Bên ngoài phòng.
Trương Tuấn Phàm và Trình Sảng ngồi trước bàn, chỉ cần họ duỗi cổ ra là có thể thấy được tình hình trong phòng Lưu Hiểu Hiểu.
Mạnh Lan và Giang Sách Lãng lục soát trong phòng rất lâu, còn những người khác lục tục dự định đi kiếm manh mối ở mọi nơi mà Lưu Hiểu Hiểu đã tìm vào hôm qua.
Trương Tuấn Phàm dựa vào ghế nhựa ngồi nhìn Trình Sảng, bất thình lình, anh ta nghe được một tiếng hét lớn.
“A a a a cứu mạng!”
Anh ta giật bắn người: “A a a a! Cô đừng lộn xộn!”
Anh ta hoảng sợ nhảy cẫng lên, trừng mắt nhìn Trình Sảng.
Trước ánh nhìn chòng chọc của Trương Tuấn Phàm, Trình Sảng lạnh hết cả sống lưng: “Làm gì vậy! Cậu đừng đột nhiên gào thét dọa người khác chứ!”
Hàm răng Trương Tuấn Phàm run cầm cập, hỏi: “Vừa nãy cô hét lên hả?”
“Không có, cậu gặp ảo giác rồi!” Thái độ của Trình Sảng cũng không ổn.
Đêm qua Trương Tuấn Phàm không hề ngủ ngon, đôi mắt thấy rõ tơ máu, tròng trắng cũng hơi vàng, anh ta bình tĩnh đánh giá Trình Sảng, giọng nói trầm thấp như phát ra từ bụng: “Chính là cô, cô hét lên! Tại sao cô hét lên, cô có biết như vậy sẽ khiến người khác khó chịu lắm không, tôi thật sự không muốn nghe tiếng hét của cô nữa!”
Quả thực Trình Sảng rất nhát gan, nhưng cô ấy không cho phép người khác chỉ trích mình đến thế, đối mặt với cái chết của Lưu Hiểu Hiểu, ai cũng sẽ suy sụp thôi! Cô ấy hét lên chỉ là một phản ứng bình thường, huống hồ vừa rồi cô ấy không hề hét, bây giờ hét bù để làm gì chứ!
Trình Sảng đập bàn đứng lên, tức đến đỏ hết cả mặt: “Cậu có bản lĩnh thì tự đi tìm manh mối, sao tự dưng lại bảo tôi gào thét! Hiểu Hiểu chết rồi, tất nhiên tôi hoảng sợ chứ!”
Trương Tuấn Phàm dùng sức gãi đầu, trong mắt lộ ra vẻ chán ghét và bất mãn đối với hành động phản kháng của Trình Sảng: “Nếu cô bị trầm cảm thì lo mà trị đi, đừng có ngày nào cũng phát điên. Tôi không nói lúc Lưu Hiểu Hiểu chết, tôi bảo là khi nãy! Vừa rồi cô đã hét vào tai tôi!”
“Tôi có bệnh? Tôi thấy anh mới có bệnh đó! Tôi căn bản không hề mở miệng!” Trình Sảng nổi giận.
Nhưng khi đối mặt với Trương Tuấn Phàm, rõ ràng cô ấy đang thiếu tự tin, cứ cảm giác như giây tiếp theo người đàn ông nóng nảy này sẽ bóp chết mình!
“Này.” Trương Tuấn Phàm nắm chặt bàn tay phải, đập xuống bàn, tự lẩm bẩm: “Lại còn nói dối, tôi nghe rất rõ, cô còn không dám thừa nhận.”
“Cậu điên à!” Trình Sảng hét lên.
Tiếng hét của cô ấy lọt tới tai Mạnh Lan và Giang Sách Lãng đang giả vờ nghiên cứu thuốc rụng trứng. Trình Sảng chạy về phía Mạnh Lan: “Cậu ta lên cơn rồi, cứ nói em gào thét mãi!”
Mạnh Lan hoang mang nhìn Trương Tuấn Phàm: “Cậu nghe được? Khi nào?”
Trương Tuấn Phàm im lặng không đáp, anh ta hung dữ nhìn Mạnh Lan, quay người rời đi, như thể không muốn ở cạnh người phụ nữ này thêm một giây nào. Hiện giờ, tâm trạng anh ta thất thường, không thể kiểm soát được, giống hệt một người mắc chứng hưng trầm cảm, hay nói cách khác, là rối loạn lưỡng cực.
Chẳng lẽ người tham gia nhiệm vụ lần này đều có vấn đề về tâm lý?
Mạnh Lan yên lặng tự hỏi, cô thấy thể xác và tinh thần của mình vẫn khỏe mạnh, không sao hết.
Trình Sảng nhìn bóng dáng của Trương Tuấn Phàm, thở phào nhẹ nhõm: “Thật sự dọa chết em, cậu ta đột nhiên đứng lên mắng em, khiến em không kịp phản ứng.”
Đôi mắt cô ấy hơi đỏ, thoạt trông rất tiều tụy.
Trương Tuấn Phàm về phòng.
Tấm bình phong ngăn cách phòng bệnh và phòng cho khách đã bị Giang Sách Lãng dẹp bỏ, nhờ vậy nên có thể đi thẳng đến cuối hành lang.
Ở phía cuối xuất hiện bóng dáng người đàn ông cao lớn - Dương Khải. Gã đứng cứng ngắc giống hệt một bức tượng điêu khắc, nhìn đăm đăm vào ba người còn lại. Mạnh Lan cảm thấy tình cảnh hiện giờ của bản thân rất quỷ dị, cô và Trình Sảng chẳng khác nào cừu non bị dã thú vây quanh, trên người hai cô dường như có thứ mà Trương Tuấn Phàm và Dương Khải muốn.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trình Sảng nhìn Mạnh Lan, ghé sát tai cô thì thầm: “Chị Mạnh Lan, em sợ ở một mình lắm. Chị nói xem, có phải em nên theo chị về phòng hay không, em thật sự không dám đứng bên ngoài.”
Mạnh Lan kéo Trình Sảng sang một bên, quan tâm hỏi: “Giờ sức khỏe của cô thế nào?”
Trình Sảng lắc đầu: “Vẫn còn hơi lạnh, mấy nơi khác thì không sao, em chỉ thấy rất sợ mà thôi. Em nghĩ mình nên trốn đi, cứ như ai đó sẽ tìm được em rồi tấn công em vậy.” Rõ ràng cô ấy là một người có cảm giác an toàn cao, nhưng dưới tình huống thế này, nào ai có thể giữ bình tĩnh và tìm kiếm manh mối được!
Mạnh Lan suy nghĩ: “Hay thế này, cô cứ về phòng. Chỉ cần nắm được manh mối là có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi, mọi người sẽ an toàn. Cô đừng mở cửa cho người khác, đừng ăn bậy bạ, nếu không khỏe thì tìm tôi, tìm không được thì đến gặp Bách Liễn để xin giúp đỡ.” Quả thực, cô thấy Bách Liễn là một người đáng tin cậy, tuy cô ta không nói câu nào, nhưng theo thống kê, tỉ lệ phái nữ hãm hại lẫn nhau vẫn thấp hơn cánh đàn ông.
“Vậy em về phòng đây, như vậy sẽ an toàn hơn đôi chút. Chị Mạnh Lan, nếu chị về phòng, cứ gọi em mở cửa, còn người khác thì em sẽ mặc kệ.”
“Ừ, chú ý an toàn.”
“Chị cũng vậy.”
Trình Sảng về phòng, cành cạch khóa cửa thật kỹ.
Bấy giờ, Hoàng San San vừa dọn dẹp xong nhà ăn đã bước ra, cứ như cô bé chẳng hề thấy xác của Lưu Hiểu Hiểu, chỉ đứng kế thi thể và sử dụng bồn nước, trong mắt vẫn hiện nét cười ngây thơ xán lạn.
Mùi máu thịt cháy vẫn bay trong không khí khiến người ta đau đầu khó chịu.
Hoàng San San thò qua hỏi: “Chị, hôm qua chị nói bị cảm, đã khỏe hơn chưa?” Không đợi Mạnh Lan trả lời, cô bé cười và kéo kéo áo blouse trắng trên người Mạnh Lan: “Chị nhìn giống bác sĩ quá, chị là bác sĩ hả, nếu là bác sĩ thì chị biết cách dùng thuốc không? Bố em có một ngăn đựng thuốc, không chừng có thể tìm được thuốc hạ sốt đấy.”
Mạnh Lan gật đầu, không thừa nhận cũng không bác bỏ.
Cô nhìn Giang Sách Lãng.
Giang Sách Lãng nói: “Đi thôi, lại kéo tôi xuống nước nữa.”
Hai người bước vào nơi mà hôm qua vẫn chưa mở ra - khu vực sinh sống của người nhà Hoàng San San.
Phòng bố mẹ Hoàng San San lớn hơn phòng cho khách một chút, bên trong có giá sách, giường đôi, tủ quần áo và bàn làm việc, hẳn cũng được sửa lại từ văn phòng bác sĩ. Sơn tường được quét mới, trên tường treo đồng hồ màu đỏ, bình hoa thủy tinh bên bàn trưng vài bông hoa nhựa màu hồng đã bị bám một lớp bụi bẩn. Từ các món đồ nhỏ, họ có thể nhận thấy hai người nọ rất trân trọng ngôi nhà nhỏ của mình, trông vô cùng ấm cúng.
“Anh chị ngồi nhé, để em tìm xem!” Hoàng San San mở tủ sách ra, cúi đầu kiếm ngăn để thuốc.
Mạnh Lan ngó Giang Sách Lãng, hỏi nhỏ: “Nói đi, vừa nãy sao thầy cản em?”
Giang Sách Lãng nhìn vào mắt cô: “Trình Sảng có vấn đề.”
Mạnh Lan miễn bình luận: “Thầy cũng có vấn đề.”
Giang Sách Lãng cười: “Đúng vậy. Cơ mà vừa rồi tôi cũng nghe được tiếng hét của Trình Sảng, nhưng Trình Sảng cứ nói bản thân không hề hét.”
Mạnh Lan biến sắc: “Lúc nào?”
Giang Sách Lãng đáp: “Lúc ở trong phòng.”
Mạnh Lan chớp mắt, dời mắt sang nơi khác, suy nghĩ: “Em không nghe thấy, thật sự không có.”
Giang Sách Lãng cười, tựa hồ không ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc: “Tôi đã biết, hoặc tôi và Trương Tuấn Phàm, cùng Trình Sảng có vấn đề, hoặc em có vấn đề.”
“Chẳng buồn cười tí nào, chuyện này rất nguy hiểm đấy.” Mạnh Lan nhíu mày, cô không quen nhìn Giang Sách Lãng bâng quơ nhắc về việc sinh tử như vậy.
“Em cứ yên tâm, chưa chết được đâu, tôi nói thật cho em biết, sao giáo viên có thể để học sinh xông lên trước chứ?” Lúc nói, Giang Sách Lãng cũng không nhìn cô, mà hướng tầm mắt về phía cửa, như thể đằng ấy có thứ gì.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Nhìn gì vậy?” Mạnh Lan hỏi.
“Chắc hẳn có ai đấy đang theo dõi tôi.” Giang Sách Lãng trả lời.
Mạnh Lan không biết, khoảnh khắc Giang Sách Lãng nhìn qua cửa, anh đã thấy một thân thể cháy rụi bước ra từ bóng của tủ quần áo bên cạnh, máu thịt mơ hồ của cô ta biến thành màu đen, các thớ thịt rơi xuống. Cô ta tiến về phía Giang Sách Lãng từng chút một, nhưng Giang Sách Lãng vẫn trò chuyện với Mạnh Lan, dường như anh không hề nhìn cô ta, cơ bắp thả lỏng, khóe mắt treo nét cười khiêm tốn ôn hòa đối với phái nữ.
Bóng dáng cháy đen biến mất khi sắp tiếp xúc với Giang Sách Lãng.
Anh không phản ứng, không để lộ ra bất kỳ cảm xúc nào.
“Trình Sảng kể em rằng có người đang theo dõi cô ấy, hôm qua em cũng cảm giác được.” Mạnh Lan nói, nhưng cô đoán cảm giác sợ hãi vì bị theo dõi của Trình Sảng khác với của cô. Một bên bị truy đuổi, một bên bị giám sát. Nói chính xác hơn, một bên thì kẻ địch ở ngoài sáng, lục tung khắp nơi để tìm con mồi hệt như chơi trốn tìm; một bên thì âm thầm hành động dưới vẻ bình yên được ngụy trang, ngồi phía sau màn hình quan sát từng đường đi nước bước của con mồi, sau đó tung ra một đòn chí mạng.
Hoàng San San cúi người kiếm rất lâu, mệt mỏi đứng dậy bảo: “Em cũng không biết mấy loại này còn hạn sử dụng hay không, ngăn nào cũng để đầy thuốc. Bình thường bố luôn cấm em đụng vào, nhưng giờ ông không có ở đây nên sẽ không biết đâu. Hai người muốn tự tìm không?
“Ừ được, cảm ơn em.”
Mạnh Lan và Giang Sách Lãng ngồi xổm xuống kế bên ngăn kéo dưới tủ sách.
Hai ngăn thuốc lớn, bên trong là các loại viên, bình, hộp thuốc đa màu sắc.
Thuốc bột trị cảm màu xanh, sừng linh dương trắng và Ibuprofen, tăm bông cồn iốt, trắng lẫn đen, tất cả loại thuốc thông thường đều có sẵn. Tuy nhiên, giấu bên dưới phần bề mặt là các lọ thuốc kê đơn đặc biệt.
Giang Sách Lãng cầm một vỉ thuốc được viết tiếng Anh hỏi Hoàng San San: “Em biết loại này không?”
“Không…… Không biết từ đâu ra……” Hoàng San San lắc đầu: “Nhưng bố em trữ nhiều thuốc dư thừa của bệnh viện lắm, để phòng khi gặp chuyện.”
“Fluoxetine, một loại thuốc phổ biến dùng để điều trị trầm cảm. Còn thuốc này, Paroxetine, đôi khi được sử dụng để điều trị chứng rối loạn hoảng sợ. Duloxetine có thể cải thiện tình trạng đau nhức dây thần kinh, trong khi Mianserin có thể chống lo âu và hoạt động như một loại thuốc an thần tương đối tốt, nhưng nó cũng có tác dụng phụ tiêu cực rất mạnh." Giang Sách Lãng giải thích.
“Tác dụng phụ gì?” Mạnh Lan hỏi.
“Béo phì, bình tĩnh quá mức, giống hệt em bây giờ vậy.” Giang Sách Lãng cười xấu xa.
Mạnh Lan trợn mắt: “Bệnh viện tâm thần có thuốc chống trầm cảm là chuyện rất bình thường, tìm xem còn gì khác không.” Cô quay đầu hỏi Hoàng San San: “Chị muốn tìm thêm vài loại thuốc có thể sử dụng, được không? Biết đâu sẽ cần dùng tới.”
“Không thành vấn đề!” Hoàng San San gật đầu. Cô bé ngồi trên sofa đối diện giường, vắt chéo chân: “Hai người muốn kiếm bao lâu cũng được, bố dặn em phải nhiệt tình giúp đỡ mọi người!”
“Cảm ơn, bạn nhỏ thật đáng yêu.” Giang Sách Lãng khen.
“Hì hì.”
Dưới đáy ngăn kéo không còn thuốc men nữa, thay vào đó là vài chồng sách hướng dẫn sử dụng. Ropivacain, lidocain, propofen và etomidate là các loại thuốc gây mê y tế phổ biến, còn có thuốc giảm đau trung ương, thuốc với tác dụng kéo dài, thuốc giảm đau thần kinh carbamazepine và gabapentin, tất cả đều là thuốc được sử dụng sau các cuộc phẫu thuật lớn.
Mạnh Lan bước đến trước mặt Hoàng San San, hỏi cô bé: “San San, bố em làm nghề gì vậy?”
Hoàng San San hồn nhiên trả lời: “Là bác sĩ khoa Tâm thần của bệnh viện này ạ.”
Danh Sách Chương: