Thắng Nam ở trong phòng tắm đã hơn nửa tiếng đồng hồ. Hàn Mặc Niên từ tâm tình lắng dịu chuyển sang bất an, nên dùng chìa khoá dự phòng mở cửa phòng tắm đã khoá chốt từ bên trong.
Đập vào mắt anh là Thắng Nam gục đầu bên thành bồn tắm, nước từ vòi sen vẫn chảy mạnh, phòng tắm nồng nặc mùi sữa tắm.
Trái tim Hàn Mặc Niên nhảy thót lên một cái, vội vã ôm thân thể cô ra khỏi phòng, nhưng khi vừa đụng vào người cô, cô choàngi tỉnh giấc.
Thì ra cô thiếp đi vì mệt. Anh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Thắng Nam từ ngạc nhiên khi nhìn thấy Hàn Mặc Niên, hai giây sau là xấu hổ muốn che chắn cả thân thể không mảnh vải của mình, cô không muốn anh thấy những vết đỏ hồng đáng kinh tởm kia.
Ngược lại, thấy cô đang loay hoay che cảnh xuân của mình, Hàn Mặc Niên rộn rạo cả người, nhưng rất nhanh anh trấn tĩnh, đứng dậy lấy chiếc khăn bông to từ chổ mắc áo kế cạnh, choàng lên người cô, sau đó không lời nào, đi ra khỏi phòng.
Anh cũng rất lịch sự đóng cửa phòng lại cho cô. Khi còn một mình, cô nhanh chóng lau thân thể còn ẩm ướt, mặc áo choàng tắm rồi đi ra ngoài.
Trừ ánh đèn từ phòng tắm hắt ra, căn phòng ngủ của cô không lấy một chút ánh sáng nào. Người đàn ông ngồi ngay mép cuối giường đang chống tay xuống giường, nhìn cô thâm trầm.
Trong bóng tối, ánh mắt đen huyền của anh sắt bén vô cùng, làm cô khẽ rùng mình. Chân cô đứng dậm một chỗ không muốn bước lên như trước kia nữa. Cô chần chừ, cô sợ hãi.
Hai người cứ nhìn nhau như thế một hồi lâu, cho đến khi Hàn Mặc Niên mất kiên nhẫn, anh đứng dậy bước đến cạnh cô.
Cô phác giác, phản ứng lùi chân về sau, giọng hốt hoảng: “Đừng!”
“Đừng đến gần em...” giọng cô như van xin.
Hàn Mặc Niên không dừng chân lại, cứ một mực bước đến cô.
Trong phút chốc, cô còn chưa biết làm gì, anh đã nhanh dùng một tay luồng qua eo cô, kéo cô lại gần mình. Cô cũng nhanh, dùng hai tay đặt lên ngực anh, tránh cả thân trên ép sát vào anh.
Anh nheo mắt, thở mạnh, giọng anh cất lên lạnh lẽo như trong hầm băng đá âm độ: “Em lại muốn tránh mặt tôi?”
Lần này không rùng mình nữa, mà là sống lưng cô lạnh toát cả ra, lắc đầu thành thật: “Không có, em không có. Mặc Niên, hãy hiểu cho em...” cô đẩy anh ra, hoảng loạn muốn chạy trốn.
Anh vội nắm hai cổ tay cô lại, tay ở eo cô càng siết chặt. “Vậy hãy nói cho tôi biết, từ lúc quay trở về Lâm Viên Đinh Hoàng, hành động như thế này của em là sao?”
“Em đang tránh mặt tôi!” Anh dần mất bình tĩnh.
Chỉ cần Thắng Nam không để ý anh một chút, anh cảm thấy thế giới xung quanh của mình sắp sụp đổ, những tường thành chắn nhốt cô lại càng được xây dựng cao lớn dần trong lòng. Anh không hề muốn sự ích kỷ, nhỏ nhen của mình bộc phát, lúc đó, anh sợ mình sẽ làm tổn thương cô, vì ngay cả lúc đó, anh còn khống chế được mình nữa đâu.
“Em không có tránh anh... nhưng anh đã hứa cho em hôm nay nghỉ ở phòng mình mà?” Thắng Nam nghẹn ngào nói, cố không cho mình khóc nữa, dù mắt đã phiến hồng, ran rát.
“Nhưng em...” Hàn Mặc Niên nhíu chặt mày, suy nghĩ lại từ ngữ trong đầu thành câu để nói, cuối cùng ánh mắt anh chất chứa đầy tổn thương: “Tôi rất khó chịu khi nhìn thấy em như vầy.”
Cảm xúc Thắng Nam vỡ oà, cô lấy tay che miệng bật khóc, cái người đàn ông này, tại sao lại nói những lời như cô mới là kẻ làm anh tổn thương như thế?
Anh khẽ gỡ tay cô ra khỏi miệng, áp nó lên môi mình, anh khẽ tặng lòng bàn tay cô một nụ hôn, giọng anh trong bóng đêm tĩnh lặng, mất mát vô cùng: ”Tiểu Nam, tôi rất khó chịu.”
Giọng anh khàn đi, làm cô không khỏi run rẩy, càng lúc càng thảm thiết, “Mặc Niên, em xin lỗi... em xin lỗi...”
Anh lắc đầu, buông tay cô ra, thay vào đó làm choàng cả hai tay ôm chặt cô vào lòng, hơi thở rối loạn, “Em tại sao lại xin lỗi tôi?”
“Em bị vấy bẩn rồi... em bị Tần Quý Phàn cưỡng bức, em không thể ở bên cạnh anh nữa, em thấy mình thì nhơ nhớp, thật...” Cô ngước nhìn anh, trong cơn nước mắt, cô nói rõ gàn từ chữ, anh đã thấy Tần Quý Phàn vấy bẩn cô, cô chỉ còn thành thật nói. Đau cũng đã đau, bây giờ chỉ cần một tiếng nói buông, hay cũng chỉ là cái buông lỏng tay, cô sẽ rời đi.
Ngược lại, Hàn Mặc Niên càng siết eo cô hơn, anh cúi xuống, hôn cô.
Nụ hôn cuồng nhiệt, hấp tấp. Anh ngấu nghiến môi cô, chỉ giận không thể nuốt cô vào bụng mình. Anh làm sao không thấy cảnh tên khốn kiếp kia đang làm gì cô, nhưng cô không hề bị vấy bẩn, ngoại trừ áo cô bị xé rách, chiếc quần dài của cô vẫn còn nguyên vẹn mặc trên người cô, dù nút quần có mở đi chăng nữa.
Lúc đó giữa cơn giận dữ, anh cũng có chút vui sướng trong người. Nói anh khốn nạn đi chăng nữa cũng được, vì thực sự lòng anh đã thở phào nhẹ nhõm biết bao nhiêu khi thấy phần dưới của cô vẫn được che chắn tốt. Nhưng không lâu, chỉ mấy giây thôi, cơn giận ngút trời trong anh bật dậy và chỉ muốn đấm cho tên đó sống dở chết dở mới hả giận.
Anh còn ngạc nhiên, khi phát hiện ra, sự tức giận lần này, còn điên dại hơn cả lần bắt gặp mẹ mình đang hành sự cùng tên nhân tình trên chiếc ghế sô pha phòng khách. Lúc đó anh giận đến run người, nhưng chỉ đến thế thôi.
Môi Thắng Nam vì còn ê ẩm do chà xát quá mạnh lúc trong phòng tắm, bây giờ lại đau buốt vì nụ hôn của Hàn Mặc Niên, cô rên lên, dùng tay xô anh ra.
Tuy nhiên, như thế làm Hàn Mặc Niên như điên lên, vì anh nghĩ cô càng muốn xa anh, rời bỏ anh. Anh ôm siết chặt cô hơn, quay người về lại giường, anh đè cô dưới thân mình, hôn mạnh bạo hơn.
“Đừng... Niên! Á... đau...” Thắng Nam nhắm mắt, trong những nụ hôn vội vã, cô chỉ cố gắng hít thở, thoi thóp nó từng chữ không đầu không đuôi.
Cho đến khi... môi anh rời khỏi môi cô, dần xích xuống dưới, anh hôn nhẹ lên những tất da thịt mình lướt qua, cuối cùng là dừng ở xương quai xanh của cô, chiếc áo choàng tắm cũng vì thế xộc xệch được mở ra, như kín như hở, như quyến rũ như lại không.
Thắng Nam giật bắn, vùng vẫy dưới thân anh. Tuy nhiên hai tay bị anh giữ chặt lấy từ lúc nào, sự vùng vẫy của cô chỉ làm áo choàng tắm trở nên lộ nhiều hơn, lần này một mảng trước ngực lộ ra, không một thứ gì che chắn.
Cô xấu hổ muốn chết! Như thể đang mời gọi anh vậy. Đành thống khổ, van xin: “Mặc Niên, đừng như vậy, buông em ra đi.”
Hàn Mặc Niên đang hừng hực vì lửa giận, vì câu nói của cô, anh giật mình, hoàn hồn trở lại. Vội buông cô ra, tiện tay kéo một bên áo hở kia cho cô, anh ngồi dậy, thở hắt.
Thắng Nam được tự do, cô cũng bật dậy, chỉnh lại áo choàng tắm. Cô nhìn anh, không nói gì.
Anh vuốt mặt mình, cố gắng hít thở bình tĩnh, cuối cùng cũng mở lời trước, “Tôi xin lỗi.”
Thắng Nam cắn môi, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Hàn Mặc Niên lại nghĩ cô không muốn nói chuyện với anh nữa, nhất là khi anh đã hành động lỗ mãng như vừa rồi. Anh rầu rĩ, đứng dậy: “Em... nghỉ ngơi đi, tôi xin lỗi về việc vừa rồi.”
Rồi anh đi thẳng ra đến cửa, anh mở chốt cửa, lần này là anh muốn chạy trốn. Không ngờ anh mất bình tĩnh như vậy, xém một chút nữa thôi, chính anh mới là người đã làm hại cô.
Anh mở cửa, bên ngoài, ánh đèn vàng dịu, ấm áp len lỏi vào bên trong, điềm tĩnh lại cô đơn, “Em ngủ ngon.”
Cánh cửa khép lại, Thắng Nam gục xuống giường.
Trái tim cô như rớt xuống vực sâu, cô nửa muốn níu kéo anh lại, nửa muốn không. Nhìn thấy Hàn Mặc Niên như thế, cô đau. Nhưng cả thân thể dơ bẩn này, còn xứng đáng cho anh? Dù sao, cô và anh có thể không ở bên nhau cả đời này được, nếu chấp nhận, đó sẽ là vết nhơ để lại cho anh sau này.
Cô tôn trọng anh, cô rất trân trọng anh.
Cô nghĩ, những thứ đẹp đẽ nhất, nồng nàn nhất, anh nên dành cho người phụ nữ sau này sẽ kề môi áp má với anh trọn vẹn một đời, tất nhiên không phải cô. Còn đối với cô, như thế này là tốt nhất.
Khi anh có thể trở lại bình thường như bao người đàn ông khác, lúc đó cô đã hoàn thành nhiệm vụ, rời đi... không biết lúc đó Hàn Mặc Niên có nhớ cô không nhỉ?
Khép mi mắt nặng nề, cô cố ru mình vào giấc ngủ.
Trong giấc mộng chập chờn, cô lại mơ về người đàn ông của mình. Anh anh tuấn, tiêu sái ngời ngời, nụ cười của anh khiến tâm hồn cô điên đảo, một ánh mắt đen huyền không gợn sóng, đôi mày kiếm cao ngạo như đã khắc sâu vào trí nhớ cô từ khi nào. Cô có tháng ngày tươi đẹp bên anh, những ký ức không bao giờ phai nhoà đối với cô, một cái khẽ cười, một hành động, một lời nói, cũng có thể khiến lòng cô xốn xan trăm bề.
Nhưng rất nhanh chóng, bên cạnh anh dần xuất hiện một người con gái, cô ấy e ấp nép vào lòng anh, rồi nhìn cô nở nụ cười chiến thắng.
Cô đứng chết trân, trái tim thắt lại từng hồi đau đớn. Nhưng cũng chỉ có thế, cô chỉ nhìn cô gái đó, nắm lấy tay người đàn ông cô yêu và hai người bước đi về phía trước, bỏ lại cô đứng nhìn.
Nhìn mãi, nhìn mãi... đến khi bóng dáng họ chỉ còn là một dấu chấm nhỏ.
*
Buổi sáng, Hàn Mặc Niên mở mắt, nhìn bên cạnh mình là một mảng trống trải, không khỏi giật mình.
Tuy nhiên, rất nhanh anh lấy lại bình tĩnh, ngồi dậy bước xuống giường, vệ sinh cá nhân.
Khi đã khoác trên người áo sơ mi trắng và quần Tây chỉnh tề, đôi chân anh thôi thúc đi đến phòng cô, chỉ là anh muốn nhìn thấy cô thôi.
Mở cửa ra, chẳng thấy bóng dáng cô đâu, trên giường, chăn đã được xếp gọn gàn.
Anh đi ra phòng khách, rồi đến bếp. Không thấy cô đâu cả.
Đôi mắt anh liếc đến đồ ăn sáng trên bàn, cùng một tờ giấy trắng nhỏ được kẹp trên bàn bởi ly nước cam ép cô thường làm vào mỗi buổi sáng cho anh. Anh đi đến, kéo tờ giấy khỏi ly nước, đưa lên tầm mắt nhìn.
Em phải đi sự kiện quảng bá Fei Wong, anh hãy ăn sáng rồi hẳn đi nhé. - Thắng Nam.
Anh nhìn dòng chữ nắn nót của cô, còn cong cong quẹo quẹo, tuy nhiên nhìn chung thì chủ nhân nó cũng đã rất cố gắng viết thẳng hàng, thẳng lối. Anh vuốt nhẹ lên tờ giấy trắng đó, đôi mắt ngập tràn dịu dàng.
Rất lâu rồi, anh đã từng nhìn thấy chữ cô qua những giấc mơ.
Giản Dao Dao, nàng đơn thuần như một tờ giấy trắng, rất vô tư khi bên anh. Anh dạy chữ, dạy nàng viết từng nét, nàng luôn hào hứng, nhưng cuối cùng vẫn đầu hàng chịu thua, vì nàng nói: “Chữ nghĩa chàng uyên bác được rồi, thiếp chỉ nguyện ngồi sau lưng chàng, cả đời đàn hát cho chàng nghe.”
Hay là... Tống Tử, trong sáng, sinh động, đôi khi cô cứ như con mèo con quay quẩn bên anh. Là thiên kim tiểu thư danh giá, cô có quyền kiêu ngạo, chỉ là khi đối mặt cùng anh, đôi mắt cô luôn sáng ngời, đem theo tình cảm không che giấu. Thư tình cô gửi cho anh nhiều vô số kể, chính xác chữ viết như một với tờ giấy anh đang cầm trên tay lúc này. Trí nhớ anh rất tốt, anh nhớ rất rõ những dòng thư cô gửi anh vào ngày anh ra trận chiến... đến khi muốn đáp lại tình cảm cô, thì cô đã chỉ còn mỗi thân xác lạnh lẽo nằm trong lòng anh.
Anh khẽ day day huyệt Thái Dương, ngồi xuống ghế ngắm nhìn chữ viết cô.
Anh đã tin chắc chắn một trăm phần trăm, Thắng Nam chính là người anh yêu suốt hai kiếp trước. Một phần anh tự tin với đáp án chính là do ở bên cạnh cô, anh không hề có những cảm xúc sợ hãi, buồn nôn như lúc trước, bên cạnh cô, anh ngủ rất ngon giấc. Chứng minh được rất rõ ràng, những ngày cô không nằm cạnh ngủ cùng anh, cơn ác mộng lại đến với anh.
Cũng có thể, chỉ có mỗi cô, khi nhìn thấy cô, trái tim anh mới đập rộn ràng, những cảm xúc khác lạ trào dâng trong lòng. Như hôm qua, chỉ nghe tiếng cô khóc trong điện thoại, anh muốn hoá điên. Nhìn thấy cô với quần áo chẳng lành lặn nữa, anh lúc đó chỉ biết anh muốn giết người! Nhưng khi ở trong phòng cô, cô nằm ngủ quên bên bồn tắm, thân thể trắng nuột nà, trên khuôn ngực lại đầy đốm đỏ do tên khốn kiếp kia để lại, anh thật sự rất muốn hôn vào những nơi đó, xoá dấu vết đó thành của mình. Đánh dấu chủ quyền lên cô.
Thật lạ, tình yêu thật kỳ lạ.
Tuy nhiên, lúc này thứ anh không thể phòng bị là, nơi thân dưới của anh, chỉ nghĩ đến thân thể trắng như sứ của Thắng Nam, lại có phản ứng.
Dạo này... hình như cậu bé đó... xuất hiện tần suất hơi bị nhiều rồi nhỉ?!
Đến đây, anh cười ngây ngốc một mình. Gấp tờ giấy thành bốn, rồi bỏ vào túi áo, sau đó là vào phòng tắm phòng mình giải quyết vấn đề sinh lý đàn ông.
Sau đó nữa, anh ăn bữa sáng cô làm, rất ngon miệng. Vừa ăn vừa lướt weibo, cuối cùng là dùng quyền hạn chính mình, gọi cho Thâm Sâm, hôm nay anh nghỉ việc một hôm.
Làm một ông chủ bỏ bê công việc một ngày vì phu nhân tương lai, chắc không sao đâu nhỉ?!