, bản lĩnh cao cường. Hạ Lang thì đã xuống sức nên những đòn phản công cứ yếu dần. Một bên nhàn, một bên nhọc, thế mà Mộc Nghiêm vừa tiến công lại vừa hét lên với Thẩm Lương:
-Thẩm đại sư…Tên cương thi này đã gần kiệt lực rồi. Ông lên đây trợ chiến với ta, ngày hôm nay chúng ta nhất định giết chết hắn.
La Mẫn Mẫn lẫn Thẩm Diên đều hướng ánh mắt van nài về phía Thẩm Lương. Không biết thì thôi, biết rồi làm sao có thể lạnh lùng được nữa…Thẩm Lương bị đặt trong tình huống nan giải. Tay ông nắm chặt thanh gươm, phóng vụt lên nơi giao chiến, hướng thẳng về phía Hạ Lang.
-Tướng công….Đừng…
-Bá bá…
Thanh gươm quét về phía Hạ Lang một luồng lực cực mạnh nhưng khi đến gần thì giảm hẳn đi sức lực. Hạ Lang ôm chặt lấy người vợ, xoay lưng né tránh. Luồng lực lại lao đến chỗ Mộc Nghiêm đang đứng, khiến hắn phải vội tung người lên không. Thừa dịp đó, Thẩm Lương hét to:
-Chạy mau đi!
30 năm trước ông đã bỏ rơi nó. 30 năm sau không thể sum họp nhưng ông làm sao một lần nữa lại nhẫn tâm giết chết con mình.
Tiểu An Vũ…Bóng hình đứa trẻ vẫn luôn ám ảnh ông mỗi khi đêm về lạnh lẽo. Có đôi khi giơ tay lên mắt, mới biết đã có dòng nước mằn mặn chậm rãi rơi xuống má rồi.
Hạ Lang bậm môi, kéo Hạ Tinh mất hút vào màn đêm đen thẫm. Mộc Nghiêm dừng lại, giận dữ nhìn Thẩm Lương, hét to:
-Bắt lấy hắn…Giam vào ngục cho ta!
Hắn cũng di chuyển như một bóng ma mất hút trong đêm tối.Thẩm Lương khẽ thở dài, đưa tay cho đám tùy tùng của Mộc Nghiêm trói lấy mình… An Vũ, chỉ mong số trời phù hộ cho con thoát khỏi lần này…
Cuộc truy đuổi giữa hai bên vẫn diễn ra quyết liệt. Hạ Lang càng lúc càng yếu sức. Hạ Tinh vô cùng lo lắng. Tay nàng vịn lên ngực chồng, giọng nghẹn đi:
-Chàng để em xuống đi! Hắn ta không hại em lúc trước, chắc cũng không…
-Không được..- Hạ Lang xiết vợ vào lòng, dù chân đã bắt đầu lảo đảo- Ta không để nàng và con xa ta nữa. Không…
Hạ Tinh rất hạnh phúc, nhưng kèm theo đó lại là nỗi đau đớn. Sinh mạng của chàng liệu sẽ thế nào khi rơi vào tay của con người. Lại là người của tộc diệt cương thi.
Mộc Nghiêm giống như một con mèo đang vờn chuột. Hắn có thể vọt lên nhưng lại đi chậm lại…Hạ Lang quyết định không làm con mồi cho hắn đùa cợt nữa. Tốc độ bay chậm hẳn lại.Hắn đáp xuống mặt đất, móng vuốt lại bật ra.
Mộc Nghiêm cũng dừng chân lại. Nhìn bộ móng vuốt tua tủa, môi hắn khẽ nhếch lên:
-Móng vuốt rất dài. Nghe nói, móng của cương thi càng dài, chứng minh chúng giết càng nhiều người…Ngươi giết nhiều lắm rồi, có phải không?
Hạ Lang không mất nhiều thời gian đôi co nữa. Hắn đẩy Hạ Tinh lùi ra sau, một đòn phóng tới,thoáng nhìn cực kỳ liều lĩnh. Sức đã yếu lại muốn đánh sức nhàn.
Mộc Nghiêm không hề coi thường đòn tấn công này. Hạ Lang là một cương thi xuất thân từ nguồn gốc con người, thế nhưng lại có thể tồn tại bao năm trời, đánh bại được những cương thi rất mạnh. Dòng máu đen trong người chính là minh chứng. Hắn từng giết và uống máu một cương thi thuần chủng, không những tăng cường sức lực mà còn duy trì hình dáng bản thân ngay thời khắc ấy…. Hiện giờ Hạ Lang đang ở trong đường cùng, nếu khinh địch có thể người thất bại sẽ là mình.
Móng vuốt Hạ Lang đột nhiên vươn dài ra phía trước…Một bàn tay của hắn vòng ra sau người Mộc Nghiêm, đánh tới một quyền. Mộc Nghiêm vừa né người tránh quyền đó thì cũng nhận ra mình đã sai lầm.
Bàn tay với bộ móng dài của Hạ Lang níu lấy người hắn. Móng vuốt co lại, kéo người của Hạ Lang di chuyển nhanh về phía trước…Hàm răng xuất hiện hai chiếc nanh nhọn, tấn công thẳng vào cổ họng Mộc Nghiêm.
-Ngươi…
-Đừng đùa nữa…-Một giọng nói vang lên bất ngờ giữa cuộc chiến. Người Hạ Lang bị kéo ra sau, kịp lúc Mộc Nghiêm thu lại bộ móng vuốt cũng đang dài ra tua tủa của mình.
Hắn cũng là một cương thi.
Hạ Tinh bụm miệng bởi những gì vừa diễn ra trước mắt. Tiêu Hạ đột ngột xuất hiện giữa cuộc đấu. Nếu trễ hơn một chút nữa, răng nanh của Hạ Lang sẽ cắm phập vào cổ Mộc Nghiêm. Đổi lại, bàn tay đầy móng nhọn của họ Mộc cũng không khoan nhượng đâm thẳng vào lồng ngực Hạ Lang rồi.
-Tiêu Hạ!
-Người đừng đùa với Hạ Lang nữa…Đệ ấy không phải là một kẻ thích đùa.