“Đối tượng xem mắt?” Mắt Hứa Hàm đột nhiên biến thành hai lốc nước xoáy nhỏ, “Tiểu Duyệt, rốt cuộc cậu cũng thông suốt rồi?”
“Nhưng sao cậu không nhờ ông anh trai của cậu tìm cho? Ồh, mình hiểu rồi, cậu muốn tiền trảm hậu tấu phải không nào?” Giọng Hứa Hàm càng nói càng lớn, Tô Duyệt vội vàng bụm miệng cô lại, lôi cô đến một góc.
“Cậu có thể giúp mình chuyện này không?” Giọng điệu Tô Duyệt có vẻ thấp thỏm không yên, hôm nay đem hy vọng ký thác vào người có đầu óc không nhanh nhạy như Hứa Hàm, quả thật cô có phần không yên tâm.
Nhưng theo tình hình hiện tại cho thấy, Phó Đình và Tô Đông Thần đã đứng về phe Ninh Duệ Thần, nếu tìm hai người họ giúp đỡ, bọn họ tuyệt đối sẽ bán đứng mình để xứng với câu ‘làm việc nghĩa không được chùn bước’.
Cho nên, cô chỉ đành liều một phen, chỉ cần đối phương phù hợp yêu cầu và cũng đồng ý, vậy thì trong ngày hôm nay đi xin giấy cấp chứng nhận luôn.
“Yên tâm đi, chuyện này cứ để mình lo. Tầm xế chiều hôm nay, mình sẽ mang đến cho cậu một anh chàng khỏi chê luôn.” Hứa Hàm vỗ vỗ ngực mình đảm bảo như đang nói lời thề son sắt.
“Ừ.” Nghe được lời bảo đảm của Hứa Hàm Tô Duyệt cũng thấy hơi yên tâm. Cô liếc nhìn ‘nơi thầm kín nào đó’ của Hứa Hàm, cuối cùng không nhịn được nói, “Tiểu Hàm, về sau không nên vỗ như vậy.”
“Gì hả?”
“Chỗ đó….Giống như cũng vì cậu cứ vỗ không thương tiếc như vậy, mà nó càng ngày càng bé đi rồi.” Tô Duyệt chỉ nói lời thật lòng, thế nhưng mặt của Hứa Hàm bỗng nhiên đỏ bừng, làm động tác bóp cổ Tô Duyệt nói: “Nếu cậu còn nói chuyện nhảm nhí nữa, mình sẽ tìm một tên mặt đầy mụn để đến xem mắt cậu đó!”
“….” Tô Duyệt quả thật ngoan ngoãn không nói nữa.
Lúc này, Lý Tuyết Lỵ đi ngang qua cả hai, Hứa Hàm lập tức thả tay xuống. Nghiêm túc đứng thẳng, nhưng Lý Tuyết Lỵ căn bản không thèm đếm xỉa liếc mắt nhìn các cô.
“Tiểu Duyệt, lần trước buổi phỏng vấn cậu làm rất tốt, nhưng tại sao chị Lý lại không có thưởng gì cho cậu hết vậy? Còn để cậu phải tiếp tục làm những chuyện lặt vặt này?” Hứa Hàm nhỏ giọng lầm bầm nói.
Lần trước sau buổi Tô Duyệt phỏng vấn Ninh Duệ Thần, nghe nói phản ứng rất tốt. Nhưng sau đó Lý Tuyết Lỵ cũng không đá động gì tới Tô Duyệt, còn công bố với bên ngoài nói Tô Duyệt chỉ là thực tập sinh ở đài, nếu như muốn làm biên tập viên chính thức, thì vẫn chưa đủ tư chất.
Tô Duyệt cười nhẹ một tiếng, “Lần trước chỉ là sự việc đột ngột phát sinh, mới để mình tạm thời thay thế. Cậu xem, có nữ biên tập viên nào trong đài, chẳng phải đều từ con số không sau đó phải làm việc thêm nhiều năm mới được từ từ bồi dưỡng sao? Được rồi, đừng vì mình mà bực bội nữa, mình nhớ biên tập Trần có nhờ cậu chỉnh sửa bản thảo, mà hình như cậu chưa động tới một chữ nào thì phải, mau đi làm đi.”
Tô Duyệt đẩy Hứa Hàm đi vào một căn phòng vuông nhỏ, mà không hề hay biết, ở phía sau vách ngăn với phòng giải khát, có một ánh mắt ẩn chứa cảm xúc phức tạp nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô, rất lâu mới khe khẽ thở dài, dường như còn bao hàm cả sự bất đắc dĩ không biết phải làm sao.
***
Sau khi tan việc, Tô Duyệt liền đi đến địa điểm Hứa Hàm chỉ định.
Đây là một nhà hàng được thiết kế trưng bày rất ấm áp. Dựa theo vị trí mà Hứa Hàm và đối phương đã hẹn, Tô Duyệt theo phản xạ nhìn tới vị trí nơi cửa sổ.
Một người đàn ông mặc tây trang màu xám ngồi ở đó đang đưa lưng về phía cô. Dáng người anh ta cao ráo, từ động tác anh ta cầm cái tách cũng có thể đoán được, anh ta là một người đàn ông vô cùng biết cách hưởng thụ cuộc sống.
Nhìn dáng người này hơi quen quen, trong đầu Tô Duyệt đột nhiên xuất hiện một người….
Không, không thể nào là anh ta được, trên đời này làm sao có chuyện trùng hợp đến vậy….
Tô Duyệt tự giễu lắc lắc đầu, cất bước đi về phía trước.
Khi đứng lại bên cạnh anh ta, Tô Duyệt lễ phép hỏi, “Xin hỏi, là anh Hứa Lâm phải không ạ?”
Người nọ xoay đầu lại, một khuôn mặt na ná chữ Quốc xuất hiện ở trước mắt Tô Duyệt, cũng may không phải là anh ta. (Đây là chữ Quốc (国) các bạn có thể mường tượng là mặt chữ Điền cũng được ^^)
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng có lẽ ngay cả bản thân Tô Duyệt cũng hoàn toàn không nhận ra, giây phút đó vẻ thất vọng đã xẹt qua đáy mắt cô.
“Tôi chính là Hứa Lâm, còn cô đây là người bạn mà Tiểu Hàm đã nói?” Hứa Lâm ngột nhiên đứng dậy tự giới thiệu mình, mặt mũi anh ta thoạt nhìn có vẻ hiền lành chất phác.
Tô Duyệt gật đầu, “Vâng, tôi có thể ngồi được không?”
“Vâng, được chứ….À khoan, chờ một chút!” Hứa Lâm bất ngờ hô to một tiếng, nhanh chóng đứng dậy, đem chiếc ghế Tô Duyệt đã kéo ra được một nửa đẩy về chỗ cũ, sau đó mới kéo chiếc ghế ra lại, lắp bắp nói: ” Mẹ nói phải chủ động kéo ghế ngồi mời con gái. Cô Tô, mời ngồi.”
Tô Duyệt ngẩn người nhìn người đàn ông có nề nếp trước mặt, để làm dịu đi bầu không khí, cô cũng cười trêu ghẹo nói, “Xem ra anh Hứa là người con rất có hiếu, bây giờ có được những người nghe lời mẹ như thế đã không còn nhiều lắm.”
Nghe xong lời này, mắt Hứa Lâm lập tức sáng lên, nói như đã học thuộc lòng thông thạo, “Mẹ nói, làm người nhất định phải có lương tâm, mẹ nuôi tôi lớn tới chừng này rất khó khăn khổ cực, tôi nhất định phải tuyệt đối nghe lời mẹ nói.”
“Ừm, nhà hàng này cũng là dì chọn sao?”
“Đúng, mẹ nói mì hoành thánh và tôm hùm ở nhà hàng này rất ngon, cô có muốn thử một lần xem thế nào không?” Hứa Lâm thấy Tô Duyệt rất có lễ phép, không giống như mấy cô gái trước kia mình xem mắt, tâm tình không tránh được vui vẻ luôn miệng giới thiệu món ăn.
“Được.”
“Cô Tô, mẹ dặn tôi hỏi cô, hiện cô đang làm công việc gì?” Hứa Lâm vụng về bóc vỏ tôm rồi bỏ vào trong chén của Tô Duyệt.
Tô Duyệt nhìn con tôm chỉ mới lột vỏ được một nửa, rồi nhìn lại trong kẽ móng tay kia đều dính đầy thịt tôm, liền khẳng định rằng mẹ anh ta đã dặn anh ta phải bóc vỏ tôm cho phụ nữ, đáng tiếc không dạy anh ta cách bóc vỏ tôm như thế nào.
“Tôi còn là một thực tập sinh, chưa có chính thức đi làm.” Tô Duyệt lễ phép đáp lại.
“Ồ, ra vậy….” Hứa Lâm lẩm bẩm, cau mày đăm chiêu suy tư, đột nhiên mắt sáng lên, “Tôi nhớ ra rồi, mẹ bảo tôi hỏi cô nếu như không được chuyển sang chính thức, cô có nghĩ tới tìm một đường lui khác hay không?”
Tô Duyệt lắc đầu nói, “Không có.”
Hứa Lâm tiếc rẻ thở dài một tiếng, “Mẹ nói làm người nhất định phải biết nhìn xa trông rộng. Cô Tô, cô đừng bao giờ treo cổ mãi trên một thân cây*.” (* bán mạng làm việc mà kg có tương lai)
Đúng vào lúc này, một người bước nhanh đi về phía này, vẻ giận dữ trên người anh đã tiết lộ tâm tình hết sức khó chịu của anh vào lúc này.
“Em đang làm gì vậy?” Trong mắt Ninh Duệ Thần như đang có vô số tia lửa nhảy nhót, anh nghiến răng kèn kẹt nhìn Tô Duyệt đang ngồi thẳng người nghiêm chỉnh ở đó, anh thật sự có một suy nghĩ muốn lập tức lột sạch cô ra như con tôm đang nằm trong chén kia.
Cô gái này, rốt cuộc muốn làm gì chứ? Anh năm lần bảy lượt nói rõ là nếu muốn kết hôn thì hãy tìm anh, còn lo lắng làm cô sợ nên đã kiên nhẫn tiến hành theo từng bước. Còn cô, sau lưng lại dám đi xem mắt cùng đàn ông khác. Nếu không phải hôm nay vô tình đi ngang qua đây, đúng lúc nhìn vào thấy cô cùng một người đàn ông xa lạ vừa ăn vừa líu lo cười đùa, chắn hẳn người ta đi đăng ký kết hôn và có luôn giấy chứng nhận hôn thú mà anh còn chưa hay biết nữa!
Tô Duyệt vẫn bình tĩnh ăn tôm, “Anh Hứa, nghe nói gần đây có một cửa hàng đá quý đang giảm giá, nếu rãnh thì chúng ta đến xem nhẫn cưới đi, được không?”
“Tô Duyệt!” Cánh tay cường tráng bỗng nhiên bắt lấy cánh tay Tô Duyệt, trong đôi mắt sâu thẳm của anh lóe lên lửa giận đã không thể nào che giấu.
“Tôi đã nói với em, muốn kết hôn hãy đến tìm tôi.” Ninh Duệ Thần gằn từng chữ nói, trong giọng điệu đó là sự kiên quyết không cho phép cô ương bướng nữa.
“Anh Hứa, anh thấy thế nào?” Tô Duyệt dịu dàng nhắc nhở anh chàng đã bị dọa sợ đến ngẩn người ngồi im thin thít.
“Kết hôn với loại đàn ông này? Chi bằng em sống cả đời độc thân còn hơn.” Không chờ người đàn ông kia mở miệng, Ninh Duệ Thần cũng chẳng quan tâm đến sắc mặt của người ngồi ở đối diện, mắt chỉ một mực nhìn chằm chằm vào Tô Duyệt và thốt ra những lời cay nghiệt.