“Thích Khách, mau bắt lấy thích khách”. Cùng lúc đó cũng có tiếng của Xuất Qủy hét lên ra lệnh quân binh vây bắt kẻ muốn ám sát .
Nhập Thần cũng không rãnh rang bật người nhanh như chớp bay lên tầng lầu đuổi theo Hương Hoa đã bỏ lại cung tên chạy thoát. Hiện trường khá náo loạn.
Kiêu Vương đón lấy nàng đang thói thóp giọng run run, mắt hơi ngấn lệ :
“Tại sao… tại sao lại đỡ tên chứ ?”
"Đau … đau quá ".
Minh Châu không nghe được gì chỉ biết hiện tại ngực mình đau đến tê dại, mồ hôi túa ra không ngừng, môi tái nhợt mấp máy không ngừng kêu đau .
“Đừng phí thời gian nữa, đưa muội ấy về cung rồi hãy tính”.
Trung Quân nhìn thấy Minh Châu liên tục kêu đau, mặt trắng cắt vì mất máu liền thúc giục Kiêu Vương không nên xúc động, chàng nhanh chóng gọi ngựa đến cho 2 người phóng nước rút về cửa cung cách đó không xa. Bản thân cũng nhanh nhẹn leo lên con ngựa khác theo sát hộ giá đằng sau.
Chẳng mấy phút sau 2 con ngựa chiến đã lao vun vút qua cổng thành, lúc đó cũng như lúc trước có đến hàng mấy ngàn người cung tần mỹ nữ ai ai cũng đã đứng sẵn ở bên ngoài, đội hình chỉnh chu đợi Hoàng Thượng hồi cung, nhưng lần này rất khác, Kiêu Vương không liếc lần một lần tay ôm chặt Minh Châu đang đau đớn trên tay chạy thẳng ngựa vào Lục Long Cung.
Đứng ở cổng chờ đón là Ánh Dương và Ánh Nguyệt, nụ cười tươi rói chờ Tiểu Thư của họ trở về chợt vụt tắt khi thấy nàng ấy nằm trên tay Kiêu Vương mặt trắng bệt, mấp máy môi nghe không rõ là đang nói gì :
“Tiểu Thư, sao lại …”
Ánh Dương chạy theo sau bàng hoàng không biết nên nói gì, Ánh Nguyệt sớm đã nước mắt lưng tròng chỉ biết chạy theo sau.
“Gọi Lưu Thái Y đến đây … Thái Y trong cung đều đến đây”.
Kiêu Vương đi thằng một mạch đến giường đầu không quay lại, nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường sạch sẽ, máu từ ngực trái sớm đã nhuộm đỏ xiêm y nhìn rất chói mắt.
“Hai ngươi bình tĩnh, mau gọi Thái Y đến, Chuẩn bị mấy cái khăn sạch, có thể phải rút tên ra”.
Trung Quân đi đằng sau cản bước Ánh Dương và Ánh Nguyệt không cho 2 người đi theo nữa, vẫn tỉnh táo phân phó mọi việc rồi nhanh chóng chạy về Ngoại Phương Cung của mình lấy chút đồ quý.
Trong phòng chỉ còn lại Kiêu Vương và Minh Châu, chàng run rẩy cắt bớt đồ ngoài đang vướng víu ra tránh ảnh hưởng đến vết thương, lại lấy vài tấm chăn đắp lên nửa người cho nàng.
“Thần Thần”.
Kiêu Vương đang định lấy khăn ướt lau đi vết máu đã khô trên mặt nàng thì bị nàng giữ chặt tay lại
“Đừng sợ, ta luôn ở đây với nàng, Bảo Bối của ta đừng sợ”.
Kiêu Vương hơi sượng cười ngồi sụp xuống vuốt lấy gương mặt nhợt nhạt của nàng. Nói với nàng đừng sợ, nhưng thực ra người sợ thật sự lại chính là chàng, chàng sợ Minh Châu không vượt qua nổi cửa ải này, sợ nàng bỏ lại mình sống lại Cung Điện lạnh lẽo này :
“Sau này … say này không có ta … Chàng đừng quá đau lòng … đừng …”.
“Không cho phép nàng nói linh tinh”.
“Lưu Thái Y rất giỏi, cứu được nàng, nàng đã hứa không xa ta”.
Kiêu Vương nghe đến đây thì vô cùng hoảng loạn, vội ngắt lời nữ nhân đang nói sảng này, nhưng đáp lại vẻ sợ hãi của chàng, Minh Châu chỉ hơi nhoẻn miệng cười, nàng lại đáp:
"Mũi tên gần tim, ta biết mình không thể cùng chàng đi tiếp … Ta còn nhiều điều muốn nói, nhưng … Không quan trọng nữa rồi, ta chỉ muốn nói … Ta yêu chàng ".
“Ta cũng yêu nàng nhưng ta không tin nàng mạnh mẽ như vậy lại không thể cùng ta đi tiếp, đừng nói nữa, ảnh hưởng đến vết thương”.
Đến lúc này thì có hơn chục bước chân chạy vào trong, dẫn đầu là Trung Quân, chàng rất nhanh lấy ra hủ thuốc nhỏ đổ ra viên thuốc trắng :
“Minh Châu, đây là thuốc giảm đau kiềm máu, muội cố gắng nuốt nó, lát nữa cho Thái Y dễ bề chữa trị”.
Binh Thần không chần chừ lâu, nhận lấy viên thuốc bỏ vào miệng mình hớp một ngụm nước kề sang miệng Minh Châu đang yết ớt bón cho nàng
“Tránh ra, tránh ra hết đi”.
Đằng sau có tiếng nói ồm ồm của Lưu Thái Y tách hết mọi người sang 2 bên, một mình ngồi sang cạnh giường Minh Châu, bắt lấy tĩnh mạch ở cổ tay của nàng ngồi trầm ngâm 30 giây rồi nhìn lên Kiêu Vương nói :
“Mạch đập yếu ớt hỗn loạn, nha đầu này … khó cứu”.
“Nói gì vậy, phải cứu được nàng, nghe rõ chưa”.
Kiêu Vương nghe câu này như phát điên, nắm lấy cổ áo của Lưu Thái Y gào lên, phải nhờ có Trung Quân cản cố sức kéo ra.
Mặt Lão Lưu vẫn rất khó coi bị nắm lấy cổ áo nhưng cũng không có chút phản ứng sợ hãi bị chém đầu, ông cũng rất lo cho Minh Châu, cô nương tốt như vậy mà yểu mệnh Lão cũng rất đau lòng.
“Trước tiên nên rút tên ra trước đã, có lẽ sẽ rất đau đớn nhưng cũng không có cách nào khác đâu”. Một vị Thái Y già khác cũng lên tiếng.
“Ta đã cho muội ấy uống thuốc giảm đau rồi, thuốc chắc chắn cũng ngấm rồi”.
Trung Quân tiếp lời, chàng nhìn về phía Minh Châu đang mở mắt nhìn bọn họ nói chuyện, cơ mặt của nàng có vẻ giãn ra đôi chút, không còn cảm thấy đau đớn như vừa rồi.
“Lấy khăn cho Minh Châu cắn chặt vào, giữ tay chân lại”
Lưu Thái Y nhìn lại sắc mặt của Minh Châu, hơi vén áo đã bị cắt nhìn vào vết thương không còn chảy máu mới thở dài ra lệnh.
Lúc đó có Ánh Dương Ánh Nguyệt và một số tì nữ bước vào, giữ tay chân nàng lại
“Tiểu Thư có bọn em ở đây, cô đừng sợ”.
Nhìn cảnh này Kiêu Vương không kiềm được đầu hơi quay ra ngoài, chàng không ngờ tới vết thương này làm nàng đau đến thảm hại như vậy, làm chàng sợ hãi đến hèn nhát, sợ nhìn thấy nàng một lần nữa đau đớn hét lên.
“Tiểu Thư, há miệng ra đi, cắn chặt răng vào vải sẽ không đau lắm đâu”.
Ánh Nguyệt nói nhỏ nhưng Minh Châu vờ không nghe thấy mắt chỉ hướng về phía Kiêu Vương đang đau lòng không dám nhìn nàng.
“Thần Thần”. Nàng khẽ gọi làm Binh Thần hoàn hồn ngồi xuống bên cạnh nàng.
“Ta đây, đừng sợ”.
“Nắm tay”.
Minh Châu đưa tay mình lên, dùng chút sức yếu ớt cầm chặt tay Kiêu Vương mặt mãn nguyện mỉm cười, lúc này nàng mới chịu ngoan ngoãn mở miệng cắn lấy tấm vải trắng trên tay Ánh Nguyệt.
“Nha đầu, lúc này ngươi thở đều, đừng để ý bọn ta đang làm gì thả lỏng một chút là được”.
Lưu Thái Y vỗ vai Minh Châu căn dặn, nhìn một lượt mọi người ra hiệu chuẩn bị tinh thần, đến lúc cần phải rút ra thì phải giữ chặt nàng ấy lại.
Lúc này không khí trong phòng hơn mười người vô cùng căng thẳng, bọn họ im lặng không dám thở mạnh chỉ đợi hiệu lệnh của Lưu Thái Y mà làm.
Lão Lưu chầm chậm dùng một lớp vải đặt lên xung quanh vết thương đặt tay kên đó, tay còn lại cầm lấy sát đầu mũi tên
“1, 2, 3…”.
“Á aaaaaa”.
Lão Lưu vừa nhấn ngực nàng xuống và rút thật nhanh mũi tên ra khiến nàng đau đến không kìm được hét lên, tay chân co rút vùng vẫy, mồ hồi một lần nữa lại túa ra liên tục, nước mắt trào dàn dụa … Sau đó ngất liệm đi.
“MINH CHÂU”.
Kiêu Vương nhìn thấy nàng đau đớn ngất đi cũng không ngừng gọi tên nàng
“Hoàng Thượng xin lui bước, Thần đang chữa trị. Các người cũng lui bớt ra đi”.
Lão Lưu cũng không khách khí cản bước Kiêu Vương đẩy lùi chàng ra, cũng nhìn đám cung nữ hết việc bảo họ ra ngoài, chỉ để lại 2 vị Thái Y già ở lại cận lực cứu chữa.
“Lão Lưu nói đúng, Hoàng Thượng ra ngoài trước đi”.
Trung Quân cũng cố kéo Binh Thần không nỡ rời đi, cả 2 bước ra ngoài đóng cửa phòng lại bất lực ngồi bên ngoài chờ đợi.
Kiêu Vương ngồi gục xuống ghế, hai tay chống đầu gối đan lấy nhau, móng tay bị bấm đến bật máu, run run thầm cầu nguyện cho nàng .
Còn có Trung Quân cũng vô cùng lo lắng đi đi lại lại trước cửa phòng, bên trong lại không ngừng vang lên tiếng loảng choảng còn có tiếng thúc dục cãi vã của mấy vị Thái Y.
“Minh Châu … Nha đầu …”
Tiếng gọi thất thanh làm Kiêu Vương bừng tỉnh đứng bật dậy, chàng cảm giác có gì đó không ổn, liền đạp cửa xông vào, khung cảnh bét be máu vẫn còn, trên tay, trên mặt các Thái Y cũng nhuộm đỏ toàn là máu đỏ lẫn máu đã khô, chỉ thấy Lưu Thái Y ngồi bệt xuống đất ôm đầu.
Chàng chạy lại lên thân thể im lìm của Minh Châu run run giọng gọi :
“Minh Châu … Tỉnh dậy đi”.
Đáp lại chàng là một sự im lặng đến đáng sợ, chàng lại gọi lần 2 :
“Bảo Bối, nàng đang ngủ sao ?”
Vẫn là một mảng không im lặng :
"Đừng đùa … Đừng đùa nữa ".
Đã là lần thứ 3 chàng gọi nhưng đáp lại chỉ là nhiệt độ cơ thể đang lạnh dần khi chàng chạm vào Minh Châu.
“Nàng lừa ta, nàng nói dối, mau dậy đi”.
“Minh Châu mất máu nhiều, mũi tên đâm thẳng vào tim không cứu được, Hoàng Thượng hãy chém chết Thần đi”.
Lão Lưu cũng vô cùng khích động quỳ rạp xuống cầu mong được đi theo Minh Châu, lão sớm đã xem nàng như con gái đã mất của mình.
“Minh Châu, nàng sao lại bỏ ta …”
Kiêu Vương không thèm để ý đến Lão Lưu đang nói gì, không kiểm soát giữ chặt lấy cánh tay của nàng ra sức lắc mạnh.
"Đừng, đừng làm vậy, để muội ấy đi đi ".
Trung Quân vội giữ lấy Kiêu Vương tách tay của chàng ra khỏi thi thể của Minh Châu
Bốp
Kiêu Vương vung tay đánh thẳng vào mặt Trung Quân khiến chàng lùi lại vài bước, Kiêu Vương lại rút kiếm từ đầu giường ra vung về phía Lưu Thái Y đang khóc lóc quỳ rạp dưới đất, tặng cho Lão một nhát vào cánh tay phải, rồi vung về phía 2 vị Thái Y già, không cứu được Minh Châu chàng cũng sẽ cho bồi táng chung, chàng muốn vì nàng đại khai sát giới.
Cũng may Trung Quân chân tay nhanh nhẹn dùng một cái ghế nhỏ đỡ lấy kiếm của Binh Thần làm nó gãy đôi nhưng cũng không cẩn thận bị một vết cắt sâu ngay mu bàn tay.
Đến lúc này Binh Thần mới buông kiếm dài ra, giọng khàn đặc kiềm nén nói :
“BIẾN HẾT RA NGOÀI CHO TA , CÚT HẾT ĐI”.
Chẳng ai dám ở lại nữa, Trung Quân nhìn thấy cảnh này cũng là lần đầu tiên, lần đầu tiên Kiêu Binh Thần mất kiểm soát đến vậy, chàng chị cúi đầu lôi Lão Lưu đang bị thương ra ngoài đóng chặt cửa lại.
Bên trong chẳng biết là có chuyện gì xảy ra, chỉ nghe tiếng đập vỡ liên tục cùng tiếng hét giận giữ pha chút đau thương của vị vua trẻ tuổi.
Đập đồ thấm mệt Kiêu Vương mới ngồi sụp xuống bên giường Minh Châu đang nằm, lưng dựa vào thành giường, đầu kề sát đầu của nàng, tay khẽ nắm lấy bàn tay của nàng. Nước mắt sớm đã chảy ướt gương mặt tuấn tú.
Chàng không nói gì cả, chỉ im lặng nắm lấy tay Mỹ Nhân đã nằm im lìm, trong đầu không biết có bao nhiêu tự trách. Gía như lúc đó về thẳng cung điện không đi xem hội, giá như lúc đó giữ chặt nàng hơn không để nàng chạy vụt đi giữa đám đông, giá như không quay lưng lại với nàng, giá như …
Hàng vạn câu giá như cứ liên hồi vang lên trong đầu của chàng cũng như con dao sắt đâm nhiều lần vào trái tim như muốn ngừng đập của chàng. Tâm can vụn nát ngồi bên thi thể nàng ân hận, hận nàng không giữ lời hứa bỏ đi lại càng hận chính bản thân mình không bảo vệ được nàng.
Cả đêm hôm đó cả cung điện cũng không ngủ được, Trung Quân ngồi trên nóc nhà của tẩm cung Lục Long cung, tay cầm cái vòng ngọc dự định tặng cho Minh Châu, vừa nhìn vừa rơi nước mắt, nước mắt đau thương đến tột cùng. Chàng nhìn lên ánh trăng tròn vằng vặc đêm nay, thấp thoáng gương mặt bầu bĩnh của nàng, hồi tưởng lại ký ức hai người lần đầu gặp nhau, những lần phối hợp ăn ý như đã quen từ lâu, chàng lại càng hiểu tính cách của Minh Châu hơn cả chính mình, hiểu nàng đang nghĩ gì, đang làm gì và sẽ làm gì, từng bước từng bước đều dõi theo như một Thần Hộ Mệnh biết bao nhiêu lần cứu nguy cho nàng … Nhưng, lần này ngoại lệ, chàng tận mắt nhìn thấy nàng bị mũi tên đâm qua tim, lại tận mắt nhìn thấy nàng đau đớn ra đi, hình ảnh đó có lẽ ám ảnh chàng cả đời.
“Đại Thần”.
Dòng suy nghĩ của Trung Quân bị cắt đứt, chàng nhìn xuống bên dưới mặt đất bắt gặp Nhị Vương Phi Quách Tử Nghi đang đứng nhìn lên.
“Xuống đây”.
Trung Quân cũng không nói nhiều nhảy xuống khỏi mái nhà, đứng trước mặt Tử Nghi, nàng mặc một thân màu trắng khá nhã nhặn không màu mè như những lần bình thường khác. Nàng chỉ đưa cho Trung Quân một bình rượu lớn, bản thân chầm chậm từng bước đi ngồi trước đình nghỉ mát trong khuôn viên, bên cạnh đã có sẵn một cây dàn dây khá lớn.
“Ngồi xuống uống rượu đi”.
Tử Nghi ra lệnh, nhìn Trung Quân mở đỏ hoe đang chần chừ nhìn nàng.
Đợi đến khi Trung Quân ngồi xuống uống một ngụm rượu, nàng mới cầm đàn để lên chân khẽ gãy lên từng khúc nhạc. Nàng là người lạnh lùng ít thể hiện tình cảm, nhưng nàng lại không phải kẻ vô tri vô giác, nàng dùng đàn để thể hiện tình cảm, suy nghĩ của chính mình.
Những khúc nhạc dịu dàng vang lên khắp cả cung điện rộng lớn, thêm cả trận tuyết lớn lãnh lẽo làm tê liệt những trái tim đang đau đến thét gào, lại càng muốn thay lời nói vĩnh biệt với Minh Châu, tuy không tiếp xúc nhiều, nhưng Tử Nghi nàng cũng biết Minh Châu là người chính trực, thẳng thắn có chút bộc trực, người tốt khó tìm, nàng xuất hiện làm cho thái độ của Kiêu Vương đối với mọi người hòa nhã hơn, thay đổi Kiêu Vương từ người nóng nảy thành một vị vua anh minh, sáng suốt hơn.
Trung Quân uống nhiều hớp rượu không biết lòng đã nguôi ngoai hơn chưa, nhưng chỉ biết phải uống thật nhiều cho qua đêm này, nghe những khúc nhạc đau thương mà không tự chủ khóc nấc lên đau lòng, …
Sáng hôm sau
Mọi việc đã được sắp xếp tươm tất, cung điện không được treo lụa trắng như đám tang thông thường mà chuẩn bị như một nghi thức đặc biệt khác.
Minh Châu đã được tì nữ tắm rửa sạch sẽ thay ra bộ xiêm y dành cho Hoàng Hậu, nàng nằm trên giường bên cạnh có Lý Công Công và một số người khác đang tất bật chuẩn bị mọi thứ cho lễ phong hậu kì quái nhất lịch sử.
“Thượng Thiên Thừa vận Hoàng Đế Chiếu viết, Âu Dương Thị tức Âu Dương Minh Châu xét là người tài đức vẹn toàn được lòng Hoàng Đế, nay theo nghi thức phong hậu, đặt là Minh Châu Hoàng Hậu thưởng vạn lượng vàng, 2 hòm trang sức và vô số đồ khác… Xin nhận chiếu chỉ”.
“Tạ ơn Hoàng Thượng”.
Ánh Dương quỳ dưới đất đi gối lên phía trước thay cho chủ tử nhận chiếu thư, mắt vẫn đỏ hoe lên vì khóc nhiều.
Lễ phong hậu lại tiếp tục, mọi người dùng một cái cán gỗ kết đầy hoa xinh đẹp đặt Minh Châu lên phía trên, diễu hành một vòng cung điện, tất cả mọi người từ Cung Tần đến nô tỳ thái giám đều phải có mặt để chứng liến cảnh này, không ai được phép rơi một giọt nước mắt nào.
Kiêu Vương lúc này ở trong sảnh chính của đại điện mặc một bộ đồ đỏ của tân lang, đôi mắt vô hồn đứng ở trên cao đợi chờ Tân Nương Tử của mình được đưa đến, Trung Quân cũng mặc đồ quan màu đỏ xẫm đứng cạnh, sắc mặc chàng cũng không tốt chút nào, trầm mặc nhìn mọi chuyện đau lòng đang xảy ra.
Chàng biết chuyện một hoàng đế lập người đã chết làm Hoàng Hậu thật sự hoang đường và điên dại, nhưng chàng thấu hiểu, yêu một người dù là sống hay chết cũng chỉ muốn một lần làm phu thê.
Đợi một hồi lâu kiệu của Minh Châu cũng đã đến, nàng nằm im, được người thái giám đưa lên tận trước ngai vàng của Hoàng Đế, Kiêu Binh Thần nhoẻn miệng cười dịu dàng bước đến nhìn dáng vẻ ngủ yên của nàng chậm rãi đeo lên lại cho nàng dây chuyền xương khủng long mà nàng đã hy sinh tính mạng của mình đến lấy lại
“Nàng luôn muốn gả cho ta, lần này là ta tha thiết muốn lấy nàng làm Hoàng Hậu. Minh Châu gả cho ta nhé !”.