- có nên gọi 4 người kia ra luôn không? - Linh vừa khuấy ly mojito vừa nói.
- Chắc thôi! Có khi bọn họ đang cười nói vui vẻ ở cái xó nào cũng không chừng. - Tuấn cười tươi trả lời.
Ba người kia gật đầu đồng tình, một lúc Hoàng nói.
- Thôi mọi người uống đi, tôi đi dạo một lát.
Hoàng rời khỏi, Quỳnh Anh cũng đứng dậy.
- Hì em cũng xin phép cáo lui đây.
Trước khi đi nhỏ còn nháy mắt, Tuấn thầm nghĩ " Thấy vậy chứ nhỏ biết điều haha", bây giờ chỉ còn 2 người không khí ngại ngùng lại bủa vây. Cuối cùng người phá vỡ sự im lặng là Tuấn.
- Linh này! Sao cậu thích uống Mojito quá vậy?
- Tớ thấy thích màu sắc của nó với lại mùi vị rất tự nhiên.
- Thật không? - Tuấn nghi hoặc.
- Thật mà cậu nếm thử xem.
Linh đẩy ly Mojito qua cho Tuấn, cậu cũng tò mò nếm thử một chút, quả thật không tệ! đây là một sự kết hợp hoàn hảo giữa vị chua của chanh tươi, vị ngọt của đường, mùi thơm hăng hắc của lá bạc hà và độ nồng nàn của rượu rum tạo nên cảm giác rất lạ.
- Ngon thật đấy, khi nếm vào tớ cảm nhận thấy rất nhiều mùi vị nhưng không quá nồng.
- Ừ đúng là vậy! Lần đầu tiên nếm thử tớ đã rất thích.
Cứ thế hai người họ nói chuyện rất hợp, hai người ngồi nói đủ thứ chuyện trên đời.
- Anh Hoàng!
Nghe tiếng gọi Hoàng quay lại bắt gặp nụ cười nhẹ nhàng như đầy khí xuân của Quỳnh Anh.
-Sao em lại ra đây?
- Anh xấu thật đi dạo cũng không rủ em lại để em ở trong đó làm bóng đèn. ( bóng đèn = kì đà)
Hoàng nghe Quỳnh Anh nói thì bậc cười .
- Anh quên mất. - Cậu gải đầu
- Không sao! Vậy bây giờ em có thể đi dạo cùng anh không?
- Tất nhiên.
Bóng 2 người đổ xuống mặt đường song song cạnh nhau, một lúc mỏi quá đành ngồi xuống ghế đá bên cạnh.
- Hôm nay em thấy anh không vui thì phải?
- Anh bình thường mà.
- Đừng nói dối, em là thầy bói đấy!
Cậu trố mắt nhìn Quỳnh Anh.
- Anh mới biết có thầy bói đẹp như vậy lại còn..... - Hoàng kéo dài làm Quỳnh Anh tò mò.
- Lại còn gì?
- Trẻ con lắm lời như em đó. - Cậu cười nói.
Quỳnh Anh trừng mắt rồi cũng bậc cười.
thật ra nhỏ đã rất thích Hoàng từ khi còn bé xíu lúc đấy chỉ là mến thôi, đi đâu cũng kè kè theo cậu. Lớn lên một chút nhỏ lại càng cảm thấy thích cậu hơn, " thích " đơn thuần thôi! Vì lúc nào nhỏ bị ăn hiếp là y như rằng cậu sẽ chạy ra mà bảo vệ cho nhỏ, tình cảm ấy lớn dần lên trong nhỏ. Và giờ khi ở trước mặt cậu trái tim nhỏ lại đập rộn ràng phải chăng thích đã thành yêu? Cũng có thể lắm chứ!
Thấy nhỏ đột nhiên ngẩn ra im lặng lâu cậu lấy làm lạ.
- Em sao vậy?
- Quỳnh Anh....
Mãi tới tiếng thứ hai nhỏ mới thoát ra khỏi dòng suy nghĩ.
- À em không sao, đột nhiên nghĩ tới 1 chuyện thôi. - nhỏ cười trừ.
- Tưởng em đang nhớ người yêu. -cậu châm chọc ai ngờ nói đúng tim đen làm nhỏ đỏ mặt.
- Em làm gì có người yêu.
Hoàng nhìn nhỏ chằm chằm.
- còn nói dối sao, mặt em hiện rõ rồi kìa!
Bất giác Quỳnh Anh đưa tay lên che mặt làm Hoàng cười ha hả.
- Anh lại chọc em.
- Anh chỉ nói vậy thôi ai ngờ mặt em lại đỏ như vậy? Mà anh chàng đó là ai thế?
- Anh......
- hahaha... vui thật.
Hoàng lại cười rõ tươi làm tim Quỳnh Anh đập loạn nhịp. " sao anh cứ cười hoài vậy?"
- Thôi không đùa nữa.
Hai người im lặng, một lúc Quỳnh Anh nói.
- Thật ra.... em đang thầm để ý một người.
Hoàng không ngạc nhiên mấy nhỏ đẹp vậy có người yêu cũng đúng thôi, chỉ là có thứ gì đó vừa vụt qua nhanh lắm cậu không nắm bắt được.
- Anh chàng nào có phước thế?
- nhưng... chỉ là đơn phương.. anh ấy không hề biết... - giọng Quỳnh Anh nhỏ xíu lại có vẻ buồn.
Dù nhỏ nhưng Hoàng vẫn có thể nghe rõ, im lặng 1 lúc Hoàng nói.
- Sao em không nói rõ cho cậu ấy biết?
- Vì em không chắc chắn.... cũng không rõ đối với anh ấy em ở vị trí nào. - Quỳnh Anh nói khẽ lén nhìn Hoàng. Cậu nghe câu nói của nhỏ cũng có chút buồn vì chính cậu cũng như vậy... yêu đơn phương.
- Vậy nếu như đã xác định rõ em còn muốn tiếp tục không? - câu hỏi dành cho Quỳnh Anh nhưng lại như dành cho chính cậu.
- Em cũng không biết.
Lại một khoảng lặng giữa hai người, Quỳnh Anh nhớ trước đây khi ngồi nói chuyện với nhau thế này, chưa bao giờ có sự im lặng cậu không nói thì là nhỏ nói tiếng cười vang cả một góc sân. Vậy mà cậu ra nước ngoài chỉ 2 năm trở về lại khác như vậy, hai người dường như có một cái gì đó vô tình chắn ngang khó mà bước qua.
- Thật ra anh cũng đang yêu đơn phương một người.
Câu nói nhẹ tênh của cậu tựa hồ có thể lẫn vào không khí nhưng đối với Quỳnh Anh lại nặng nề như vậy, nhỏ như ngạt thở, cảm giác lồng ngực đau nhói.
- Anh.... yêu.. ai? - nhỏ khó nhọc mở lời.
- Là Vy.
Tại sao lại là chị ấy? Em giá như người anh yêu là một người khác cơ. Sao lại là chị ấy? Như thế thì em phải làm sao?
- Ừ. - nhỏ chỉ nhẹ trả lời.
- Nhưng... cô ấy không yêu anh...
Quỳnh Anh vẫn im lặng.
- người cô ấy yêu là anh Nam.
Ngạc nhiên- đó là cảm giác của Quỳnh Anh lúc này, em yêu anh, anh yêu chị ấy nhưng chị ấy lại yêu anh Nam, nhỏ lắc đầu cười khổ.
- Sao lại thế này nhỉ?
Hoàng cũng bất lực im lặng. Ngồi một lúc bọn họ trở về khách sạn.
Vừa ra khỏi thang máy, hai người họ gặp Vy và Nam.
- Hai người đi đâu về vậy? - Vy hỏi vẻ mặt vui tươi còn chưa nhạt.
- Em với anh ấy đi dạo. Còn anh chị?
- À, bọn anh cũng đi dạo về. - Nam trả lời ý cười còn đậm trên môi.
Quỳnh Anh lén nhìn phản ứng của Hoàng, cậu chỉ thản nhiên mỉm cười.
- Thôi xin phép mọi người, đi cả ngày giờ phải tắm cái.
Nói rồi cậu trở về phòng, Quỳnh Anh nhìn theo lòng buồn " Sao anh phải giả vờ? Em rất khó chịu khi nhìn thấy anh như vậy". Rồi nhỏ cũng thu ánh mắt về trở vào phòng.
Đêm xuống là khoảng thời gian yên tĩnh cũng là khoảng thời gian cuốn con người ta vào những suy nghĩ mung lung. Quỳnh Anh hướng mắt lên trần nhà nghĩ lại chuyện lúc nãy lòng không khỏi đau nhói. Câu nói của Hoàng vẫn dăng dẳng bên tai "- Thật ra anh cũng đang yêu đơn phương một người." " -là Vy". Những câu nói đó cứ như một cuốn băng bị dập tua đi tua lại trong đầu nhỏ. Cảm nhận thấy người bên cạnh vẫn còn thức Linh lên tiếng.
- Không ngủ được sao? - giọng nhẹ nhàng vang lên trong đêm tối.
- Dạ...
- Sao vậy? Có tâm sự sao?
- Chị nhận ra rồi. - tiếng Quỳnh Anh thở dài.
- Có gì đâu chị rất tinh ý, có tâm sự gì nói đi chị nghe.
Im lặng một lúc Quỳnh Anh nói.
- Chị nói thử xem nếu chị đơn phương thích một người nhưng người đó lại thích một người khác chị sẽ thế nào?
- Em thích ai à? - Linh hỏi ngược lại.
- Ừ...
- Phải xem cô gái mà chàng trai kia thích có tình cảm với chàng trai đó không đã nếu có chị sẽ im lặng và chúc phúc họ. Tình yêu mà phải là cả 2 có rung động mới có thể tiếp tục.
- Vậy nếu không?
Linh im lặng như chợt suy nghĩ rồi cười khẽ.
- Nếu không chị sẽ theo đuổi chàng trai kia, làm cho anh ta rung động trước chị.
Linh lại cười.
- Á, không ngờ chị dịu dàng đoan trang mà trong tình yêu lại bạo dạn quá! - Quỳnh Anh cũng cười.
- Chị nói thật đó! Nếu chị nỗ lực như vậy mà chàng trai đó vẫn không rung động thì lúc đó cũng không còn gì để hối hận khi từ bỏ cả.
- Hì em nghĩ cũng hay đấy! - nhỏ nghĩ ý này cũng không tệ.
- Tất nhiên haha... em cứ làm theo chị cũng được.
- Chị đang rũ rê em học theo cách bạo dạn của chị sao? Chị Linh hahaha...
Quỳnh Anh cười nắc nẻ.
- con bé này....
- nếu anh Tuấn biết sẽ thế nào nhỉ?
- Sao em lại nhắc đến cậu ấy ở đây. - Linh nghe nhắc đến Tuấn thì ngượng ngùng.
- Ai chẳng biết anh ấy để ý chị. - Nhỏ phán.
- Con bé này ngủ đi ở đó nói nhảm.. - Linh lấy chăn trùm kín người, Quỳnh Anh ở bên cạnh cười châm chọc.
- Ây da chị mắc cỡ ư? Đáng yêu quá!
- Em im cho chị.
- Em chỉ nói sự thật.
- Hừ.... nói nữa chị giận đó.
..........................
Trong phòng là nụ cười không ngớt của 2 cô gái. Ở phòng bên cạnh hai chàng trai đang ngủ lại mơ màng nghe thấy nụ cười đó, miệng cả 2 vô thức cong lên tạo nên một đường nét đẹp đẽ.