• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba người lén lén lút lút cũng đến được Cung của Phùng Chiêu Nghi, bên ngoài khá yên tĩnh, cung nữ không nhiều thị vệ canh phòng ban đêm cũng ít lui đến, có lẽ là do không được sự sủng ái của Kiêu Vương nên bổng lộc Phùng Chiêu Nghi nhận được không nhiều, đủ ăn và ít nô tỳ hầu hạ.

Bọn họ cứ vậy đi thẳng vào trong phòng khách vắng vẻ của Cung cũng không thấy ai ở đó, duy chỉ nghe thấy tiếng động kỳ quái ở trong phòng ngủ liên tục vang lên, cả 3 đều nằm sáp xuống mặt đất sau cái bàn lớn.

“Nương Nương, quả là đang làm chuyện xấu”.

Ánh Dương tai khá thính nghe thoáng qua cũng biết là đang làm chuyện xấu hổ ở trong phòng, định bụng sẽ chạy vào trong mở toang cửa ra thì bị Ánh Nguyệt chặn lại.

“Muội đừng nóng, bên trong là Nam Nhân, 3 chúng ta là nữ nhân chân yếu tay mềm không đánh lại đâu, lỡ Nương Nương có chuyện gì muội có 10 cái mạng cũng không đền được”.

Ánh Dương nghe đến đây cũng gật gù, nhìn sang Hoàng Hậu vẫn đang nằm trên đất nghe động tĩnh bên trong phòng

“Nương Nương, làm sao bây giờ”.

“Bây giờ xung quanh không có người, lại gần cửa trước, tìm thời cơ xông vào, nhớ là giữ chân tên Thái Giám là chính”.

“Dạ”

Cả 3 người quyết định xong mới từ từ bước vào sâu bên trong, tiếng rên d**đ*** của Phùng Thị càng ngày càng rõ ràng, thét chói tai đến mức người khác nghĩ ở đây chỉ có mỗi 2 người.

Đi đến sát cửa thì bỗng có 3 bóng người đi đến từ đằng sau không nói không rằng chụp xuống bịt miệng của 3 người. Khiến họ giật mình không ngừng dãy dụa, một trong 3 người bọn họ vội vàng lên tiếng:

"Suỵt, đừng la, ta đây Quách Phi "

Lúc này Minh Châu mới liếc ra đằng sau xác nhận đúng là Tử Nghi mới lẳng lặng nhét lại súng sắp lấy ra từ trong ống áo.

Quách Phi cũng vì quá tò mò, nên không kìm được lòng dắt 2 cũng nữ của mình chạy đến chỗ của Phùng Chiêu Nghi nghe lén, đang nghe được một đoạn thì lại thấy có người đến bọn họ liền nhanh chân nấp vào trong vách tường trống giữa 2 cái tủ, ai ngờ lại là Hoàng Hậu Nương Nương cũng lén lút đến đây.

“Hoàng Hậu sao lại đến đây?”

"Ta đến để bắt người "

"Sao bảo không quan tâm mà ".

“Chuyện dài dòng, về rồi kể cho nghe”.

Họ nói chuyện được vài câu thì bên trong bỗng im bặt, có lẽ là đã hành sự xong, mọi người hiểu ý nhau đứng thẳng dậy bao vây cửa chính, 2 nô tì của Quách Phi hiểu ý, chạy nhanh ra ngoài, vòng qua phía cửa sổ, chặn bằng 2 cái cột gỗ lớn, tránh trường hợp tên gian phu nhảy ra từ cửa sổ.

“Lần sau khi nào ta có thể gặp lại được?”

Rầm

“Không có lần sau đâu”.

Tiếng cửa mở ra dứt khoát bên ngoài bước vào 4 người khí thế đùng đùng, khiến người khác sợ hãi bức người.

Phùng Thị nhìn thấy Hoàng Hậu và Quách Phi đến tận nơi bắt quả tang thì sợ hãi lùi về sau mấy bước, đụng phải cạnh bàn té nhào ra đằng sau:

“Hoàng Hậu Nương Nương … Quách Phi Nương Nương … Sao hai người …”

Thấy tình hình không ổn cho lắm, tên Thái Giám vội che mặt lại quay lưng về phía cửa sổ định tông cửa chạy ra ngoài, nhưng vô dụng, đầu hắn đụng trúng cửa sổ nhưng cánh cửa không hề nhúc nhích mở ra.

Rầm

Hắn ngã nhào xuống đất, đầu toác ra máu chảy từ đỉnh đầu xuống dưới giữa trán, khoảng 10 sau hắn đưa tay quệt máu trên trán nhìn một cái lại cười chống tay đứng dậy nhìn chằm chằm về phía Minh Châu:

“Tên đàn bà chết tiệt, Kiêu Vương đã khốn nạn nữ nhân của hắn lại còn khốn nạn hơn”.

“Thập Hoàng Tử? Nhà ngươi chưa chết sao?”

Quách Phi hơi bất ngờ nhìn về người trước mặt, Là Thập Hoàng Tử Kiêu Lang Tử trong cuộc chiến giành ngôi vị năm xưa vì bị phát hiện hạ sát Thập Bát Hoàng Tử mới sinh và độc chết Cửu Hoàng Tử trong tiệc sanh thần mà đã bị đày ra biên ải vĩnh viễn không được trở về, lại có nguồn tin rằng hắn đã tử vong vì dịch bệnh ngoài biên cương từ lâu, không ngờ hắn là quay về trả thù.

Ánh Dương cũng tiếp lời khi nàng cùng Ánh Nguyệt vào cung làm nô tỳ đã không ít lần chứng kiến cảnh thảm sát giành ngôi vị trong cung cấm:

“Hắn ta ngày xưa rất độc ác, bị đày ra biên cương từ lâu lắm rồi”.

“Thì ra nhà ngươi là kẻ tạo phản, âm mưu giết Kiêu Vương, ta không thể tha cho ngươi được”.

Minh Châu trong tay rút ra cây súng nhắm thẳng về phía Lang Tử đang đứng đó, hắn cũng không chịu thua trên tay cầm sẵn một cây đao lớn cạnh giường, muốn một sống một còn với các nàng.

Trong tình thế cấp bách Phùng Thị đã không ngần ngại lao đến trước ngòi súng dang tay ra:

“Xin đừng, xin hãy tha Thập Hoàng Tử”

“Tha cái gì, ngươi còn không tránh ra, bản thân không thoát tội đâu”. Minh Châu tay không buông súng nhìn chằm chằm vào Lang Tử mà gằn giọng.

Lang Tử nhìn thấy mình có một bia đỡ đạn tốt khóe miệng nhếch lên không chút chần chừ lao mình đến đẩy Phùng Thị ra chém thẳng về Minh Châu

Đoàng

Tiếng súng vang lên vang trời, vì Minh Châu vẫn giữ được bình tĩnh nên khi Lang Tử phóng đến nàng đã kịp nổ súng bắn vào bắp tay phải của hắn khiến hắn đau đớn lùi về vài bước.

Phùng Chiêu Nghi bị đẩy ra, nàng không cẩn thận vung tay làm đổ lọ dầu hỏa đang cháy trên bàn khiến cái bàn bắt đầu bốc cháy dầu hỏa đổ xuống mặt đất loang lổ những đám cháy lớn.

“Ánh Dương Ánh Nguyệt chạy đi gọi người nhanh lên”

Quách Tử Nghi thấy lửa bắt đầu cháy lan mới nhanh chóng kêu 2 nô tỳ chạy ra ngoài cầu cứu.

Minh Châu sau lần đầu bắn trúng tuy tay bắt đầu hơi run rẩy vì lực súng quá mạnh nhưng không hề hấn gì đến quyết tâm muốn trừ khử hậu họa này tiếp tục giương súng lên nhắm về phía Lang Tử đang đứng.

“Qùy xuống đầu hàng, ngươi và Phùng Thị còn đường sống, không thì đừng hòng bước qua đây”.

Lang Tử nhìn thấy đám lửa bắt đầu lan rộng ra bao phủ lấy hắn ở phía trong thì vươn tay cầm lấy lọ đèn dầu đang cháy bên cạnh lên:

“Lần này là muốn đồng quy vô tận sao?”.

Ngay lúc này Phùng Thì lao ra giữa, vô vọng cầu xin, nàng ta không để ý bản thân đã dính đầy dầu lửa

“Xin người đừng bắn nữa”.

"Con đàn bà vô dụng này … Chết đi ".

"Á "

ĐOÀNG

Tất cả xảy ra quá nhanh và cùng lúc Minh Châu vừa nổ súng thì bình dầu hỏa trên tay của Lang Tử đã bay đến 2 vật cứng giòn đập vào như tóe ra lửa càng mạnh mẽ hơn bay về phía Tử Nghi đang đứng đó, Minh Châu vừa kịp lúc phản ứng, xoay chân đá thẳng Tử Nghi cách xa cửa phòng.

“Cẩn Thận”.

"Á ". Nàng vì quá bất ngờ đã đập đầu vào bức tưởng ở đó không xa ngất lịm đi.

"Cứu với, nóng quá Á… ".

Phùng Chiêu Nghi bị tia lửa của viên đạn lệch bắn trúng toàn thân dính dầu đã bén lửa phừng phực, nàng ta la hét trong vô vọng lăn lộn vài vòng dưới đất mong có thể dập được lửa nhưng không, dưới đất đều là dầu hỏa càng tiếu đốt nàng ta một cách nhanh chóng hơn, chỉ vài giây sau nàng ta đã chỉ còn là một ngọn đuốc sống ngã ở đó cháy mà không còn tiếng la hét nào nữa.

Bây giờ ngoài cửa cũng bị bao vây bởi lửa, Minh Châu cùng đường cũng không thoát ra được, mắt nàng cay xè nhìn Lang Tử trước mắt vừa rồi muốn đồng quy vô tận với mình, hít từng hơi thở khó khăn run rẩy tiếp tục đưa súng về phía tên Lang Tử đang cố húc mạnh cửa sổ muốn thoát ra ngoài.

Đoàng Đoàng Đoàng

Những tiếng súng lớn liên tiếp vang lên nhưng chỉ có một cái trúng chân hắn ta, mắt thấy Lang Tử sắp húc tung cái cửa sổ mà súng trong tay nàng thì hết đạn, nàng nhìn xung quanh vươn tay lấy tấm gương đồng không bắt lửa đỡ trước thân mình lao qua đám lửa đến gần hơn với Lang Tử.

2 người bắt đầu bị ngạt khói, mắt cả 2 cay xè không nhìn rõ đối phương, Minh Châu tiếp tục cầm gương đập về phía Lang Tử đang bị thương nặng, nhưng hắn ta trong tay lại có đao lớn, chỉ vung nhẹ đã đập gẫy đôi cái gương mỏng manh trên tay nàng.

Cũng may nàng nhanh nhẹn né những nhát đao phóng liên tiếp về phía mình, miệng nàng cũng không quên hét lên gọi Cupid:

"Tiểu Thiên Thần cứu ta với ".

Đùng Đùng

Tiếng sấm chớp trên bầu trời bỗng vang lên dữ dội giữa trời quang, khiến cả hai giật mình mà ngước lên. Trời bắt đầu đổ những hạt mưa đầu tiên …

“Haha, Thiên Thần thật sự đến chữa cháy cho người kìa”.

Lang Tử cười điên dại nhìn vẻ ngây thơ bắt đầu sợ hãi của Minh Châu, nàng biết sẽ chết nhưng vẫn đâm đầu vào lửa quyết giết cho bằng được hắn, vậy hắn cũng không muốn nương tay giơ cao cây giáo trong tay hướng về phía nàng đâm tới.

Nàng choáng váng ngã người xuống, lá phổi nhỏ bé của nàng đã không còn trụ được lâu nữa, nàng không còn sức lực để chống đỡ nữa chỉ có thể hét lên:

“BINH THẦN”.

Kheng

Bỗng dưng phía trước xuất hiện một bóng người cao lớn cầm kiếm dài đỡ đao trước mặt nàng, trên người nàng đã được phủ một tấm chăn đẫm nước. Hai người một đánh một đỡ, nhưng Lang Tử sớm đã đuối sức không đánh lại người trước mặt

"Kiêu Lang Tử nhà ngươi giết chết biết bao nhiêu người ta còn chưa vạch tội ngươi đâu, lần này lại muốn giết của Minh Châu … "

“Hạo Quan sao?”

Đôi mắt nàng mặc dù đã mờ mịt khói nhưng vẫn nghe được giọng nói quen thuộc của Kiêu Hạo Quan, nàng nhìn tốp binh lính vẫn còn đang cố dập lửa ở ngoài cửa mà hoài nghi, Hạo Quan phóng qua lửa đển đây cứu nàng sao?

Rầm

Lang Tử sau cú đạp của Hạo Quan đã đập mạnh người vào tủ quần áo sau lưng ngất lịm đi.

“Kết Thúc rồi sao?”

Rắc

ẦM …

"Cẩn thận ".

Minh Châu thấy mọi chuyện đã kết thúc, nước mưa đã dần thấm vào trong nhà, dập tắt không ít lửa xung quanh nhưng không biết sao Hạo Quan lại hét lên, cơ thể nàng lại bị đè xuống, Hạo Quan đè lên người nàng cách một lớp chăn tẩm nước, nàng không còn thấy gì cả, tất cả đều tối đen như mực …

“Minh Châu, Minh Châu nàng tỉnh dậy đi, dậy đi”.

Tiếng gọi gấp gáp liên hồi gọi, còn có một lực đạo không hề nhẹ nhàng liên tục lắc vai nàng làm nàng không thể không mở mắt ra.

"KHỤ KHỤ, nước nước ".

“Đây uống chậm thôi”.

Ánh Nguyệt đưa nước lên miệng nàng để nàng uống từng ngụm, có nước vào họng nàng cảm thấy tốt hơn rất nhiều tinh thần tỉnh táo, nàng nhìn xung quanh, nàng phát hiện mình đã được cứu ra ngoài, được Ánh Nguyệt đỡ nàng chầm chậm đứng dậy nhìn …

Kiêu Vương đôi mắt u ám chắp tay sau lưng nhìn mọi thứ xung quanh duy chỉ không nhìn nàng lấy một cái …

Mọi Người vẫn đang dọn dẹp, nàng thấy Tử Nghi đang nằm trên cán, mặt mày đen nhẻm khói, nàng ấy vẫn hôn mê bất tỉnh đang được các Thái Y chẩn đoán, Trung Quân cũng đứng bên cạnh đặt bọc nước đá lên mu bàn tay đang phồng rộp của nàng ta …

Có cả Thập Hoàng Tử tay bị trói dựa vào gốc cây, hắn vẫn chưa tỉnh dậy, quần áo cháy xém vài chỗ, vết thương trên tay và chân vẫn đang lẫn lộn máu.

“A … Nhẹ tay thôi”.

Nằm bên cạnh còn có Hạo Quan, hắn nằm sấp xuống vẫn đang đau đớn chịu đựng tấm vải trên lưng bị cháy xém, da thịt bỏng lẫn lộn với vản vụn trông rất khinh khủng. Hắn vì đỡ cho nàng trụ gỗ trên trần nhà mà bị thương không nhẹ. Nàng chậm lại bước đến ngồi khụy xuống đất:

“Hạo Quan, ta xin lỗi, ngươi có ổn hay không?”

“Không sao, Hoàng Hậu không sao là được”. Hạo Quan mỉm cười dịu dàng nhìn nàng đang hối hận vô cùng.

“Ta đối xử với ngươi không tốt, sao người có thể hy sinh như vậy?”.

“Thần …”. Hạo Quan đang định trả lời thì bị một giọng nói khó chịu cắt ngang.

“Đủ chưa?”

Kiêu Vương nhịn không được thêm cái cảnh hỏi han này nên bước đến kéo mạnh nàng đứng dậy, lôi nàng về.

“Đau quá, ta đi không được”.

Mới vừa bước được vài bước nàng đã hét hết ngã quỵ xuống đất ôm lấy chân phải của mình.

“Bị thương ở đâu?”

Kiêu Vương thấy nàng đau đớn nén lại cơn bực tức ngồi xuống vén ống quần nàng lên, quả lả có một vết bỏng nặng ở của mắc cá chân.

“Đau quá”. Mắt nàng rưng rưng nhìn về phía Kiêu Vương.

Chàng cũng không vì thế mà thương tình bỏ qua, xốc nàng lên trên vai tiếp tục bước đi mặc kệ nàng la hét như thế nào cũng mặc kệ, chàng đi thẳng phía Lục Long Cung. Ánh Dương Ánh Nguyệt theo sau cũng bị chặn ngoài cửa phòng.

Kiêu Vương đi thẳng vào phòng tắm, không nương tay quăng mạnh nữ nhân trên vai xuống nước.

ÙM

Nước hồ văng tung tóe, Minh Châu chìm xuống nước không ngờ Kiêu Binh Thần lại có thể mạnh tay như vậy, nàng không phòng bị mũi hít vào không ít nước, vùng vẫy ngoi lên trên, nàng bực dọc hét lên:

“Chàng sao vậy, sao lại ném ta xuống nước”.

Nhìn thấy Binh Thần sát khí đằng đằng lội xuống nước nàng mới bắt đầu thấy có chút e sợ, lùi về phía sau nhưng vẫn bị bắt lại. Binh Thần bóp chặt lấy cằm nàng quát lớn:

“Âu Dương Minh Châu, nàng có biết nàng vừa làm việc gì ngu xuẩn không hả?”.

“Ta bắt được tên đó rồi, sau này chàng sẽ không sống trong nguy hiểm nữa”. Minh Châu nén đau, nắm lấy tay Kiêu Vương cố giải thích.

“Ai cần nàng quan tâm đến chuyện này”.

Kiêu Vương hất mạnh tay nàng ra, xem ra nàng vẫn không hiểu được vấn đề của mình ở đâu, chàng lại siết chặt bả vai nàng hơn quát

“Ta đã nói cả trăm cả ngàn lần rồi, nàng làm ơn ngoan ngoãn là được, không phải nhúng ta vào chuyện này, nàng xem lời nói của ta như gió thổi mây bay sao? Tai nàng có bị điếc hay không?”

Minh Châu ngẩn người nhìn Kiêu Vương đang nộ khí bộc phát, giọng run rẩy ủy khuất nói:

“Thần Thần sao chàng nặng lời vậy?”

“Vậy ta phải làm sao nàng mới vừa lòng? Vừa đến đã thấy đám lửa lớn, chạy vào trong thì thấy cả một cái cột lớn nằm đè lên người nàng, còn nhìn thấy Hạo Quan ôm lấy nàng không một kẽ hở, nàng có biết đó tính là Ngoại Tình hay không? Có biết là nghiêm trọng tới cỡ nào không? Ta phải vui vẻ cười nói cảm ơn nàng đã hy sinh tính mạng bắt phản tặc hay sao, cũng phải cảm ơn Bắc Hầu đã cứu nàng hay sao? Nàng có biết cái tên Bắc Hầu đó nhìn nàng bằng đôi mắt có bao nhiêu thâm tình không?”

“Chàng nói gì vậy? Ngoại tình gì chứ? Hạo Quan đã hy sinh cứu ta đó”.

"Nàng cứ ở đó suy nghĩ lại hành động của mình đi? Đừng có mong bước ra khỏi Lục Long Cung nửa bước ".

Kiêu Vương vốn dĩ không muốn cãi nhau với Minh Châu, dồn hết sự bực bội lại buông vai nàng ra, quay lưng rời đi.

"Kiêu Binh Thần, đứng lại đó … A "

Minh Châu hét lên không muốn để yên chuyện vội vàng chạy theo nhưng cũng không với đến kịp, vết thương ở chân sưng tấy đau nhức buộc nàng phải ngồi trên bậc thang của hồ nhìn về phía Kiêu Vương.

Chàng chắc chắn đã nghe tiếng nàng ngã xuống nhưng cũng chỉ dừng lại 1 giây rồi bước thẳng ra ngoài không thèm ngoảnh đầu lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK