• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tất cả mọi người đã chìm vào giấc ngủ, không gian đen đặc cực kỳ yên tĩnh, thỉnh thoảng lại có thể nghe thấy một hai tiếng rên rỉ hàm hồ ẩn trong bóng đêm, mờ ám không rõ.

Bạch Liên nằm ở trên giường không nhúc nhích, cả người cứng ngắc.

Tiêu Sùng ôm y, cố nhẫn nhịn nhưng vẫn không nhịn được mà cười khẽ một tiếng. Vẻ mặt Bạch Liên vặn vẹo, rít từng từ qua kẽ răng: “Câm miệng.”

Bố cục của tây sương là hai hàng phòng ở xây đối diện nhau. Hôm nay sau khi tỉnh lại, chuyện đầu tiên Bạch Liên làm là đổi phòng, tranh thủ cách tiểu vương gia càng xa càng tốt, cho nên y chuyển sang phòng đối diện, hỏi thì biết là đúng lúc có phòng trống, đáng lẽ ra cho Triển Lăng Yến ở, nhưng bởi một nguyên nhân mà mọi người đều biết nên cho đến nay vẫn để trống. Y trầm ngâm trong giây lát, không chút do dự dọn qua, rồi sau phải trông chừng thế thân theo đúng trách nhiệm, lại thêm vài chuyện xảy ra sau đó nên y vẫn chưa kịp hỏi người ở phòng bên cạnh là ai.

Bởi vì là phòng chuẩn bị cho Triển điện hạ nên cách âm tốt hơn khách phòng rất nhiều, nhưng kể cả như vậy thì y vẫn có thể nghe được âm thanh sát vách, rất nhẹ rất trầm, lúc có lúc không, vì vậy y mới bi phẫn phát hiện ra sau tiểu vương gia, mình lại nghe được đông cung sống của một vị ma đầu khác. Thì ra Vân Nhàn ở ngay phòng bên cạnh sao?!

Y thực sự bi phẫn, đêm dài như thế mà không định ngủ sao? Sao tất cả đều làm cái chuyện gì gì đó vậy hả?! Y cảm thấy có lẽ bát tự của mình với hai vị vương gia này trời sinh không hợp, cho dù là lúc nào thì người không may cũng luôn luôn là y.

“Ngươi lại ngủ không được?” Tiêu Sùng dán sát vào lỗ tai y trêu đùa, “Bằng không chúng ta cũng thử xem? Dù sao sớm muộn gì chúng ta cũng có ngày như vậy.”

Lời trêu chọc của hắn làm cho Bạch Liên đỏ mặt tới mang tai, nhỏ giọng nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi nằm mơ đi!”

“Ngươi đang xấu hổ?”

“… Câm miệng.”

“Được rồi, tùy ngươi.” Tiêu Sùng không mở miệng nữa, bình tĩnh ôm y ngủ, thanh âm sát vách chưa từng ngừng lại, Bạch Liên đơn thuần giờ nghe loại âm thanh này thì tư tưởng cũng không trong sáng nổi, huống hồ người nằm bên cạnh lại là người mình thích, nhất là… Nhất là sau chuyện đêm qua, y đã được nếm trải mùi vị vui sướng đó.

Thật ra Tiêu Sùng cũng muốn ngủ, nhưng nhiệt độ và nhịp tim truyền qua lớp vải vóc mỏng manh cực kỳ rõ ràng, hắn liền đứng dậy xuống giường.

Bạch Liên ngẩn ra, vừa định mở miệng thì gian phòng sáng lên, hai bên giường lớn có đặt giá cắm nến, người này châm một trong số đó, giờ đang chụp đèn vào. Y vô cùng kinh ngạc: “Ngươi đang làm gì vậy?”

“Như vậy thì ta có thể nhìn rõ ngươi…” Tiêu Sùng cười đáp, xoay người lên giường. Mái tóc dài của hắn không buộc lên, mềm mại buông xõa trên vai, vài lọn tóc xuôi xuống phía trước, che khuất hai bên bờ mặt dường như làm cho hắn mềm mại hơn một chút. Bạch Liên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt quen thuộc này, không nhịn được mà sờ sờ: “Tiểu Thảo…”

Tiêu Sùng cầm tay y, trêu đùa: “Sao thế?”

Bạch Liên thoáng hoàn hồn, vẫn nhìn hắn, thầm nghĩ mình vốn muốn cưới một cô nương làm vợ, ai ngờ đối phương lại là nam. Nhưng người này vẫn là thê tử của y, thê tử của y… Y hít vào một hơi, xoay mạnh người đè xuống.

Tiêu Sùng hơi bất ngờ, nhưng không phản kháng mà chỉ nhướng mày nhìn y.

Mặt Bạch Liên đỏ lên, như là đang hạ quyết tâm nào đó: “Đừng cho là ta không biết tâm tư xấu xa của ngươi, thay vì để ngươi đem ta như vậy, chẳng bằng ta đem ngươi như vậy trước,” y nhấn mạnh, “Ngươi là thê tử của ta.”

Tiêu Sùng cười gật đầu: “Có đạo lý, đến đây đi.”

“…” Bạch Liên nói, “Ta nói thật đấy.”

“Ta có nói ngươi lừa ta đâu, ” Tiêu Sùng vô tội, “Lẽ nào ta phải hơi ra vẻ phản kháng một chút? Như vậy ngươi mới có hứng thú sao?”

“…”

“Thật không?”

Sắc mặt Bạch Liên càng đỏ hơn, khó khăn phun ra hai chữ: “… Không phải.”

“À, vậy thì hẳn là ta phải chủ động một chút.” Tiêu Sùng nói xong thì nâng nửa người trên dậy, Bạch Liên đang đè hắn, lúc này lại biến thành ngồi ở trên người hắn, ngơ ngác nhìn hắn.

Tiêu Sùng hôn một cái lên môi y, đưa tay cởi áo tháo dây lưng, hắn đưa một tay ôm lấy y, thuận thế cởi luôn quần, cả quá trình cực kỳ nhanh chóng. Vì vậy sau khi Bạch Liên hoàn hồn thì người này đã cởi hết sạch, trần truồng nằm ở trước mặt y, vật dưới bụng đã cứng rắn từ lâu rồi, đang đứng thẳng ngẩng cao đầu.

“…”

Hình ảnh trước mặt thật sự quá kích thích, nhất thời trước mắt y biến thành màu đen, đầu óc ong ong cả lên, chợt có lỗi giác như là men rượu đêm qua còn vương vấn chưa tỉnh.

Tiêu Sùng ngoan ngoãn nằm xuống: “Đến đây đi, à, ta đã đặt thuốc mỡ ở trên bàn rồi, ngươi lấy về đây.”

Bạch Liên liền ngơ ngơ ngác ngác đứng dậy đi lấy hộp, trong nháy mắt lúc quay về thì thấy bóng dáng trần trụi của người này, lần thứ hai cứng đờ. Y trầm mặc giây lát, cuối cùng cũng tỉnh táo lại, trên mặt đỏ bừng đến tận mang tai, như có pháo hoa đốt mà ầm ầm nổ tung. Y cẩn thận dè dặt bước qua, cầm chăn đắp cho hắn: “Ta ta ta hồ đồ rồi, ngươi ngủ đi…”

Tiêu Sùng tiếp nhận cái hộp trong tay của y rồi đặt lên đầu giường, nhấc người lên bình tĩnh nhìn y: “Ta là thê tử của ngươi, hầu hạ ngươi là đúng bổn phận.”

“…”

Tiêu Sùng yếu ớt nói: “Hay ngươi có người khác ở bên ngoài, cho nên mới chướng mắt ta?”

Bạch Liên lấy tay ôm mặt, giọng nói vút cao: “Xin lỗi, ta sai rồi, ngươi coi như vừa nãy không nghe thấy gì có được không…”

Tiêu Sùng cười đứng dậy, chậm rãi tới gần y, kéo tay y ra: “Sao?”

Phản ứng đầu tiên của Bạch Liên là chạy trốn, nhưng y còn chưa kịp xoay người thì người này đã dán sát lại, ôm lấy eo y rồi cúi đầu hôn. Nụ hôn này bá đạo hữu lực, làm cho y không có đất nào phản kháng. Tiêu Sùng ôm chặt y, đưa tay đẩy áo ngoài của y xuống, sau đó cởi tiếp dây lưng.

Da thịt trực tiếp dán sát vào nhau, Bạch Liên run lên, vội vàng đè tay hắn lại, cứu vớt cái quần đáng thương của mình. Tiêu Sùng tiếp tục hôn y, đầu lưỡi đuổi theo lưỡi y không tha, càng hôn càng sâu. Hô hấp của Bạch Liên nhanh chóng rối loạn, thậm chí còn hơi không đứng thẳng được. Tiêu Sùng nhân cơ hội này tháo dây lưng, tiện tay lôi kéo, lập tức quần liền rơi xuống chân y. Bạch Liên cố gắng né tránh nụ hôn của hắn, khàn giọng hỏi: “Làm cái gì?”

Tiêu Sùng ôm lấy y ném lên trên giường, cúi người xuống: “Làm chuyện vừa nãy ngươi muốn làm với ta.”

Bạch Liên nuốt nuốt nước bọt, yên lặng lui về phía sau: “Đã trễ thế này, hay là chúng ta ngủ… A ưm…”

Tiêu Sùng nuốt hết lời y định nói vào bụng, ôm y thật chặt để thân thể hai người có thể dán sát vào nhau, chậm rãi vuốt ve lên da thịt y. Bạch Liên vốn định phản kháng, nhưng khi bàn tay người này chuyển qua vuốt ve dục vọng của y, chậm rãi xoa nắn thì y đã quên hết mọi chuyện, chỉ còn biết liên tục thở dốc.

Tiêu Sùng không buông y ra, mà mở hộp lấy một chút thuốc mỡ rồi tìm tới phía sau.

Bạch Liên cứng đờ người: “Ngươi…”

Tiêu Sùng hôn hôn khóe môi y: “Thả lỏng.” Dứt lời thì chen một ngón tay vào.

Cái loại cảm giác quái dị này làm cho cả người Bạch Liên như muốn nổ tung, vội vàng lui lại phía sau: “Ngươi ngươi ngươi đừng như vậy…”

Tiêu Sùng đè y lại, tiếp tục tiến vào, cười nói: “Ngươi kêu to hơn chút nữa là phòng bên cạnh có thể nghe thấy đó.”

Bạch Liên cả kinh, lập tức cắn môi. Tiêu Sùng liếc mắt nhìn, cúi xuống hôn hôn: “Đừng cắn.”

Ngón tay y đã đi vào hết, Bạch Liên hít một hơi, đôi mắt ngập nước mở to nhìn hắn, đột nhiên hỏi: “Rốt cuộc thì ngươi thích ta ở điểm nào? Đúng là ta thích ngươi, nhưng trước đó thái độ của ngươi với ta rất lạnh nhạt.”

Tiêu Sùng ngẩn ra: “Ta cũng không biết,” hắn nghiêm túc suy nghĩ một chút, “Ngoài mẫu thân ra thì ngươi là người tốt với ta nhất.”

“… Chỉ vậy thôi?”

“Gần như vậy,” Tiêu Sùng tỉ mỉ giải thích, chậm rãi rút ngón tay ra, “Đêm đó gặp phải thích khách, lúc nhìn thấy kiếm sắp đâm lên người ngươi, một khắc đó ta thực sự cảm thấy sợ hãi, hiện tại nghĩ lại thì cảm giác sợ hãi đó, ta chưa bao giờ từng cảm nhận được,” hắn dừng một chút, “ Đời này ta cũng không muốn phải trải qua thêm lần nào nữa, ta nghĩ là ta thích ngươi mất rồi.”

Trong lòng Bạch Liên hơi run lên, ngay sau đó y nhận thấy thứ gì đó của người này để ở phía sau mình, lập tức cảm thấy cả người như nổ tung. Nhưng y cũng không thể tránh, đành phải run run nói: ”Ngươi là thê tử của ta, hẳn là ngươi phải ở phía dưới.”

Tiêu Sùng mỉm cười: “Ngươi có làm được không?”

Bạch Liên đỏ mặt: “Giờ ta có thể…”

“Chậm rồi.” Tiêu Sùng nói rồi chậm rãi đẩy vào.

Cảm giác bị tiến nhập hết sức mãnh liệt, Bạch Liên nắm chặt áo ngủ bằng gấm, biết không thể phát ra âm thanh nhưng vẫn không nhịn được mà hừ một tiếng trầm thấp. Y lắc đầu: “Đi ra ngoài…”

Tiêu Sùng thở hổn hển, trên trán hắn dần dần toát ra một tầng mồ hôi mỏng, nói giọng khàn khàn: “Đừng ép chặt như thế, ta không thể đi vào hết được, thả lỏng…”

Bạch Liên nhíu mày: “Đi ra ngoài, khó chịu…”

Tiêu Sùng cúi xuống hôn y, cầm lấy dục vọng của y chậm rãi trấn an. Vùng xung quanh lông mày của Bạch Liên dần dần giãn ra, hô hấp trở nên gấp gáp, hắn liền giữ lấy eo y, đi vào triệt để, cảm giác tiêu hồn này làm cho hắn không khỏi nhắm mắt thở ra một hơi đầy hưởng thụ.

Bạch Liên kêu một tiếng đau đớn, tiếp tục cắn môi, sau đó bị người này hôn tới: “Đã nói đừng cắn mà…”

Tiêu Sùng giữ chặt vòng eo của y, thử giật giật: “Đau không?”

Bạch Liên vẫn không thể thích ứng với cảm giác quái dị này, hơi hơi nhíu mày, lắc đầu. Tiêu Sùng liền yên tâm rồi, chậm rãi cử động, biến hóa nhiều loại phương hướng và tốc độ. Bạch Liên từ từ nhắm hai mắt, cực lực chịu đựng sự quái dị đó, cho đến khi không biết người này chạm tới chỗ nào y mới không khống chế nổi mà run lên, rên rỉ thành tiếng: “Ngươi…”

Tiêu Sùng mỉm cười, nói giọng không có ý tốt: “Cẩn thận tai vách mạch rừng.”

Bạch Liên vội vàng ngậm miệng, Tiêu Sùng đè y lại, tiếp tục đâm vào, mỗi một cú thúc đều *** chuẩn vô cùng, vừa nhanh vừa độc. Loại cảm giác này tới quá nhanh khiến cho y không kịp trở tay, lại quá khó khăn để chịu đựng được. Bạch Liên không thể khống chế được thanh âm của mình, nhưng y vẫn nhớ kỹ Vân Nhàn đang ở sát vách, bởi vậy phải ép giọng mình xuống thấp, mà loại than nhẹ phải cố gắng áp chế này như là xuân dược tốt nhất, có thể khơi dậy hứng thú người khác’ Hô hấp của Tiêu Sùng rất nặng, không khỏi dùng thêm sức, gặm cắn lên cần cổ *** tế của y, thở dốc cười nhẹ: “Thật là dễ nghe.”

Tình dục làm cho khuôn mặt Bạch Liên đỏ bừng, ánh mắt mơ hồ, ngón chân cũng khó nhịn mà cuộn lên. Y nhẹ giọng nói: “Ngươi… a… nhẹ chút…”

“Cầu ta.”

Bạch Liên liền phẫn hận.

Tiêu Sùng nhìn y một chút, không khỏi mỉm cười, theo đuổi trầm luân của chính mình, còn không quên nhắc nhở một câu phòng bên có người. Người này… đúng là chỉ nhìn thôi đã muốn bắt nạt rồi.

“Đêm thu lạnh lẽo, lúc này mà có giai nhân mềm mại ngoan ngoãn ôm trong ngực, lại thêm một bầu rượu nóng, như vậy chè chén một phen cũng tốt lắm, có đúng không?”

Hướng Hoằng Huy liền mỉm cười: “Rượu đâu?”

“Ta đã sai người đi hâm lại, nếu ngươi muốn uống, ta để cho hạ nhân rót.”

Đèn đuốc trong khách phòng sáng trưng, màn che trên giường lớn đã buông xuống hết, tia sáng truyền ra từ bên trong giường càng có vẻ mờ ám. Hướng Hoằng Huy quay mặt về phía tường, lưng dính sát vào ***g ngực của người nào đó, trên bả vai lộ ra những vết tích chà đạp chịu khổ. Long Tuấn Thiên ôm y vào trong lòng, bàn tay dưới chăn còn đang xoa bóp không nặng không nhẹ trên người y.

Phía sau eo lại nóng lên từng đợt, Hướng Hoằng Huy ổn định hô hấp.

“Uống.”

Long Tuấn Thiên hơi tách ra một chút, giương giọng phân phó với phía bên ngoài một câu, lát sau cửa phòng mở ra, ám vệ bưng rượu, lại đặt thêm một chiếc chén nhỏ, cung kính để lên cạnh giường rồi nhanh chóng lui ra.

Long Tuấn Thiên đứng dậy rót một chén rượu, cúi đầu nhìn y. Hướng Hoằng Huy nằm giữa chiếc áo ngủ bằng gấm nhàu nhĩ, đẹp đẽ quý giá mà diêm dúa lẳng lơ, quanh thân còn mang theo mùi xạ hương chưa tan hết. Hắn nhợt nhạt uống một hớp rượu, khen: “Thật đẹp.”

Hướng Hoằng Huy nhướng mày nhìn hắn, hoàn toàn không để ý tới những lời nhăng cuội này, chuẩn bị ngồi dậy cầm lấy chén rượu trong tay hắn. Long Tuấn Thiên dùng một tay đè lại y, ngửa đầu uống hết rồi cúi người nắm cằm y, chậm rãi truyền sang.

Môi lưỡi bắt đầu giao triền, mùi rượu càng ngày càng đậm, càng ngày càng nồng, hô hấp của Hướng Hoằng Huy nhanh chóng rối loạn, vô thức muốn đẩy hắn ra, lại không thể dùng được chút sức lực nào. Long Tuấn Thiên ném chén rượu, tiếp tục ôm chặt y, đẩy y vào tận trong cùng giường lớn, đưa tay tìm tới phía trước y, cầm lấy dục vọng đã cứng rắn, dán vào bờ môi y cười nhẹ: “Đã nói ngươi không thể từ chối được ta rồi mà…”

Hướng Hoằng Huy đành phải mặc cho hắn tùy ý đùa bỡn mình, trầm thấp thở dốc nói: “Khi nào thì ngươi mới giải cổ cho ta?”

“Sau khi Hạo Hạo bình an.”

“… Liệu ta có nên tin ngươi không?”

Long Tuấn Thiên cắn vành tai y một cái: “Vì sao lại không tin ta?”

Hướng Hoằng Huy thở hổn hển mấy hơi, trầm thấp nói: “Làm sao ta biết, người như ngươi… không thể đoán được một chút nào, tựa như bây giờ, ta nghĩ đây là đất Trạch Nam, vì sao ta phải cho ngươi sống nhàn nhã như thế, cứ trói ngươi lại mà đánh hoặc thẳng tay giết ngươi trút giận, nhưng ta lại nghĩ nếu ngươi tới tận đây thì chắc chắn phải có chuẩn bị chu đáo, ra tay tùy tiện rất có thể người chịu thiệt chính là ta, thế nhưng ta lại không nhịn được mà đoán rằng… Nói không chừng ngươi chẳng thèm chuẩn bị gì ở phía sau, chỉ là chắc chắn ta đa nghi không dám ra tay, cho nên mới không sợ hãi gì như thế.”

Long Tuấn Thiên hôn lên cần cổ thon dài của y, cười nói: “Ngươi đoán là trường hợp nào?”

Hướng Hoằng Huy trầm mặc một lát, nhẹ nhàng thở dài: “Ta không biết…”

Long Tuấn Thiên cười rộ lên: “Để ngươi phải nói không biết đúng là không dễ dàng gì… Sao vậy, ở cùng với ta không phải rất tốt sao?”

Hướng Hoằng Huy nhẹ a một tiếng, còn chưa mở miệng liền bị người này nắm cằm quay đầu lại đối diện với hắn. Long Tuấn Thiên nhìn y, nhẹ giọng hỏi: “Ta đối với ngươi như vậy… ngươi đã bao giờ hận ta chưa?”

Hướng Hoằng Huy hơi giật mình, chỉ nghe hắn tiếp tục nói: “Không có đúng không? Ngươi giận ta ghét ta, nhưng lại chưa từng thật lòng hận ta, ngươi nói xem vì sao lại thế?” Hắn ôn nhu hôn lên môi y, liếm liếm bờ môi mềm mại nọ, “Đừng có chối, với ngươi mà nói… ta là đặc biệt.”

Hướng Hoằng Huy phản bác: “Nhưng cũng không thể nói là ta thích ngươi.”

Long Tuấn Thiên mỉm cười, ôm y thật chặt: “Tạm thời mà thôi, nếu lúc đầu ta ra tay theo đuổi ngươi, lúc đó ngươi quay về Trạch Nam, ta làm hoàng đế của ta, mà ngươi thì làm hoàng tử của ngươi, cả đời này ngươi cũng không bao giờ thèm suy nghĩ về khả năng chúng ta bên nhau, đúng không?”

Hướng Hoằng Huy không khỏi nghẹn lời.

“Cho nên lại chuyện thích này, chỉ cần có thời gian, tự nhiên sẽ có.” Long Tuấn Thiên cúi đầu xuống gặm cắn bả vai y, bàn tay ở phía dưới chậm rãi trườn từ eo nhỏ xuống, lòng bàn tay ấm áp dán lên bờ mông vểnh, lại đi xuống cầm lấy đầu gối, nhẹ nhàng nhấc lên, sau đó nghiêng người về phía trước, để cho dục vọng của mình đặt tại trước cửa vào. Nơi vừa mới bị xâm chiếm vẫn còn ẩm ướt, không có chút khước từ nào.

Hướng Hoằng Huy nhẹ nhàng run lên, phát hiện một vật nóng rực lại cứng rắn đã tiến vào thân thể, không khỏi hít vào một hơi: “Ta không tin.”

Long Tuấn Thiên cắn vành tai y: “Chúng ta có thể thử xem.” Hắn nói xong thì rút ra một chút, sau đó hung hăng đẩy vào.

“A!” Hướng Hoằng Huy vội nắm chặt áo ngủ bằng gấm, thở hổn hển, “Nếu để ta lựa chọn, ta chỉ muốn ngươi dừng lại…”

Long Tuấn Thiên chỉ cười cười, cũng không trả lời, chuyên tâm hưởng thụ bữa ngon, khiến cho tất cả âm thanh mờ ám đều ẩn trong bóng đen mịt mùng giữa đêm thu.

“Nghe nói Hạo Hạo muốn lừa giải dược trong tay tam đệ ngươi?”

“Làm sao ngươi biết?”

“Tất nhiên là ta có biện pháp của ta, ngươi cần phải cẩn thận, nếu Hạo Hạo lấy được giải dược từ tay người khác, ta liền bắt ngươi về ngay lập tức, không chậm dù chỉ một ngày.”

“… Ngươi muốn ép ta phải cho hắn giải dược vào lúc này.”

“Ngươi luôn luôn thông minh.”

“Ngươi không sợ ta bỏ thêm thuốc khác vào thêm lần nữa sao?”

“Bảo bối, ngươi không muốn giải cổ sao?”

“… Vì sao ngươi lại phải bám lấy ta?”

“Ai bảo ngươi mê người như vậy…”

Mặt trời đỏ rực mọc lên ở phương đông, Long Thiên Tài lười biếng xoa xoa thắt lưng, ngửa mặt lên trời thở dài: “Tám ngày…”

Cô tướng quân mặc quần áo cho hắn, nghe vậy thì hôn hôn lên trán hắn: “Đừng sợ.”

“Nói cho cùng, ta có thể không sợ sao? Ta chỉ còn có tám ngày để sống, tám ngày!”

Cô tướng quân ôm hắn vào trong lòng vuốt lông, đang định mở miệng thì cửa phòng đã bị người mạnh mẽ đá văng, Vân Nhàn vội vàng xông tới, tách hai người họ ra, lôi kéo Long Thiên Tài đi ra ngoài: “Ca, có trò hay xem.”

Quần áo của Long Thiên Tài còn chưa mặc xong đã bị cậu lôi xềnh xệch ra ngoài: “Trò gì hay?”

“Đi sẽ biết.”

Cô tướng quân nhìn bóng người biến mất ngoài cửa, mang theo đai lưng của tiểu vương gia chậm rãi đuổi theo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK