Mạnh Lan không dám rút đinh ra, cô đành cố nén nỗi ghê tởm khó chịu trong lòng, kéo cái xác tới chỗ sáng.
Sau khi trải qua biết bao sinh tử, cô gần như đã chết lặng khi đối mặt với thi thể.
Dưới ánh mặt trời, Mạnh Lan đã có thể nhìn rõ cây đinh.
Cây đinh dài khoảng hai mươi centimet, vừa đủ để chọc xuyên qua sọ não của Tống Cẩm. Trên đuôi của cây đinh vẽ hình một con búp bê - nửa người trên là một cô gái, nửa người dưới là một con ve, nhìn không khác mấy so với pho tượng trong miếu.
“Tôi nhớ tới quỷ hút máu.” Giang Sách Lãng lên tiếng: “Với thủ đoạn tàn nhẫn thế này, thông thường mà nói, nếu không phải người ra tay chất chứa oán hận sâu nặng thì sẽ mang hàm nghĩa tôn giáo. Ý nghĩa tương đương với mượn xác hoàn hồn này nọ, thế nên mới đóng đinh lên người.”
Mạnh Lan ngồi xổm xuống đất suy tư: “Giống trả thù hơn, nhưng em nghiêng về khả năng không phải do người trả thù, mà do quỷ hơn. Cắm trực tiếp cây đinh lớn như vậy vào trong, xương người rất cứng, làm thế nào cũng phải dùng búa. Nhưng thầy coi, trên người Tống Cẩm không hề xuất hiện dấu vết bị đóng gõ. Điểm thứ hai, em hay thấy loại đinh này ở mấy cuốn tiểu thuyết kinh dị dân gian, thường thì nó là vật nguyền rủa, dùng để phong ấn linh hồn trong cơ thể. Xem ra đúng với suy đoán của chúng ta, có lẽ Tống Cẩm đã gặp ai đó vào hôm qua.”
Giang Sách Lãng hỏi: “Em từng nghĩ đến chưa, tại sao Tống Cẩm có một cái xác và một lớp da? Còn Tiền Nhữ Bân chỉ có một lớp da, thi thể anh ta đâu?”
“Ý thầy là bọn họ đã phát động manh mối khác nhau?” Mạnh Lan hỏi.
“Ắt hẳn vậy rồi.”
Hai người dạo một vòng quanh trại Thiền Minh, vẫn còn nhiều nơi mà hôm qua bọn họ chưa quan sát kĩ, hôm nay họ mới thấy ở phía Tây có một khu đất bằng phẳng.
Như thể một mảng trọc trên đầu đầy tóc, rất nổi bật.
Bên cạnh khu đất là một chồng đầy ống trúc đã chẻ ra, trông chúng giống được tháo dỡ từ một kiến trúc nào đó. Giang Sách Lãng cầm một ống trúc, mặt trên quả thực có dấu vết bị người ta mạnh bạo gỡ ra, dưới đất vẫn còn ký hiệu thi công được vẽ bằng vôi trắng.
“Nơi này từng được thi công?” Mạnh Lan liên tưởng đến nhóm công nhân bọn họ gặp ban đầu, dường như trong lòng cô đã nảy sinh một ít suy đoán: “Các công nhân đó đến đây để xây dựng công trường, sau đó mất mạng, rồi bị treo xác trên rừng trúc bên ngoài. Chúng ta có thể cho rằng công nhân và trại Thiền Minh thuộc hai phe khác nhau, chắc hẳn trại Thiền Minh đã ngăn cấm người ta đến phá hỏng nơi này. Thầy nghĩ xem, ngay cả lửa bọn họ cũng cẩn thận như vậy, sao có thể để người khác tiến vào chứ? Thầy còn nhớ nhóm công nhân đó nói muốn làm gì không?”
Giang Sách Lãng hồi tưởng lại: “Hình như là du lịch hay công viên gì đó. Nơi này non xanh nước biếc, hơn nữa kiến trúc cũng rất độc đáo, nếu có thể khai phá thành điểm du lịch hoặc khu nghỉ dưỡng thì nhất định sẽ kiếm được bộn tiền. Nhưng em xem, ở đây không lắp dây điện, thậm chí không hề có nước máy, còn sinh hoạt theo phong cách thuộc thời đại trước, nó giống hệt chốn bồng lai tiên cảnh, hoang vu hẻo lánh, tự cung tự cấp. Huống hồ bọn họ còn tôn thờ tín ngưỡng đặc biệt nên đã từ chối công nhân xây dựng đến đây.” Anh hơi ngừng một chút: “Hai bên nhất định đã xảy ra xung đột.”
Mạnh Lan đứng trong sân, chắp tay sau lưng, nhíu mày: “Chúng ta sắp xếp lại một tí đã, công nhân treo cổ trong rừng trúc, xác cháy trong nghĩa trang, đinh búp bê trên đầu Tống Cẩm, đây là ba cách chết khác nhau. Đám công nhân chọc tới thôn trang, Tống Cẩm cũng… Từ từ! Không đúng không đúng, là hai cách chết!”
Cô lấy ra miếng sắt nhặt được dưới thi thể trong rừng trúc hôm qua, kích cỡ của nó giống với đuôi cây đinh trên đầu Tống Cẩm. Khi ấy cô không nhìn ra được hoa văn trên miếng sắt, hóa ra là hình búp bê.
Mạnh Lan đặt đinh búp bê trong lòng bàn tay Giang Sách Lãng: “Tống Cẩm và đám công nhân đều chọc giận thôn trang. Còn những thi thể bị cháy đó ắt hẳn là dân làng chưa kịp chôn, họ có thể vào phần mộ tổ tiên, vậy có lẽ bọn họ khá thân thiết với trại Thiền Minh. Tống Cẩm dùng lửa thiêu trại, công nhân muốn thi công hủy trại, hai chuyện này logic như nhau.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Cũng không đúng hết, tôi vẫn còn phỏng đoán khác. Em không cảm thấy bác Chu rất khả nghi sao? Ông ta đối xử với chúng ta rất tốt, lại còn lén lén lút lút. Ông ta nhất định biết được điều gì đó.” Giang Sách Lãng nói.
Trong khoảng sân vắng vẻ này, có một lều trại màu xanh quân đội cao và phồng căng như thể bên trong chứa rất nhiều đồ đạc. Họ xốc căn lều lên, bên trong quả nhiên chất đầy dụng cụ và vật liệu xây dựng, cùng một vài bản vẽ đã cũ.
Đây là ngày thứ ba bọn họ đến đây, lần đầu tiên Mạnh Lan thắc mắc rốt cuộc vị trí hiện giờ của bọn họ đang thuộc thời đại nào?
Làng Trường Thọ lẫn bệnh viện tâm thần đều có vẻ là hiện đại, cả hòn đảo Nhật Lạc thì mang tới cảm giác như cuối thế kỷ trước. Còn nơi đây, thoạt nhìn rơi vào khoảng những năm 1970, bất kể cách trang trí, thiết bị điện tử hay khoa học kỹ thuật đều không phù hợp với thế giới hiện thực.
Giang Sách Lãng tìm được trong balo một quyển sổ da màu đỏ, nhựa đã bắt đầu cứng lại, trang giấy ố vàng, dòng chữ vặn vẹo phía trên ghi họ tên từng công nhân kèm theo địa chỉ gia đình họ. Chắc hẳn thời đại này vẫn chưa xuất hiện di động, chỉ có một tờ giấy viết số điện thoại của Ủy ban thôn.
Kẹp bên trong quyển sổ đỏ là một tờ áp-phích có màu. Có vẻ nó được người ta mở ra nhiều lần, tất cả đường gấp đều biến thành màu trắng và đã phai màu.
[Công viên vui chơi tự nhiên lớn nhất Nam Bộ, non sông hùng vĩ, tinh thần thoải mái.]
Hình ảnh trên áp-phích đúng là ngôi nhà ống trúc đặc biệt của trại Thiền Minh và một cô gái áo đỏ đang nhảy múa.
Đây là nét đặc trưng của trại Thiền Minh.
“Họ thật sự muốn biến nơi này thành điểm du lịch.” Mạnh Lan nói: “Làm không được thì bạo lực phá hủy, sinh sự. Em biết mấy biện pháp đối phó với những hộ gia đình bị cưỡng chế như vậy, cắt điện cắt nước phóng hỏa, đúng rồi, phóng hỏa!” Cô chỉ vào những đốm đen trên tường.
“Lúc mới đến, họ vẫn chưa bị đuổi đi ngay.” Giang Sách Lãng lấy hai cái nồi và bình nước tương từ trong lều ra: “Bọn họ còn ăn cơm, bát cũng chưa rửa sạch, mọc giòi rồi.”
Thấy bọn giòi đang mấp máy đó, Mạnh Lan sợ đến mức nhảy dựng lên: “Thầy đem nó ra chỗ khác đi!”
Cô không chịu nổi cảnh bọn sâu bò tới bò lui chi chít, nhìn xong cứ thấy ngứa ngáy khắp người.
“Chúng ta có thể giả định, sau khi bọn họ phóng hỏa thì đã bị tàn sát và nguyền rủa.” Mạnh Lan hỏi: “Còn manh mối gì khác không?”
“Cho em xem thử nhé?”
“Không cần!”
Một tờ giấy nhỏ rơi ra từ một balo màu xanh biển, trên đó vẽ hình sao năm cánh màu đỏ.
[Có thể liên hệ ông chủ Giả Nhậm, hoặc bà chủ họ Trương ở cổng làng.]
[Lương 120 tệ/ tháng, trả theo tháng.]
[Tìm sau khi thi công.]
“Giả Nhậm? Đây chắc là ông chủ của những công nhân đó, tờ áp-phích kia của thầy cũng ghi từ ‘Giả’, nhất định là công ty bọn họ. Không biết ông ta còn sống hay đã chết, dựa theo suy đoán tất cả công nhân đều mất mạng thì ông chủ cũng không thể chối bỏ tội của mình.” Mạnh Lan cầm lấy áp-phích.
Giữa trưa.
Vừa mới bước một chân ra khỏi sân nhỏ, cả hai đã ngửi thấy một mùi thịt.
Cơ mặt Mạnh Lan chuyển động một chút.
“Em gặp ảo giác rồi sao? Sao em lại ngửi thấy mùi thịt hầm nhỉ? Còn là loại không thêm rượu nấu ăn nữa.” Mũi Mạnh Lan giật giật, mùi hương nhàn nhạt hòa trong không khí rất khó phân biệt, nếu không phải do Mạnh Lan quá đói thì cô gần như không chú ý đến.
Giang Sách Lãng sờ trán Mạnh Lan: “Đói đến mức mơ hồ rồi à? Tôi biết người ta sẽ nhìn thấy ảo giác khi đói quá, thôi đi nào, để anh trai hái đào cho em.”
“Anh Khỉ, không cần đâu.” Mạnh Lan kéo Giang Sách Lãng lại, nghi ngờ ngửi mùi thịt và cẩn thận đi theo.
Rất nhanh, bọn họ đã đến trước cửa sân nhỏ kế bên ngôi nhà bị cháy hôm qua.
Mạnh Lan nhón chân ngửi ngửi, trông giống hệt chú cún đang bám lên chân tường rồi đi một vòng, cô nói chắc nịch: “Chính là chỗ này!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Không có khói.” Vừa dứt lời, khuôn mặt Giang Sách Lãng biến sắc.
Anh kéo Mạnh Lan ra sau lưng mình, rồi đẩy cửa.
Hộ gia đình này chỉ có một ngôi nhà ống trúc nhỏ, thoạt trông đã bỏ hoang lâu rồi, trong sân toàn lá rụng và động vật bò sát, không một ai quét dọn. Ngôi nhà không người ở như thế lại bay ra mùi thịt, thật sự có phần quỷ dị.
“Có ai không?” Giang Sách Lãng gõ cửa.
Không ai trả lời.
“Xin hỏi có ai không?”
Vẫn không ai trả lời.
Hai người đẩy cửa tiến vào, bên trong chỉ để một bàn và một ghế bập bênh, chúng được đặt ngay ngắn, ngay cả giường nệm cũng không thấy: “Giường nệm nơi chúng ta ngủ cũng chỉ được may tạm, dân trại Thiền Minh này không ăn không ngủ, phong tục ở đâu lạ vậy? Đây chính là nhu cầu cơ bản nhất của con người, cơ sở đầu tiên của kim tử tháp Maslow.”
“Em vẫn chưa nhận ra sao?”
“Gì cơ?”
“Người dân trại Thiền Minh, nhiều khả năng không phải người.” Giang Sách Lãng ngoảnh đầu, bình tĩnh nhìn cô: “Chúng ta đang sống trong một trại người da.”
“Vậy người đâu? Bọn người da này cũng không thể là da người sống lột ra như ve sầu được.” Trong lúc nói chuyện, Mạnh Lan vội vàng sờ thử làn da trên cánh tay, may mà nó vẫn liền với cơ bắp, không xuất hiện dấu hiệu bị tróc ra.
Giang Sách Lãng đáp: “Chắc hẳn đã chết hết rồi.”
Hai người dạo một vòng trong nhà, xốc tấm thảm dưới đất lên, một mùi thịt xông ngay vào mũi. Dưới thảm họ thấy một lỗ đen rộng tầm một mét, lỗ đen nối liền với một cầu thang bằng đá, bên cạnh có một tấm thép đã bị dịch đi, hành lang hai bên tỏa ra ánh sáng màu xanh lục, trông giống hệt dòng sông đen dẫn đến cõi U Minh.
Giang Sách Lãng đi đầu, Mạnh Lan theo sát sau đó.
Hang này rất sâu, áng chừng năm hoặc sáu mét. Cầu thang nối với một hành lang chật hẹp.
Nơi này tựa như một nghĩa trang được trang trí tráng lệ, có nhiều bức tranh sặc sỡ, nến hình ve sầu, bày biện đẹp hơn hẳn phía trên. Mùi thịt và khói trắng bay ra từ căn phòng cuối hành lang. Cách một lớp màn trúc, hai người thoáng thấy một bóng người đang bận rộn.
Giang Sách Lãng dừng bước, anh ho khan một tiếng: “Bác Chu!”
Bóng người kia rõ ràng đã ngơ ngác, ông ta vén màn trúc lên, thấy Mạnh Lan và Giang Sách Lãng, sắc mặt ông ta thay đổi: “Các người, sao các người có thể tìm được nơi này! Bọn họ phát hiện ra các người rồi hả?”
“Ai?”
“Lũ người da đó, lũ quái vật đó!” Bác Chu nhìn về phía sau, khi đã xác nhận chỉ có hai người bọn họ, ông ta mới thở phào nhẹ nhõm. Ông ta cuống quýt bước đến trước mặt Giang Sách Lãng, sốt ruột xác nhận thêm lần nữa: “Không có ai đi theo hai người đúng không?”
“Không có ạ.”
“Vậy tốt rồi, thường thì bọn quái vật đó chỉ ra ngoài vào buổi tối.” Bác Chu nói.
So với lần đầu gặp mặt, trông ông ta hồng hào hơn hẳn, tay chân cũng nhanh nhẹn hơn, không còn cảm giác bệnh tật khó chịu nữa.
Bác Chu nói tiếp: “Các người chưa ăn cơm đúng không? Muốn ăn gì đó không? Nhất định cả hai đã đói lả rồi, ở đây muốn ăn cơm thì phải trốn đi, bằng không bọn họ sẽ phát hiện các người là kẻ khác loài. Mau vào đây, mau vào đây!”
Bệ bếp của bác Chu dùng một loại củi đặc biệt, chỉ có một ít lửa, khói cũng không nhiều. Nồi thịt kia chắc hẳn đã được hầm ít nhất ba tiếng, nổi lên bọt nâu, vừa nhìn đã khiến người ta hết muốn ăn.
Ông ta cầm một bộ bát đũa dúi vào ngực Giang Sách Lãng: “Muốn ăn không? Nếm thử một tí đi!”
“Chúng cháu tin Phật, không sát sinh.” Giang Sách Lãng nói: “A Di Đà Phật.”
Mạnh Lan:?
Bác Chu cười cười: “Tin Phật là tốt, tin gì cũng đỡ hơn tin ve sầu!”
Giang Sách Lãng để bát đũa sang một bên, hỏi ông ta: “Bác có biết nơi này đã xảy ra chuyện gì không?”