Tô Duyệt chuyển mắt sang hướng khác, tính xem như không thấy mà đi qua luôn, nhưng Thẩm Gia Dũng đã giữ tay cô lại nhỏ giọng nói, “Tiểu Duyệt, đến quán cà phê ngồi với anh một lát đi.”
Tô Duyệt ngẩng đầu nhìn Thẩm Gia Dũng với sắc mặt mệt mỏi, chắc hẳn anh ta mới từ đồn cảnh sát ra rồi tới đây luôn.
Thẩm Gia Dũng đang nắm tay cô, nhưng cô lại có cảm giác giữa bọn họ có một khoảng cách thật xa, xa tưởng như không thể nào với tới.
Thật không ngờ, người mới hôm qua còn ở bên nhau lại có thể chỉ trong một đêm mà đã trở nên quá xa xôi và lạ lẫm như thế
“Tiểu Duyệt, đừng từ chối anh!” Thẩm Gia Dũng giống như cầu xin hơn là mời, đôi mắt rõ ràng áy náy tránh né, cuối cùng dời mắt nhìn xuống dưới mặt đất, Tô Duyệt lạnh nhạt đáp, “Ừ.”
Trong quán cà phê, khi phục vụ đem thực đơn đưa tới trước mặt Tô Duyệt cô xem hồi lâu mới nói, “Cho một ly Espres¬so.”
Thẩm Gia Dũng hơi ngỡ ngàng, “Tiểu Duyệt, anh nhớ em đâu có biết uống cà phê.”
“Mọi thứ rồi cũng sẽ có lúc thay đổi, nếu không uống cà phê thì làm sao biết được hương vị của nó còn hấp dẫn hơn cả trà hương lài.” Tô Duyệt nói lời đầy ngụ ý, dường như Thẩm Gia Dũng cũng đã nhận ra được sự khác lạ, vẻ mặt cũng trở nên ngượng nghịu và không nói thêm gì nữa.
Không khí giữa hai người bỗng trở nên vô cùng lúng túng, thỉnh thoảng Thẩm Gia Dũng liếc về hướng Tô Duyệt, nhưng Tô Duyệt thì vẫn luôn cúi đầu chuyên tâm với chiếc muỗng bạc khuấy nhẹ tách cà phê của mình.
Hàng mi dầy đậm chớp chớp như bươm buớm vỗ cánh muốn bay, bởi vì đầu hơi cúi nên càng khiến cho chóp mũi thon nhỏ thêm mượt mà cao thẳng, cà phê nóng hổi mờ mịt lan tỏa, hơi nóng bốc lên càng làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp dễ thương của Tô Duyệt. Trái cổ Thẩm Gia Dũng bất giác trượt lên trượt xuống, nhưng rất nhanh liền dời đi tầm mắt bởi vì anh ta chợt nhớ đến mục đích của mình tới đây, càng không thể vì sự xúc động nhất thời mà làm hỏng chuyện lớn.
“Tiểu Duyệt, anh có chuyện muốn hỏi em!” Thẩm Gia Dũng ngập ngừng một hồi cuối cùng mới quyết định lên tiếng hỏi.
Hàng mi dài rũ xuống đã che giấu đi cảm xúc trong đáy mắt, Tô Duyệt cầm cà phê lên nhấp nhẹ một hớp, uhm, Espres¬so quả thật là danh bất hư truyền, đặc biệt nhất chính là cái vị đắng của nó.
Nhưng tại sao đã uống nó rồi mà trong lòng vẫn còn cảm thấy cay đắng như vậy chứ?
Bởi vì cô nghĩ rằng, vị đắng trên bờ môi sẽ ngăn chặn được nỗi cay đắng trong lòng, nhưng bây giờ mới hiểu nó hoàn toàn không có tác dụng gì, ngược lại càng khiến cho bản thân thêm khó chịu, khó chịu đến mức tưởng như có hàng ngàn hàng vạn con kiến đang gặm dấm lần mòn hết lục phủ ngũ tạng.
“Người tố cáo anh mua bán dâm có phải là em không?”
“Đúng!” Tô Duyệt đáp không chút do dự.
Thẩm Gia Dũng có vẻ rất tức giận, “Tô Duyệt, sao em có thể làm vậy chứ? Em thừa biết Thẩm Tuấn Ngạn đang chờ đợi cơ hội để cười nhạo anh, vậy mà em còn đẩy anh vào hoàn cảnh dầu sôi lửa bỏng? Em có biết bởi vì chuyện này mà ba anh sẽ càng coi thường anh hay không hả? Hơn nữa, anh đến với Tô Thiến Tuyết cũng chỉ để tranh thủ có được sự ủng hộ từ phía cô ta, cho nên anh mới không có chia tay em, tại sao em lại không hiểu cho nỗi khổ tâm của anh vậy chứ?”
Thẩm Gia Dũng nói chuyện mỗi lúc càng lớn giọng, còn Tô Duyệt thì vẫn lẳng lặng ngồi đó nhấm nháp cà phê, nhưng càng uống lại càng cảm thấy đắng chát. Tất nhiên cô biết Thẩm Gia Dũng là con riêng của ông Thẩm Phong, muốn có được địa vị nhỏ nhoi ở nhà họ Thẩm thật khó khăn đến cỡ nào, nhưng đó không phải là lý do để anh ta phản bội cô.
Thẩm Gia Dũng thấy Tô Duyệt vẫn lặng thinh không nói lời nào, tiếp tục được nước làm tới: “Bây giờ cũng tại em vô lý gây sự mà ba Tô Thiến Tuyết và cả ba anh đều biết chuyện này, anh không thể không cho họ câu trả lời thỏa đáng, mặc dù anh không hề muốn làm như vậy….”
“Chúng ta chia tay đi!” Uống xong hớp cà phê uống cuối cùng, Tô Duyệt lên tiếng ngắt lời Thẩm Gia Dũng với vẻ hờ hững không để tâm.
Thẩm Gia Dũng ngẩn người bởi vì anh ta hoàn toàn không nghĩ đến Tô Duyệt sẽ chủ động nói như vậy, còn tưởng là mình nghe lầm nên hỏi lại lần nữa, “Em vừa nói gì?”
“Nói chúng ta chia tay!” Tô Duyệt ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Gia Dũng bằng đôi mắt trong vắt long lanh, không hề có vẻ thất vọng hay buồn bã nào, “Em nghĩ chắc hẳn là anh cũng đang nghĩ như vậy, nếu đã vậy thì tức là chúng ta có chung nhận thức, thế cho nên cũng không cần phải phí lời nữa, em đi trước đây, tiệc chia tay này coi như em mời.”
Tô Duyệt đặt hai tờ tiền có hình cụ Mao lên bàn, sau đó đứng dậy rời đi, bỏ mặc Thẩm Gia Dũng ngồi lại một mình nghẹn họng nhìn theo trân trối.
Đúng thật là anh ta cũng muốn mượn cơ hội lần này để chia tay Tô Duyệt, vì dù sao cũng chỉ có khả năng kinh tế của Tô Viễn Hàng mới có thể giúp anh càng tiến càng xa, mới có thể tranh đoạt gia sản với Thẩm Tuấn Ngạn. Mặt khác, cũng vì Tô Duyệt quá mức lạnh nhạt, ở bên cạnh cô ấy lúc nào cũng có cảm giác bản thân không có bất kỳ giá trị nào của đàn ông tồn tại.
Nhưng mà….
“Chờ một chút!” Thẩm Gia Dũng đột nhiên kéo tay Tô Duyệt lại ngăn không cho cô đi.
Tô Duyệt nhíu nhíu mày nhìn cổ tay mình bị Thẩm Gia Dũng níu lại, không biết anh ta còn muốn gì đây?
Cô đã nói rất rõ ràng, cả hai đã chia tay, từ nay về sau sẽ không còn gì liên quan nữa, anh ta đã có cơ hội để leo lên cành cây cao, để tranh thủ có được địa vị ở nhà họ Thẩm, còn mình, sẽ không còn là sự trói buộc anh ta nữa.
Thẩm Gia Dũng cũng không hiểu tại sao mình phải làm thế, thấy cô tính bỏ đi nên phản ứng đầu tiên chính là không muốn để cho cô đi như vậy, lúc này bình tĩnh lại mới cảm thấy hành động của mình không được tự nhiên, bàn tay đang giữ lấy tay Tô Duyệt cũng dần dần nới lỏng, căng thẳng nhíu nhíu mày suy nghĩ xem nên mở lời như thế nào.
“Anh….”
Còn chưa nói xong thì Tô Duyệt đã nhân cơ hội nhanh chóng thoát khỏi tay Thẩm Gia Dũng, không chút lưu luyến xoay người bỏ đi một mạch.
Cô sợ chỉ thêm một giây nữa thôi sẽ không cầm cự được mà bật khóc mất, sợ bản thân sẽ bị mềm lòng với kẻ đã phản bội mình. Nếu không có yêu thì lấy gì mà hận? Nếu không phải yêu anh ta quá mức sâu nặng, đến nỗi trái tim cũng muốn moi ra trao, thì sao khi tận mắt chứng kiến hình ảnh đó đã bất chấp làm ra chuyện động trời như thế?
Nhưng không ngờ hôm nay anh ta lại nói ra những lời đó, lúc gặp anh ta ở cửa công ty trong lòng cô vẫn âm thầm có một tia hy vọng, cho là anh ta sẽ thừa nhận sai lầm của mình và mong cô tha thứ cho anh ta, nào ngờ anh ta lại đem toàn bộ sai lầm trút hết lên người cô….Khiến tim cô cũng nguội lạnh.
Suốt ngày hôm đó Tô Duyệt như người mất hồn, đối với sự mỉa mai châm chọc của Lý Tuyết Lỵ cũng dứt khoát giả câm giả điếc, lười biếng nằm nhoài ra bàn làm việc của mình.
“Tiểu Duyệt.” Một giọng nói ôn hậu đột nhiên vang lên sau lưng Tô Duyệt, cô cuống quít đứng dậy, sau khi thấy người tới mới cúi đầu chào hỏi: “Biên tập Trần.”
“Có phải có chỗ nào không khỏe không? Nếu thấy không khỏe thì về sớm đi!” Trần Tuấn Hàn nói chuyện rất ôn hòa, tuy đã đến tuổi trung niên nhưng nhìn vẫn không có bất kỳ nếp nhăn nào, ngược lại bởi vì sự rèn luyện của thời gian mà càng khiến cho anh ta có nét chững chạc của một người đàn ông.
Đối mặt với sự quan tâm của Trần Tuấn Hàn, Tô Duyệt bỗng thấy mũi mình cay cay. Khi đó, cha bất ngờ bị bắt vào tù, vốn không có công ty nào chịu nhận cô vào làm việc, chỉ có mỗi Trần Tuấn Hàn, bởi vì tình bạn qua lại lâu năm với cha nên mặc kệ sự phản đối của mọi người vẫn quyết định tuyển cô vào đài làm, tạo điều kiện để cô được làm công việc mình yêu thích.
Tô Duyệt hít sâu mũi một cái thật mạnh, ngước mặt cười lắc đầu nói, “Cháu không sao, cám ơn biên tập Trần đã quan tâm!”
“Con bé này, lúc nào cũng cố gắng chống đỡ! Bây giờ cũng sắp hết giờ làm việc rồi, ở lại cũng không có gì làm, cháu cứ về trước nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai làm bù cũng được!” Trần Tuấn Hàn nói chuyện với giọng điệu nghiêm túc không cho người khác từ chối. Tô Duyệt cũng không lôi thôi nữa thu dọn đồ đạc của mình xong liền đi xuống lầu tính trở về nhà.
Nhưng Tô Duyệt hoàn toàn không nghĩ tới, Tô Thiến Tuyết lại đứng đợi cô ở dưới lầu công ty.
“Chị họ!” Tô Thiến Tuyết mặc chiếc sườn xám nền trắng điểm hoa ngọt ngào chào hỏi, gương mặt trang điểm rất đậm, trông vô cùng nổi bật và xinh đẹp. Dưới cái nhìn chiêm ngưỡng trầm trồ của mọi người, cô ta đi nhanh đến cạnh Tô Duyệt nắm cánh tay cô làm nũng nói, “Em đói rồi, em với chị đi tới cái nhà hàng Ý gần nhà chị kiếm gì ăn được không?”
Tô Duyệt thản nhiên liếc mắt nhìn Tô Thiến Tuyết, từ góc độ người ngoài nhìn vào chắc hẳn sẽ nghĩ hai người họ có lẽ rất thân thiết, nhưng chỉ có Tô Duyệt mới biết, cái bàn tay tuy nhỏ bé kia lại đang âm thầm bấm vào da thịt cô đau đến cỡ nào.