Những tia nắng cuối thu khẽ lọt vào phòng qua khe cửa sổ làm nó tỉnh giấc.
Nó khẽ mở mắt, khuôn mặt thiếu sức sống nhưng vẫn rất xinh đẹp. Đảo mắt nhìn xung quanh căn phòng thì nó nhận ra đây không phải là phòng của mình mà là một nơi nào đó có phần xa lạ.
Cố ngồi dậy, nó tựa lưng vào thành giường. Nó cảm thấy mệt mỏi, người như rã rời. Khẽ đưa tay lên trán nó thấy cái khăn ướt. Lấy khăn ra nó đưa tay lên trán. Nóng. Có lẽ là nó bị sốt. Nó thầm nghĩ.
Bỗng nhiên nó cảm thấy khát, cổ họng nó như khô khốc đi. Đưa mắt lướt qua căn phòng nó đã tia được bình nước đang để trên bàn ở giữa phòng. Định đi lại bàn lấy nước thì hắn mở cửa bước vào tên tay là một tô cháo nóng hổi đang bốc hơi nghi ngút.
- Đi đâu vậy? Cô đang sốt mà. - Hắn nói, giọng lạnh như băng nhưng có phần lo lắng cho sức khỏe của nó.
Thấy hắn bước vào nó cũng hơi shock và có một chút giật mình nhưng rồi cũng lấy lại được bình tĩnh mà lạnh giọng.
- Nước. – Nó nói ngắn gọn nhưng cũng đủ để hắn hiểu.
- Tôi lấy. – Hắn nói với nó rồi đi lại bàn rót cho nó một ly nước.
Nó cầm lấy cốc nước tu một hơi. Thật là sảng khoái. Ngước lên nhìn hắn, nó lạnh giọng hỏi:
- Sao tôi lại ở đây?
- Tối qua tôi đến nhà cô thấy cô ngất. Cửa khóa, không gọi được cho thằng Bảo nên đành đưa cô về nhà tôi. – Vừa cất cốc nước hắn vừa tường trình lại câu chuyện. Rất là xúc tích và ngắn gọn, nội dung sâu sắc, đầy đủ ý.
- Thật.
- Ừ. – Vừa nói hắn vừa bón cháo cho nó.
- Tôi tự ăn được. – Nó nói, giọng lạnh.
- Cô chắc chứ. – Hắn khẽ nhíu mày hỏi.
Nó không nói gì, chỉ cầm lấy tô cháo từ tay hắn. Nhưng hiện tại người nó không còn một chút sức lực nào hết nên cầm lấy bát cháo mà tay run run. Bất lực, nó đành phải chấp nhận để cho hắn bón.
- Sao hôm qua không vào nhà? - Hắn phá vỡ bầu không khí im lặng.
- Quên chìa khóa.
- Đãng trí.
- Kệ tôi.
- Hôm qua mơ gì vậy?
- Không… - Nói đến đây giọng nó nhỏ lại, mặt cúi gầm xuống chứ không nhìn thẳng vào hắn. Nó lại nhớ đến mẹ rồi. Làm sao bây giờ?
- Thôi ăn đi. – Biết là đã chạm vào nỗi đau của nó nên hắn chuyển chủ đề. Hắn thực sự muốn biết cái quá khứmà nó phải chịu đựng.
-...- Cả hai người không ai nói thêm câu nào.
- Ừ. Mà mấy h rồi? – Nó đánh trống lảng và cũng để phá vỡ bầu im lặng này chứ nó có điện thoại rồi thì xem giờ lúc nào mà chẳng được.
- 11h. – Hắn.
- Tôi ngủ lâu vậy sao?
- Ừ. Vì cô mà tôi nghỉ học đấy.
- Làm như việc học đối với anh cao cả lắm ko bằng. – Nó nói một mình.
- Cô uống thuốc đi rồi mà nghỉ. Khi nào khỏe hẳn thì hãy về.
- Ừ.
Hắn chờ cho đến khi nó uống hết thuốc rồi mới đi ra ngoài. Bây giờ hai dòng suy nghĩ song song nhau nhưng không ai có thể đọc được nó.
/// Rốt cuộc chuyện này là sao? Tại sao cô ta lại như vậy chứ? Hay cô ta cũng giống như mình? Tôi sẽ tìm ra. Nhất định...///
/// Nguyệt Mai tôi sẽ nhớ khuôn mặt bà, NHỚ CHO ĐẾN CHẾT. Bà cứ chờ đi, tôi sẽ trả thù cho mẹ tôi và trả lại sự trong sạch cho bà ấy. Nhất định tôi sẽ trả thù.///
========================================================================
Chap này mình viết hơi ngắn mọi người thông cảm nha.
Từ giờ mình sẽ cố gắng ngày đăng một chap trừ chủ nhật nha, nếu chap này không hay mọi người thông cảm nha. Yo mọi người nhìu.