Lập tức hai mắt Hải Ly liền trừng lớn, ngay cả đôi đũa cô ấy đang cầm trên tay cũng rơi thẳng xuống bàn, tạo nên thanh âm lạch cạch.
“Em làm sao thế?”
Đại Hòa nhận thấy hành động khác thường của vợ mình liền quay qua nhìn Hải Ly mà cất tiếng hỏi. Lúc này đây, sắc mặt Hải Ly đang rất tệ. Không chỉ có mặt mà hai tai cô cũng đã sớm đỏ bừng, hai hàng lông mày nhíu chặt lại với nhau, chỉ nhìn qua thôi cũng có thể thấy tâm trạng cô đang xấu như thế nào, rõ ràng đây là đang tức giận.
“Khốn nạn.”
Nếu ánh mắt có thể chém người, vậy thì e là ánh mắt Hải Ly đang nhìn Trác Diệu đã sớm băm anh thành trăm mảnh.
Đại Hòa theo ánh mắt vợ mình nhìn về hướng người đàn ông đang ngồi ở phía đối diện. Phải mất một lúc lâu anh ta mới có thể nhận ra người vừa bị vợ mình mắng chửi là ai, hóa ra là chồng của Trịnh Lam.
Nhưng điều khiến anh ta cảm thấy kinh ngạc chính là bên cạnh Trác Diệu còn có một cô gái. Đây là điều trước giờ anh ta chưa từng thấy, không phải mọi người đều nói Trác Diệu là gã đàn ông không dính vào gái gú, không thuộc dạng thiếu gia cậy tiền cậy quyền mà ăn chơi trác táng sao? Bây giờ sao lại để người ta bắt gặp hình ảnh dễ dính scandal thế này?
Chuyện của Trịnh Lam anh ta không rõ. Nhưng là chỗ quen biết, Đại Hòa cũng biết Trịnh Lam và Trác Diệu đã ly hôn. Vừa ly hôn vợ cũ đã cặp kè với một cô gái trẻ khác, thế này cũng làm mất mặt đàn ông quá rồi. Dù cùng là nam nhân, nhưng khi chứng kiến cảnh này, Đại Hòa không thể kiềm chế được ý muốn tặng cho Trác Diệu hai chữ: “thằng tồi”.
“Trịnh Lam, hắn ta cũng quá đáng quá rồi. Tốt xấu gì cũng chỉ vừa ly hôn với cậu, hắn không phải hấp tấp muốn lấy vợ mới đến mức đó rồi chứ?”
Hải Ly vừa nói vừa nghiến răng ken két. Mà sắc mặt Trịnh Lam lúc này cũng không tốt lắm, gương mặt cô có chút tái đi, nụ cười trên môi cũng dần trở nên gượng gạo.
Phải qua đi một lúc lâu, đến lúc đã bình ổn lại tâm trạng, Trịnh Lam mới có thể máy móc cử động môi mình mà cất tiếng nói:
“Bỏ đi, bọn tớ dù sao cũng đã chia tay rồi. Bây giờ anh ấy có muốn yêu đương với ai, đấy là chuyện riêng của anh ấy.”
Khoảng cách giữa bàn ăn của Trác Diệu và Trịnh Lam vốn không xa, cho nên tất cả những gì cô vừa nói anh đều nghe hết tất thảy.
Bàn tay đang nắm lấy tách trà của Trác Diệu vô thức siết chặt, gân xanh cũng nổi lên cuồn cuồn trên mu bàn tay.
Trần Bân vốn đang ôm tâm trạng vui vẻ thưởng thức thức ăn, nhưng bỗng nhiên cảm giác được một luồng khí lạnh đang tỏa ra từ người đàn ông đang ngồi ở phía đối diện mình, cho nên miếng sushi anh ta vừa gắp lên còn chưa kịp cho vào miệng đã cảm thấy mất hết hương vị, không muốn tiếp tục thưởng thức bữa tối đắt đỏ này nữa.
“Sếp… Anh khó chịu ở đâu sao?”
Trần Bân nhìn thấy sắc mặt Trác Diệu càng lúc càng đen, cho nên liền nuốt một ngụm nước bọt rồi cất tiếng hỏi.
“Có sao?”
Trác Diệu nhếch môi cười một cái, nhưng nụ cười này của anh lại trông vô cùng khó coi, tựa như ai dùng tay kéo dãn khóe miệng anh, ép anh cười rộ lên, trông cực độ gượng gạo.
“Trác Diệu.”
Cô gái bên cạnh dùng tay mình mà lắc nhẹ cánh tay Trác Diệu, hàng lông mày của cô ta khẽ nhíu lại, bày tỏ rõ thái độ không vui. Chỉ khi mỹ nhân lên tiếng nhắc nhở, anh mới tạm thời thu hồi gương mặt khó coi lại một lát.
Hải Ly đã sớm nổ đom đóm mắt khi thấy Trác Diệu cùng cô gái lạ mặt kia cứ tình tình tứ tứ, chim chim chuột chuột. Cô ấy chính là đang bất bình thay cho bạn thân của mình. Dựa vào cái gì mà anh ta mất đi cô gái tốt như Trịnh Lam còn có thể ung dung, vui vẻ như thế? Dựa vào cái gì mà anh ta có thể tự nhiên bày ra bộ mặt dày như mặt đường, không có liêm sỉ ôm ôm ấp ấp ả đàn bà khác ngay trước mặt Trịnh Lam như thế?
“Thiếu đòn.”
Hải Ly nghiến răng nói hai chữ rồi đẩy ghế đứng lên, dẫm từng bước chân dứt khoát trên sàn nhà được lót bằng gạch men, dần thu hẹp khoảng cách với Trác Diệu.
Trên tay Hải Ly còn đang cầm một ly rượu, vừa đến trước mặt Trác Diệu liền thẳng tay hất rượu trắng vào mặt anh, khiến cho nước từ trên tóc Trác Diệu tong tỏng chảy xuống trán, rồi men theo hàng mày kiếm mà trượt xuống tận chiếc cằm tinh xảo của anh.
Hải Ly cong môi cười đắc ý, giọng nói trong như thanh thủy không nhanh không chậm cất lên:
“Ôi, xin lỗi Trác Tổng nhé. Tôi chẳng qua chỉ là muốn qua chào hỏi anh, mời anh một chén rượu. Không ngờ lại đột ngột run tay, hại anh ướt hết quần áo rồi.”
Nói rồi cô ấy lấy ví tiền trong túi áo ra, rút ra một ngàn tệ đập mạnh xuống mặt bàn bằng gỗ rồi nhướn mày nhìn Trác Diệu mà cất tiếng:
“Số tiền này anh dùng để giặt sấy quần áo nhé. Sẵn tiện giặt sạch luôn nhân cách thối nát của anh đi.”