“… Vương gia, ăn sáng thôi.”
“Khuyên người chớ tiếc áo tơ vàng, khuyên người hãy tiếc lúc xuân sang. Hoa đương thì hái người mau hái, chớ đợi hoa phai luống bẽ bàng.”
“… Vương gia,” Ngụy Tiểu An nói, “Hôm nay hầm cháo mà ngài thích đó, nô tài bưng tới cho ngài nhé?”
“Ngươi không hiểu được ta đau buồn như thế nào đâu, giống như ban ngày không hiểu được màu đen của bóng đêm, giống như mặt trời rực cháy đến vĩnh hằng, không hiểu được mặt trăng lạnh lẽo thế nào,” Long Thiên Tài yên lặng rúc vào trong cùng giường lớn, quay mặt vào tường, tùy tiện đắp một cái chăn. Trên bả vai lộ ra ngoài có vài vết dấu tích màu hồng, vừa nhìn đã biết đây là kiệt tác của người nào đó. Hắn không quay đầu lại: “Ngươi không hiểu được bi thương của ta đâu, giống như ban ngày không hiểu màu đen của bóng đêm, không hiểu được vì sao thẳng nam lại bị bẻ cong…”
“… Vương gia?”
“Tháng sáu tuyết bay, đại hạn ba năm, ta bị oan, oan!!!!” Cuối cùng thì Long Thiên Tài cũng chịu xoay người lại, lành lạnh nhìn nó, giơ ngón tay, “Ngụy Tiểu An, ngươi nói rõ cho bản vương, tại sao bản vương lại oan như thế, hả?”
Bị hắn nhìn thẳng vào, cả người Ngụy Tiểu An cứng đờ: “Nô nô nô tài không biết…”
Long Thiên Tài cất cao giọng: “Không biết?”
Ngụy Tiểu An ầm một tiếng quỳ xuống: “Vương gia tha mạng, đáng lẽ ra nô tài phải thông báo trước, phải ở cạnh bên vương gia, đáng lẽ ra không được giựt dây tướng quân leo tường, nô tài biết tội, xin vương gia tha mạng…”
Long Thiên Tài đang bọc trong chăn đột nhiên nhổm dậy, ngồi ở trên giường: “Ngươi nói cái gì? Là ngươi xúi y leo tường sao? Ngươi to gan lắm!”
“Vương gia tha mạng,” Ngụy Tiểu An liên tục xin tha, dừng một chút, nhỏ giọng nói: “Vương gia, đêm qua nô tài không lắm miệng, thì tướng quân cũng sẽ leo thôi…”
“…”
“Vương gia nói xem có đúng không?”
Long Thiên Tài đảo mắt qua, Ngụy Tiểu An run rẩy xẹp xuống, vội vàng cúi đầu.
Khi Cô tướng quân bưng cháo vào thì thấy cảnh này, tóc tai tiểu vương gia bù xù, bọc chăn ngồi giữa giường lớn, vẻ mặt dữ tợn, giống hệt như mới bò từ địa ngục về.
“…”
Y trầm mặc một chút, chậm rãi đi qua. Ngụy Tiểu An nhìn thấy y thì như được đại xá, vội vàng đứng dậy xin cáo lui.
“Ngụy Tiểu An,” Long Thiên Tài lười biếng dài giọng, “Ta cho ngươi đi à? Rốt cuộc thì ai mới là chủ tử của ngươi, hả?”
Ngụy Tiểu An đứng ngay lại, Cô tướng quân liếc nó một cái, phất tay: “Đi ra ngoài đi, ở đây để ta.”
Ngụy Tiểu An do do dự dự, giương mắt thấy Cô tướng quân đặt cháo xuống bên cạnh, đi tới giường lớn kéo cả chăn cả vương gia vào lòng, dáng vẻ vô cùng thân thiết. Nó vội vàng cúi đầu, thức thời đi ra ngoài.
“…” Long Thiên Tài nổi giận, “Ngụy Tiểu An! Ngươi mau theo lời bản vương… A?!”
Cô tướng quân ôm hắn đi tới cạnh bàn rồi ngồi xuống, để hắn ngồi lên trên đùi mình, cúi đầu hôn hôn môi hắn, sờ sờ đầu hắn: “Đừng gây chuyện nữa.”
“Tiền đâu?”
Cô tướng quân đưa tay cầm bát cháo ở bên cạnh lên: “Muốn tự ăn hay muốn để ta đút?”
“Tiền đâu?”
“…”
“Vẻ mặt đó của ngươi là ý gì hả? Bản vương biết bây giờ bản vương còn không bằng một tên tiểu quan, tiểu quan hầu hạ người ta còn được thưởng tiền, ta thì có cái gì? Hả? Ngươi nói xem ta thì được cái gì?!”
Long Thiên Tài biết trước y sẽ im lặng, liền căm tức hừ một tiếng, một tay cầm chăn, tay kia vươn ra từ trong chăn, cầm chén trà trên bán lên định uống một hớp cho ngọt giọng. Vì vậy, chăn hơi trễ xuống một chút, có thể nhìn thấy thấy thoáng vài dấu vết xanh tím mờ ám trên xương quai xanh.
Cô tướng quân im lặng nhìn một lát, nghiêm túc nói: “Chúng ta thành hôn đi.”
Vốn dĩ Long Thiên Tài đang uống trà, nghe vậy lập tức ngẩng đầu, miệng hé ra, toàn bộ hớp trà đều phun vào mặt y.
“…”
“…”
Hai người nhìn nhau một lát, Long Thiên Tài im lặng kéo ống tay áo người này lên, lau mặt cho y: “E hèm, không phải ta cố ý đâu.”
Cô tướng quân để yên cho hắn lau nước trên mặt, chăm chú nói: “Nhìn có vẻ không giống.”
“…”
Bát cháo cũng không may mắn thoát được số phận, Cô tướng quân đành thả hắn lên giường ngồi, đi múc thêm một chén nữa, tiện thể lau rửa mặt. Chờ đến lúc y quay trở về, tiểu vương gia đang lầm bầm từ giường đứng lên, xuống mặc quần áo, lộn xà lộn xộn.
“Để ta giúp ngươi.” Y nói xong thì đi qua chỉnh đốn lại quần áo cho hắn.
Long Thiên Tài đứng yên cho y sửa sang, chờ đến lúc y làm xong thì chậm rãi đi rửa qua mặt mũi, rồi quay lại bàn ngồi xuống. Vẻ mặt hắn khá kỳ lạ, nhưng chỉ một lát sau, gân xanh trên trán giật giật, yên lặng bắt đầu ăn cháo.
Cô tướng quân ngồi xuống bên cạnh hắn, thấp giọng nói: “Chúng ta thành…”
Không đợi y nói xong, Long Thiên Tài liền ngẩng đầu, trong miệng vẫn còn ngậm một ngụm cháo, lẳng lặng nhìn y, chờ y nói tiếp.
“…” Cô tướng quân yên lặng nuốt lời muốn nói vào bụng.
Vì vậy Long Thiên Tài cúi đầu tiếp tục ăn, rồi xoa eo nhỏ bị chà đạp cả đêm đứng dậy, lầm bầm.
Cô tướng quân suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Ta xoa bóp cho ngươi nhé?”
Long Thiên Tài nhìn y một lát, cuối cùng chậm rãi nằm sấp xuống giường, chỉ vào thắt lưng: “Ờ.”
Cô tướng quân ngồi xuống bên giường, đưa tay chậm chạp vuốt ve. Tiểu vương gia thoải mái hừ hừ ra tiếng. Y cúi đầu nhìn cần cổ nhỏ nhắn của người này, thấp giọng nói: “Vương gia.”
Long Thiên Tài ừ một tiếng: “Ngoài việc bảo ta và ngươi thành hôn, nói những chuyện khác nghe một chút đi.”
“…”
“Ta cho ngươi biết, hôn nhân là phần mộ của tình yêu,” Long Thiên Tài nói, “Ngươi cam nguyện xuống mồ sao?”
Cô tướng quân thành thật đáp: “Nếu cùng với ngươi, ta cam nguyện.”
“…”
“Vương gia?”
“Hả? Hả?” Long Thiên Tài ngẩng đầu nhìn trái nhìn phải, “A, xấu hổ quá, vừa nãy ta ngủ, ngươi nói gì à? Ta không nghe thấy gì hết, thật đó.”
“…”
Long Thiên Tài giật tay người này ra, chậm rãi đứng dậy, lười biếng nói: “Ta thấy trời hôm nay khá đẹp, đi dạo một chút đi.”
“…” Cô tướng quân theo sau, ngọc bội gia truyền là tín vật tượng trưng cho đính ước đã cho tiểu vương gia lâu rồi, mà hôm qua y đã thành công lên giường với người này, theo lý thì nên thành hôn với hắn. Nhưng rõ ràng tiểu vương gia không có ý định này… Y yên lặng suy nghĩ một chút, bây giờ tiểu vương gia mất trí nhớ, bởi vậy hoàng đế đặc biệt chuẩn cho y chăm sóc vương gia một thời gian, không cần vào triều cũng không cần đi đến nơi huấn luyện. Hơn nữa vài ngày sau là trung thu, nên thời gian này y có thể ở cạnh thân nhân.
Y âm thầm quyết định, nhất định phải nghĩ ra cách để cưới người này về nhà.
Châm trên đầu Long Thiên Tài đã rút ra, liền chậm rãi đi ra ngoài vương phủ, thong dong đi bộ trên đường: “Ngươi nghĩ xem chúng ta nên đi đâu?”
Cô tướng quân nghĩ một chút: “Không phải ngươi đã đáp ứng hoàng tử Trạch Nam đến nhà khách sao?” Y nói xong thì ngẩn ra, thầm nghĩ người này có thể khôi phục ký ức thì tốt rồi, tiểu vương gia vẫn là tiểu vương gia, lại còn có thêm phần tình cảm yêu thích với y, như vậy chắc chắn sẽ đồng ý hôn sự. Y nói: “Đi thôi, để công chúa xem bệnh cũng tốt.”
“Không được,” Long Thiên Tài nói, “Ta không muốn thấy tên yêu quái đó.”
Cô tướng quân nhấn mạnh: “Ngươi đi tìm công chúa cơ mà.”
“Không phải giống nhau à,” Long Thiên Tài trợn mắt, “Tên yêu quái đó thấy ta đến chắc chắn sẽ tới tìm thôi.”
“Nhưng vương gia, còn bệnh của ngài…”
Nhất thời Long Thiên Tài hoài nghi nhìn y: “Trước đây có bao giờ ngươi quan tâm tới bệnh của ta đâu, sao bây giờ lại để bụng như vậy, hả?”
“…”
“Ngươi đừng tưởng cứ giả vờ thâm trầm thì ta sẽ không biết ngươi đang nghĩ gì,” Long Thiên Tài nói, “Ngươi đừng có mơ nhé!”
“…”
Long Thiên Tài hừ một tiếng, nhấc chân đi tiếp. Được hai bước bỗng nhiên ngừng lại, suy nghĩ một lát: “Đi thôi, tới nhà khách.”
“…” Cô tướng quân nói, “Không phải vương gia ngài…”
“Khà khà, ta nghĩ kỹ rồi,” Long Thiên Tài quay đầu nhìn y, đáy mắt lóe sáng, “Ngươi nghĩ xem ngoại hình của tên yêu quái kia như thế nào, muội muội y không phải tuyệt thế mỹ nữ thì cũng không kém thế bao nhiêu, không nhìn thì tiếc lắm, quan trọng là… Nàng biết y thuật, nhất định là một người thiện lương, ôi, thần tiên tỷ tỷ ~”
“…”
Long Thiên Tài vui vẻ đi về phía nhà khách. Hướng Hoằng Huy chờ hắn lâu rồi, nhìn thấy hắn liền cười nhẹ nhàng đứng dậy chào đón. Long Thiên Tài cố nén cảm giác sợ hãi khó chịu trong lòng, đi theo y tới một gian phòng khác. Ở đây tản ra một mùi thơm ngát nhàn nhạt, ngửi thấy mà trong người thư giãn thoải mái hơn hẳn.
Hắn lập tức kích động hỏi: “Công chúa đâu? Mau bảo nàng đi ra đây.”
Quả thật chẳng khác gì đi thanh lâu cả. Cô tướng quân nhất thời trầm mặc, Hướng Hoằng Huy không để ý, cười đi vào trong phòng. Lát sau, tiếng rèm cửa lay động vang lên vài tiếng thanh thúy, phía sau bức bình phong gỗ, một người chậm rãi đi ra.
Long Thiên Tài ngây ra tại chỗ, cái gì gọi là tiên nữ hạ phàm, cái gì cơ chứ! Nhìn khí chất kia, vóc người kia, lại nhìn khuôn mặt, đây là mĩ nhân bao nhiêu người cầu không được mà! Quan trọng là… nàng không giống tên yêu quái đó, không có một chút tà khí nào trên người. Trong nháy mắt, hắn cảm thấy lần này mình tới thật đáng giá.
Cô tướng quân nhịn rồi nhịn, cuối cùng đi lên trước, nhỏ giọng nói: “Vương gia, vương gia, vương gia?”
Long Thiên Tài hơi chút hoàn hồn, khô khan nói: “Chào thần tiên tỷ tỷ ~”
“…” Cô tướng quân vạn phần hối hận, vì sao hôm qua lại mềm lòng tha cho người này, sớm biết thế nào thì làm hắn nguyên một ngày còn hơn.
Trái với hai người, hai huynh đệ họ Hướng không biểu hiện gì ra mặt. Công chúa cười cười với hắn, ngồi lên ghế: “Đêm qua bản cung đã nghe hoàng huynh nói rồi, mời tiểu vương gia đưa tay.”
Long Thiên Tài lập tức đưa tay, ngây ngô nhìn nàng.
Công chúa nghiêm túc bắt mạch, lông mày xinh đẹp hơi cau lại: “Kỳ quái, từ mạch tượng có thể thấy thân thể tiểu vương gia không có gì đáng lo, sao lại mất trí nhớ…”
Long Thiên Tài cười ngu: “Có khi là vì sau khi ngất xỉu, tỉnh lại lại nhìn thấy người quá xấu, nên bản vương mới sợ quá mà mất trí nhớ.”
Cô tướng quân: “…”
Công chúa cũng cười, thân thiết nhìn hắn, khen: “Cả quãng đường tới đây đều nghe người ta kể chuyện về tiểu vương gia. Không ngờ vương gia lại đẹp như vậy.”
Long Thiên Tài bình tĩnh nhìn nàng: “Đâu có xinh đẹp bằng tỷ tỷ đâu.”
Cô tướng quân còn chưa nghĩ ra phải làm thế nào mới tha người này đi được, đã nghe thấy Hướng Hoằng Huy cười nói: “Tiểu vương gia phải cẩn thận, xá muội có một bệnh nhỏ, chỉ cần ưng ý người nào có vẻ ngoài xinh đẹp, bất kể là nam nữ cũng phải bắt về nhốt trong hành cung, không cần biết thân phận của đối phương là gì.”
“…” Quả nhiên muội muội của biến thái thì cũng là biến thái! Long Thiên Tài há miệng rồi ngậm miệng, một lát sau mới yếu ớt nói, “Ngươi dùng hết sao…”
Công chúa nhìn y oán trách: “Tiểu vương gia nói gì vậy, chẳng qua chỉ là bản cung thích ngắm mỹ nhân thôi.”
“Vậy sao ngươi không mang gương theo mà nhìn?”
“Nhìn chính mình thì còn có ý nghĩa gì.”
“Cũng đúng, nhưng nếu lọt được vào mắt công chúa, thì hình thức đám người trong hành cung kia cũng không tệ đúng không?”
Hướng Hoằng Huy mỉm cười: “Tiểu vương gia biết Vân Nhàn rồi chứ, những người trong hành cung của xá muội đều xuất sắc hơn cậu ta.”
Long Thiên Tài im lặng trong giây lát, lập tức nước mắt chảy ròng ròng: “Ngươi dẫn ta đi đi.”
“…” Cô tướng quân quyết định phải nhanh chóng mà cưới người này về nhà, không nghe lời thì thì làm hắn trên giường một ngày.
Công chúa cười khanh khách: “Cũng không phải không được, nhưng tiểu vương gia như vậy, tới đó thì chắc chắn là người bị đè, ngài có thể tự tưởng tượng rồi đó.”
“…” Long Thiên Tài nói, “Ở đó có nữ mà?”
“Chuyện này nói thì cũng hơi kỳ quái,” công chúa cười cười, “Nữ nhân bản cung bắt về đều chỉ thích nữ nhân, nên nam nhân ở đó cũng chỉ có thể thích nam nhân…”
“…” Long Thiên Tài nhìn hai huynh muội trước mắt cười cười, mà ớn lạnh trong lòng. Hắn nghĩ thầm, hai người không hổ là hai huynh muội. Hắn không thể ở trong đại bản doanh của yêu quái lâu được, vội vàng đứng dậy cáo từ.
Tất nhiên là công chúa không để hắn tay không mà về, liền cúi đầu viết một đơn thuốc cho hắn về bốc thử, còn Hướng Hoằng Huy thì tiễn bọn họ ra ngoài. Long Thiên Tài nhìn trái nhìn phải: “Vân Nhàn ở đâu vậy?”
Hướng Hoằng Huy vừa mở miệng, thì thấy một từ hành lang gấp khúc có một người đi tới, thấp giọng nói: “Đại hoàng tử, trong cung phái người tới, hoàng đế Thánh Hoa thỉnh ngài tiến cung một chuyến.”
“Ừm, bản vương đi ngay,” Hướng Hoằng Huy nói, “Ngươi đưa tiểu vương gia vào tiểu viện của Cổ Thục.”
“Vâng.”
Long Thiên Tài nhìn bóng lưng y, nghĩ thầm bây giờ người có thể gặp Hướng Hoằng Huy mà không sợ hãi chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Công chúa thì là đồng loại với y rồi, Triển Lăng Yến đạo hạnh quá sâu, còn mặt than và hoàng huynh nhà hắn thì là phản xạ hình cung quá dài, quá dài rồi. Trong đó, hoàng huynh nhà hắn lại càng không thể hiểu nổi, coi người này như thần tiên trên trời, thật sự hắn rất muốn biết tiêu chuẩn phán đoán của hoàng thượng là gì.
Giữa lúc tâm hồn hắn đang treo ngược cành cây, thì đã tới trước cửa viện của Triển Lăng Yến. Người dẫn đường hành lễ rồi trở về, để lại bọn hắn ở bên ngoài.
Vân Nhàn bị ép thương lượng chuyện hôn sự với Triển Lăng Yến, nghe thấy tiếng hắn lập tức chạy đi: “Ca ~” Cậu chạy vội tới gần, bỗng nhiên cả người ngây ra, quan sát một chút cái gì đó trên cổ người này, rồi vỗ mạnh lên thắt lưng hắn. Lập tức, cậu nghe thấy người kia rên lên, liền mỉm cười: “Ha ha ha ~ ngươi bị đè rồi, cuối cùng thì ngươi cũng bị đè rồi ~ ha ha ha ~ Lòng ta cân bằng rồi ~ Nào, để ta lấy tiền lì xì cho ngươi!”
“…”
Vẻ mặt Vân Nhàn kích động, kéo hắn vào trong phòng, thần thái sáng láng.
Long Thiên Tài liếc mắt nhìn cậu: “Chẳng qua ta cũng chỉ bị đè một lần thôi, ngươi bị đè bao nhiêu lần rồi?”
“…”
“À, lúc nào chả bị đúng không, lại còn chỉ có thể bị đè, rồi lại bị hạ cổ gì gì đó, muốn đến thanh lâu cũng không được, aish, đáng thương quá.”
“…”
Vì vậy khi mấy người vào nhà, lúc Triển Lăng Yến định ôm lấy vợ mình, liền thấy người sau lạnh lùng liếc y một cái: “Đừng có chạm vào ta!”
“…” Lập tức, Triển Lăng Yến đưa mắt nhìn sang người nào đó. Người nào đó nép vào lòng mặt than, lầm bà lầm bầm, sợ gì ngươi chứ, rồi thản nhiên nhìn y, dám ám ta, ta để ngươi thoải mái mới lạ!
“Tiểu Vân Nhàn, tiền lì xì đâu?”
“Không cho ngươi.”
“…” Long Thiên Tài muốn tự tát mình một phát, sướng cái miệng, bây giờ tiền lì xì tới tay còn mất. Hắn nhìn Triển Lăng Yến, mắt đảo loạn: “Tiểu Vân Nhàn, đi chơi với ca không?”
“Đi đâu?”
Long Thiên Tài nháy mắt mấy cái: “Không thì… chúng ta đến tìm Tiểu Hoa xem bây giờ y thế nào?”
Vân Nhàn cũng nháy mắt mấy cái, đứng dậy, “Đi ~”
Long Thiên Tài và Vân Nhàn không giống nhau ở chỗ Vân Nhàn không chủ động trêu người cậu không thể trêu, giống nhau ở chỗ toàn bị người khác đến trêu vào, mà Long Thiên Tài thì dù biết rõ mình không phải đối thủ nhưng vẫn cứ thích nhổ lông trên đầu cọp. Đây cũng là nguyên nhân tay hắn làm mấy chuyện đê tiện đến quen.
Hắn liếc mắt nhìn Triển Lăng Yến, chậm rãi nói: “Tiểu Vân Nhàn, trên đường nhiều người, ngươi phải nhớ đừng có rời nam nhân của ngươi nửa bước, tránh cho lúc về lại bị đè.”
“…” Vân Nhàn nghiêng đầu nhìn Triển Lăng Yến, “Ta muốn tự đi, ngươi nói rồi mà, ta muốn đi đâu cũng được.”
“…” Triển Lăng Yến híp mắt nhìn Long Thiên Tài, con ngươi y đen kịt, sâu trong đáy mắt mang theo một chút lạnh lùng tàn nhẫn, nhưng khóe miệng vẫn cười cười.
Long Thiên Tài lập tức run lên, thấy y cười mà da gà nổi đầy người, vội vàng kéo Vân Nhàn chạy mất.
“Tiểu Vân Nhàn, nếu sau này nam nhân nhà ngươi xử lý ta, ngươi nhớ nhắc ta trước nhé. Ta thấy y hơi kinh khủng đó…”
Người nào đó run run rẩy rẩy, liên tục lầm bầm, chậm rãi đi tới chỗ Tiểu Hoa.
“…” Cả đường Cô tướng quân đều im lặng, gần như có thể tưởng tượng được vẻ mặt Bạch Liên khi nhìn thấy hai người này.