Kiều Thư Vân có vẻ như hoàn toàn không định bỏ qua cho Trác Diệu. Quay đi quay lại, đến cuối cùng bà cũng phải đổ tội lên đầu anh.
“Mẹ, chuyện gia đình để sau hãy xử lý đi ạ. Bây giờ con còn đang trong giờ làm, mẹ không muốn vì việc riêng mà ảnh hưởng tới việc kinh doanh của cả công ty đâu đúng không ạ?”
Trác Diệu đưa tay lên bóp trán, thở hắt ra một hơi rồi nheo mắt nhìn mẹ mình.
“...”
Kiều Thư Vân lúc này mới xem như là tạm thời thỏa hiệp. Trước lúc rời đi, bà cũng không quên bồi thêm một câu:
“Cho dù là vì lý do gì, mẹ tuyệt đối không chấp nhận việc ly hôn này. Hai đứa không còn là trẻ con nữa, hãy tự mình suy nghĩ lại đi.”
“Mà... Đừng nói với mẹ, con bé sống chết đòi ly hôn là do con ở bên ngoài lăng nhăng đấy nhé? Con nên cầu nguyện đấy không phải là sự thật, bằng không mẹ sẽ cạo đầu con rồi bôi vôi lên đấy.”
Kiều Thư Vân nói một câu như đang đe dọa, sau đó cũng không nán lại nghe con trai trả lời câu hỏi của mình mà nhanh chóng tiêu sái cất bước rời đi.
Có người thứ ba sao?
Mẹ anh nên nghi ngờ Trịnh Lam thì mới đúng. Vì dù sao cô mới là người đưa ra đề nghị ly hôn trước, cô là con người chứ không phải cái máy, anh không thể biết chắc cô đang nghĩ gì, cũng không thể nào điều khiển được cảm xúc của cô.
Phụ nữ đúng là sinh vật khó hiểu nhất hành tinh này mà.
“Trác Diệu, tối nay Hải Thành về nước đấy. Đã lâu lắm không gặp cậu ấy rồi, cậu có muốn tối nay tụ tập một chút không?”
Đang trong giờ nghỉ trưa thì anh nhận được một cuộc điện thoại từ bạn thân. Vừa nhấc máy, Trác Diệu đã nhận được “lời mời” từ Cố Ngân Dực:
“Được.”
Trác Diệu không phủ nhận, tâm trạng và cuộc sống của anh đã vì chuyện Trịnh Lam đòi đột ngột ly hôn mà bị đảo lộn. Điển hình là việc đã hai mấy năm trời rồi mẹ chưa hề mắng nhiếc anh, thế nhưng hôm nay Kiều Thư Vân lại vì ra mặt bảo vệ con dâu mà đòi cạo đầu bôi vôi con trai mình.
“Tớ nhắn địa chỉ cho cậu rồi đấy, tối nay chúng ta gặp nhau ở Lưu Ly lúc tám giờ nhé.”
“Ừ. Tối nay gặp.”
Trác Diệu nói rồi cúp điện thoại. Ngồi dựa lưng vào ghế, anh tranh thủ chợp mắt một chút. Công việc của ngày hôm nay cũng thật quá nhiều rồi, anh phải tận dụng cả giờ nghỉ trưa của mình để giải quyết giấy tờ, đến bây giờ mới có chút thời gian nghỉ ngơi.
“Trác Diệu, anh có yêu em không?”
Thời gian qua đi, Trác Diệu bị giấc mơ về Trịnh Lam đánh thức. Trong mơ, anh lại một lần nữa được thấy lại dáng vẻ của Trịnh Lam ngày hôm qua. Rõ ràng trước đây số lần anh nghe thấy câu hỏi này không phải là ít, nhưng đây là lần đầu tiên anh bị ám ảnh về nó đến như vậy.
Không phải là anh không thể trả lời, mà là không biết nên trả lời như thế nào.
Thành thật mà nói cảm xúc của anh đối với Trịnh Lam không phải là loại cảm xúc nhiệt tình như lửa, thế nhưng cũng không đến nỗi lạnh lùng như băng. Hai người dù sao cũng có thể xem là thanh mai trúc mã, cho nên anh cũng không muốn bản thân tàn nhẫn đến mức đưa ra một câu trả lời làm tổn thương cô sâu sắc.
Nói gì thì nói, hai người cũng đã cùng nhau chung sống ba năm dưới danh nghĩa người nhà. Anh vuốt mặt nên nể mũi, cho Trịnh Lam chút thể diện.
Đúng sáu giờ là lúc Trác Diệu tan làm. Anh quay trở về nhà sửa soạn một chút, sau đó lái xe đến điểm hẹn.
Lưu Ly ở cách khá xa trung tâm thành phố, lái xe khoảng tầm ba mươi lăm phút thì Trác Diệu mới tới nơi. Lúc anh đến nơi cũng là lúc vừa vặn gặp Cố Ngân Dực vừa đỗ xe xuống tầm hầm.
“Trùng hợp quá, chúng ta đến cùng lúc này.”
Cố Ngân Dực vừa nhìn đã nhận ra Trác Diệu ngay, nhiệt tình vẫy vẫy tay với anh mà chào hỏi.
“Đi thôi, Hải Thành đã đặt chỗ, đang đợi sẵn bên trong rồi.”
Đi vào trong nhà hàng, nhân viên nhanh chóng dẫn hai người đến chỗ đã đặt trước. Vừa mới đến nơi, còn chưa kịp ngồi xuống cho ấm chỗ thì Hải Thành đã nhìn về phía Trác Diệu mà cất tiếng hỏi:
“Tớ nói cậu này, cậu không tính mời Trịnh Lam qua đây cùng dùng bữa với chúng ta sao?”
“Trịnh Lam?”
Trác Diệu nghe thấy Hải Thành đột nhiên hỏi như vậy thì liền tỏ ra ngạc nhiên. Trước giờ ba người bọn họ ra ngoài đều là đi một mình. Bởi vì ngoài Trác Diệu đã kết hôn ra, hai người đàn ông này vẫn còn trong trạng thái “độc thân hoàng kim”.
“Sao đột nhiên cậu lại nhắc đến cô ấy thế?”
Trác Diệu tò mò lý do, Hải Thành cũng chẳng chần chừ mà giải đáp thắc mắc của anh:
“Tốt xấu gì cũng lâu rồi chúng ta mới tụ họp. Trịnh Lam là vợ cậu, vậy cũng xem như là bạn tớ. Người ngay trước mặt mà không mời qua uống một chén rượu thì chẳng phải là vô tình quá hay sao?”
Hải Thành vừa nói vừa chỉ tay vào phía sau Trác Diệu. Theo hướng tay của bạn mình, Trác Diệu quay người nhìn về sau.
Lập tức anh liền mở lớn mắt khi thấy Trịnh Lam đang ngồi ở bàn phía sau mình, đã thế cô còn ngồi bên cạnh một người đàn ông nữa chứ.
Đặc biệt lại còn là gã đàn ông mà anh có ấn tượng không được tốt.