Miệng anh khô khốc, đầu óc hỗn loạn, không một chút trật tự.
Thắng Nam chỉ cười, lập lại lời nói: “Mặc Niên, kiếp thứ ba rồi.”
“Em... em... em cũng...” đến đây, dường như cả thở anh cũng khó khăn huống chi lời nói.
Vậy đã rõ, Hàn Mặc Niên anh biết, và cô cũng biết. Cô bình tĩnh gật đầu.
“Em nhận biết được kiếp trước của mình qua những giấc mơ, sau năm em 16 tuổi bởi một cú đập đầu rất mạnh vào tường. Và... em biết anh cũng đã biết về kiếp trước của hai chúng ta.” Cô nhìn anh, đôi mắt đầy đau thương nay đã bộc lộ rõ, cũng có nét xúc động không kiềm được.
Hàn Mặc Niên nuốt khan mấy bận, cuối cùng trấn tĩnh lại tâm trí đang nhảy cẫn lên vì vui mừng, cũng vì còn chút hoảng loạn chưa kiềm được, trái tim anh còn đập loạn vì bất ngờ.
“Sao em lại biết, anh chưa từng nói gì về vấn đề này cả?!”
Giờ đây chỉ còn lại là thắc mắc và nút thắt từ từ được gở ra.
Thắng Nam cắn môi, sau đó chầm chậm trả lời: “Có lần em dọn dẹp thư phòng của anh, đã thấy ba quyển sách anh để trong ngăn bàn cuối cùng của bàn làm việc.”
Sắc mặt Hàn Mặc Niên không thay đổi, anh cũng đang nghĩ đến khả năng cô gặp được ba quyển sách về vua Nam Lăng anh đã tốn công tìm kiếm. Chứ ngoài khả năng đó ra, anh chưa hề làm việc gì khiến cô nghi ngờ.
“Mặc Niên, chúng ta gặp nhau chẳng dễ dàng gì.” Cô thì thào nói.
Anh vuốt mặt mình, từ điềm tĩnh chuyển hoá ra khuôn mặt rạng rỡ, nụ cười còn trực trên khoé môi.
Anh bỗng bế cô lên, xoay nhiều vòng, nụ cười anh đẹp đến ánh đèn hào nhoáng ngoài kia chẳng bằng. Nhưng chỉ vài vòng, vì phòng tắm của khách sạn không lớn lắm.
Thắng Nam kinh hoảng vì bất ngờ, đôi mắt còn mở to nhìn anh đang xoay mình vòng vòng, cuối cùng mới nhận ra, anh đang vui đến độ khuôn mặt toát ra nét đẹp như gió xuân, nụ cười lần đầu tiên trong đời cô thấy, rất tư lự, như vui sướng không bút mực nào tả nổi. Cả khuôn mặt anh bừng sáng.
Cô quên cả phản ứng.
Đến khi anh đặt cô xuống, cúi xuống hôn cô say đắm, lúc ấy cô mới có phản ứng là đáp lại.
Anh mút môi cô đến độ tê dại, càng lúc hơi thở anh nặng nề, răng lưỡi chạm vào nhau u mê cả đi.
Buông cô ra, đôi mắt anh đã một màu đen tuyền có chút lấp lánh, khoé môi vẫn không nhịn được nở nụ cười, “Nam, rất khó khăn... rất khó khăn chúng ta mới đến được cùng nhau. Dao Dao của anh, Tống Tử của anh...”
Câu gọi của anh có chút run rẩy, bàn tay vuốt má cô cũng run rẩy, khiến sống mũi cô cay cay, mắt phiếm hồng.
“Ai thèm làm Dao Dao của anh, Tống Tử của anh chứ! Em không thèm!” Cô nói thế thôi, chứ vẫn nhào vào ôm anh, mếu máo khóc.
Anh choàng tay ôm siết cô lại, nhắm mắt lại, hôn lên tóc cô không biết bao nhiêu lần, lần nào cũng vui sướng đến điên người. Giọng anh trầm ấm, thủ thỉ: “Đến giờ anh vẫn chưa tin được, anh luôn nghĩ em không biết gì về kiếp trước, nên anh nghĩ mình không nên nói chuyện hoang đường này, nhưng không ngờ, em còn biết trước cả anh.”
“Anh biết từ lúc nào?” Cô nói giọng như nghẹt mũi.
“Từ lúc anh quay trở về Thành phố S để cùng anh trai mình quản lý Hưng Thịnh. Những đêm anh mơ những giấc mộng mình đôi lúc là một chàng thư sinh trí cao học rộng, có đôi lúc lại là một thiếu tá gan dạ chỉ một lòng muốn đất nước thống nhất... nhưng luôn bỏ quên người con gái mình yêu để cô ấy chết trong hờn tủi...” anh nói đến đây liền nâng mặt cô lên, đôi mắt anh chất chứa đau thương, có xót xa, có hối lỗi nhìn cô. “Từ khi em cất tiếng hát trên thuyền đến Kiến An, đã mộng mị gọi tên anh, gọi tên Sở Tuyền, anh đã nghi ngờ chính là em. Từ ánh mắt năm xưa ta giao nhau trên phố cổ, từ cái nụ cười khúc khích của em, từ cách nắn nót chữ nhưng vẫn xấu như gà bới kia nữa...”
Đến đây, Thắng Nam bỗng nhiên bật cười. Cô đấm nhẹ vào ngực anh, hờn dỗi: “Anh dám chê em? Em đã cố gắng để viết được như thế đó!”
Âu yếm nhìn cô, anh không phản biện, “Anh biết, em đã rất chăm chỉ.” Anh vuốt nhẹ mái tóc cô, say đắm như được chuốt rượu: “Thắng Nam, anh chưa từng nghĩ có ngày này, anh đã nghĩ rằng sẽ im lặng và sẽ cố gắng bù đắp cho em những lỗi lầm xưa, nhưng hôm nay em biết hết cả rồi, thế... em muốn như thế nào?”
“Thế nào là thế nào?” Cô chớp mắt.
Nhướn mày, anh cười hoà nhã: “Chuyện hiện tại chúng ta đang nói dỡ dang.” Ngón tay anh lướt trên vai cô, từ từ xuống cánh tay, chuyển đến trước ngực cô qua lớp áo mỏng manh kia...
Cô liền sửng sốt, hai má đỏ gay, đẩy anh ra khỏi phòng tắm, vừa nói lớn: “Anh đi ra đi, cho em suy nghĩ đã.”
Hàn Mặc Niên rất phối hợp bước chân đi ra khỏi phòng, trên khuôn mặt anh vẫn vươn nét cười.
Thắng Nam đóng cửa lại, không nén nổi bật cười, nụ cười có bỡ ngỡ, sung sướng nhưng góp lại vẫn là hạnh phúc dâng tràn.
....
Thắng Nam bước ra cùng lúc trong căn phòng có tiếng nhạc cất lên.
Cô mặc một chiếc váy ở nhà, màu xanh đậm với hoa văn tản lá, tóc còn chưa khô, khuôn mặt ửng hồng vì nước nóng. Chân trần bước trên nền gạch lạnh, nghe theo tiếng nhạc du dương, bước ra huyền quan đã thấy anh dựa vào cửa thông từ các phòng khác đến phòng khách. Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng phẳng phiu, chỉnh chu với bỏ áo vào quần, dáng anh mảnh khảnh cao ráo nhìn rất lịch lãm. Nụ cười anh điềm nhiên, đôi mày kiếm nhướng cao nhìn cô, đôi mắt sắc tia đến cô như nhìn con mồi đã xuất hiện trong tầm ngắm.
Trái tim cô thổn thức.
Từ nãy đến giờ, cô vẫn không nén nổi nụ cười, hỏi anh: “Sao giờ lại nghiêm chỉnh như vậy?”
Anh vội dụi mũi, nhếch miệng cười bước đến cạnh cô, “Muốn cùng em nhảy một bản.”
“Em không biết nhảy...” cô ngập ngừng nói.
“Không sao, anh sẽ dạy em.” Anh hôn vào trán cô, thì thào trấn an.
Anh nắm lấy hai bàn tay cô, kéo cô ra giữa phòng khách, bắt đầu nhảy chẳng theo một bước cơ bản nào.
Một lúc sau.
Thắng Nam đặt hai tay lên vai anh, còn hai tay anh đang đặt ở eo cô, hai người cùng chung một điệu lắc hông nhẹ qua lại sau một hồi bối rối vì cô không hiểu ý của anh trong điệu nhảy.
Giờ Thắng Nam mới để ý, từ lúc đầu đến giờ, Hàn Mặc Niên chỉ bật có một bài tiếng Anh duy nhất, được lặp lại vô số lần.
Giọng nam đó trầm ấm, nghe rất cuống hút. Cùng lúc suy nghĩ, giọng nam đó đã hát đến điệp khúc.
Nghe da diết làm sao, Thắng Nam dựa đầu vào vai Hàn Mặc Niên, nhắm mắt hưởng thụ niềm hạnh phúc này.
Thì bỗng Hàn Mặc Niên làm cho cô trở nên ngây người.
“Vì tất cả những thứ trên người anh điều yêu những gì em sở hữu,
Anh say đắm những đường cong và đường nét trên người em... tất cả những khuyết điểm của em mà đối với anh chúng thật hoàn hảo.”
Cô ngẩng đầu lên nhìn thì chạm phải đôi mắt nhu tình nồng nàn của anh. Khuôn mặt tuấn tú này dưới ánh đèn chùm của phòng khách, sinh động, quyến rũ và thật sự rất say đắm nhìn cô.
Anh mở lời nói tiếp theo lời nhạc của nam ca sĩ đang hát: “Hãy trao cho anh tấy cả những gì em có và anh cũng sẽ trao cho em tất cả...”
Giờ đây cô mới hiểu, anh đang dịch lại lời bài hát cho cô nghe.
Đó là thay lời muốn nói ư?
“Em chính là đích đến cuối cùng cũng như là người bắt đầu cho tình yêu của anh.
Dù chỉ cần có em thì ngay cả khi thua cuộc anh cũng thấy mình là người chiến thắng.
Vì anh đã trao cho em hết những gì anh có,
....và em cũng hãy đem đến cho anh những điều tuyệt vời em nhé?!”
Lúc này cô chẳng cần biết là thay lời muốn nói hay không nữa, chỉ biết cảm động đến độ đôi mắt ướt nhoè, gật đầu như gà mổ thóc.
Hàn Mặc Niên phì cười, anh nhẹ nhàng lau đi nước mắt của cô, dịu giọng hỏi: “Thắng Nam, em hiểu rồi đúng không?”
Gật đầu, cô cắn môi ngượng ngùng nhìn anh.
“Vậy hãy cho anh biết, em còn đang hoảng sợ điều gì?”
Cô rũ đôi mắt như đăm chiêu suy nghĩ, sau đó lại nhìn anh, đôi con ngươi đen láy, không chút dính bụi trần.
“Em sợ tình cảm chúng ta không bền.”
“Em sợ một ngày nào đó như hai kiếp trước, mình chết đi, để lại anh với nỗi tiếc nuối không thể nào nguôi.”
“Em đã trải qua những ngày tìm kiếm anh như vô vọng, khóc đến chẳng còn khóc nổi nữa. Nhưng khi gặp anh, với thân phận hèn mọn của em, thật không xứng. Anh có biết không, Bạch Thu Nguyệt chính là Kiến Ninh công chúa, là Khiết Du thanh mai trúc mã của anh... ba kiếp liền, cô ấy là thanh mai trúc mã của anh, là người ở bên cạnh anh sớm hơn em... là người yêu anh tha thiết chẳng kém gì em...”
Sắc mặt Hàn Mặc Niên lạnh nhạt, anh không cắt ngang lời cô nói, chỉ có cái vòng tay ôm thì càng siết chặt hơn.
Thắng Nam thầm cảm ơn anh, anh đang lắng nghe cô rất nghiêm túc. “Cô ấy đã nói với em rằng, em quá trong sáng để có thể chấp nhận quá khứ phức tạp của anh, em thực sự đang muốn biết, quá khứ của anh như thế nào, Mặc Niên. Tất cả, em còn chịu đựng được, không lẽ quá khứ của anh em lại không thể chịu nổi?”
“Em muốn kiếp này chúng ta thành đôi, em rất muốn chúng ta không xa rời... nếu không thể...” Cô bỗng mỉm cười với anh, thê lương nói: “Em đã nguyện không làm người nữa.”
Đây là lời năm xưa cô đã hứa dùng kiếp cuối cùng của mình để đổi lấy không uống canh Mạnh Bà, nếu vẫn không thành, cô nguyện chẳng cần làm người nữa.
Vì cô đã thề, chỉ yêu mỗi một mình anh.